Có Chồng Là Thần Y

Chương 377: Lão Thất Cũng Đến




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên.

Xin cảm ơn

**********

Mọi người thấy vậy, lúc này, có một đoàn máy bay trực thăng đang bay trên không trung của khách sạn và đang hướng đến căn phòng nơi bọn họ đang ngồi.

Tất cả mọi người đều rất hoang mang, không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ.

"Máy bay chiến đấu của Ma...Ma Ảnh, chuyện này...chuyện này làm sao có thể chứ?" Cuối cùng thì Nghê Đại Hồng, người hiểu nhiều biết rộng cũng lên tiếng kinh ngạc.

Máy bay chiến đấu của Ma Ảnh, máy bay chiến đấu đặc dụng, nếu như không có chiến tranh thì sẽ không xuất hiện, thế mà bây giờ lại xuất hiện trước Ở mặt bọn họ.

Ở bên ngoài khách sạn có một đội máy bay chiến đấu với khoảng chừng mười hai chiếc đang bay lượn

"Không! Nhất định đây không phải là sự thật..." Lí Tôn Minh cũng bị những chiếc máy bay này doạ cho hết hồn, sắc mặt anh ta trắng bệch lại, may là có Đinh Nhã Chi nhanh tay đỡ anh ta, nếu không thì anh đã ngã thẳng cẳng dưới đất rồi.

App

"Tôn Minh, đây rút cuộc là chuyện gì vậy?" Đinh Nhã Chi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên không khỏi thốt lên đầy bất ngờ.

Lí Tôn Minh nuốt nước miếng, rồi nói hết những gì liên quan đến máy bay chiến đấu của Ma Ảnh.

Bởi vì anh cố tình nói to nên đã khiến cho tất cả những người đang không hiểu chuyện nghe thấy mà hiểu ra.

"Không thể nào! Làm sao đây có thể là máy bay chiến đấu được chứ, chắc chắn là giả!" Đinh Nhã Chi nói với vẻ sợ hãi, cô không dám tin đây là sự thật.

"Lão Tam, hãy đáp những chiếc may bay này xuống vùng đất trống ở trước khách sạn đi." Lúc đó, Sở Quốc Thiên thản nhiên lên tiếng.

"Vâng."

Lão Tam đồng ý, sau đó liền nói vào bộ đàm chỉ huy đang cầm trong tay để ra lệnh.

Cả đám người đều sững người ra nhìn hết một lượt, rồi một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

"Đây...đây là do tên họ Sở điều tới sao?"

"Khoảng chừng mười hai chiếc máy bay chiến đấu, làm sao anh ta có thể chứ?"

"Người có thể điều đến một đoàn máy bay chiến đấu chỉ trong năm phút đồng hồ ở Hoan Châu, chắc phải là sừng sỏ lắm đây?"

"Nếu đây thực sự là máy bay do anh ta điều tới thì một đội siêu xe cũng chẳng là gì trong mắt anh ta cả!"

"Hừ, cho dù thực sự chính là do anh ta điều tới thì vừa rồi anh ta cũng mặc quần áo fake."

Thoạt đầu thì có mấy người đã kinh ngạc trước tác phẩm vĩ đại của Sở Quốc Thiên, nhưng rồi những người bạn học cũ và người thân ban đầu chế giễu, châm chọc ba người nhà Sở Quốc Thiên lại bắt đầu mỉa mai họ.

Bọn họ đều là người có uy tín, máu mặt, đương nhiên là không thể làm cho bọn họ thức tỉnh, nhưng cả một đoàn máy bay chiến đấu cũng không thể công kích bọn họ sao?

Trong lúc mọi người đang bàn tán, Nghê Đại Hồng nhìn ba người nhà Sở Quốc Thiên vở vẻ đầy khinh thường: "Nghèo nàn thì vẫn là nghèo nàn, cho dù những chiếc máy bay này thực sự là anh điều đến đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được một hiện thực rằng các người nghèo nàn đâu."

"Triệu Mai Hương, quần áo mà hai vợ chồng các người đang mặc đã bị lỗi mốt không biết bao nhiêu năm rồi.

Sở Quốc Thiên, tuy rằng anh mặc quần áo mới, nhưng vừa nhìn đã thấy chất lượng tệ đến thế nào rồi, vậy mà các người còn không biết xấu hổ, vẫn còn ở trước mặt chúng tôi mà giả bộ nữa."

Lời nói của Nghê Đại Hồng ngay lập tức đã khiến cho một nửa số người ở đó đồng tình, rồi tiếp tục cà khịa, mỉa mai không thương tiếc.

"Lạch cạch!" Lúc đó, Lão Tam đi đi lại lại, theo sau anh còn có Quách Tiên Nhan.

"Giám đốc Quách?"

"Ôi chao, đây chẳng phải là giám đốc công ty Dược Thanh Di hay sao? Tại sao anh lại đến đây?"

Rất nhanh sau đó đã có người cũng nhận ra Quách Tiên Nhan.

Tuy nhiên, họ không biết rằng ông chỉ thực sự đứng sau công ty dược Thanh Dy chính là bác sĩ Sở.

Nhưng cũng không thể xem nhẹ Quách Tiên Nhan được vì bác sỹ Sở có thể nói là một ông chủ hờ, nên rất cuộc người thực sự nắm quyền lực trong tay chính là Quách Tiên Nhan.

Đương nhiên là Quách Tiên Nhan không để ý đến đám người này, sau khi anh bước vào căn phòng liền lập tức tiến đến chỗ của Sở Quốc Thiên và kính cần nói: "Cậu Sở!"

Cái gì?

Mọi người thấy vậy liền run rẩy.

Dù nghĩ thế nào thì họ cũng không thể nào tin được Giám đốc của công ty Dược Thanh Di lại cung kính với Sở Quốc Thiên như vậy, anh ta...!Anh ta thực sự chỉ là một người con rể vô dụng thôi mà?

Vẻ mặt của Lâm Đạt đã thay đổi hoàn toàn, cô bặm môi lại, đôi mối đỏ chót rất quyến rũ, nói với vẻ đầy bất ngờ: "Ôi chao, tổng giám đốc Quách, thật không tin rằng anh lại đến đây, chuyện này là thật sao?" App

Lâm Đạt nói xong liền đi tới chỗ của Quách Tiên Nhan.

Nào ngờ, Quách Tiên Nhan lại chau mày, nói một cách đầy lạnh lùng: "Cô Lâm Đại, cô cũng ở đây sao?"

"Tất nhiên rồi."

Lâm Đạt không hề nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của Quách Tiên Nhan, cô vẫn thản nhiên gật đầu và nói: "Giám đốc Quách, hôm nay bà Nghê mời tôi đến tham dự yến tiệc, nhưng lại xảy ra chuyện thật ghê tởm, anh không biết anh anh ta...à phải rồi giám đốc Quách, tại sao anh lại lịch sự với anh ta như vậy?"

"Cô dám nói cậu Sở ghê tởm sao?" Quách Tiên Nhan híp mắt lại, thở mạnh ra một hơi.

Sau khi nói xong, anh bất ngờ bóp chặt lấy cổ của Lâm Đạt, đẩy cô ra chỗ trống giữa căn phòng.

Xôn xao!

Chuyện này đã làm cho mọi người đều hoảng sợ.

Đặc biệt là hai vợ chồng Triệu Mai Hương, họ đã nhận ra Quách Tiên Nhan, nhưng không ngờ rằng người lãnh đạo cấp cao đó lại lễ độ và kính cẩn với con trai mình như thế.

Hơn nữa, lại còn ra tay với Lâm Đạt một cách không thương tiếc để bảo vệ Sở Quốc Thiên.

"Quách...Giám đốc Quách, chuyện này...chuyện này, có phải là anh đã hiểu lầm gì rồi không hu hu!" Sắc mặt của Lâm Đạt tái mét lại, liên tục vỗ vào người Quách Tiên Nhan, tỏ ý bảo anh ta buông cô ra.

Nhưng Quách Tiên Nhan vẫn không có chuyển biến gì, anh nói với vẻ lạnh lùng: "Cô chỉ là một nhân viên làm việc cho Hugo Boss, cô lấy tư cách gì mà chế giễu cậu Sở.

Cho dì là các cô có thân với ông chủ đến đâu thì cũng phải cúi đầu thành kính trước cậu Sở, vậy mà tôi lại thấy cô ăn nói hàm hồ, phải giết cô!

Vừa nói dứt lời thì ngay lập tức bầu không khí đã trở nên lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi đến tận xương tuỷ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.