Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 4: Trốn tránh




Nam My mím chặt môi nhìn Hoàng Bách, anh nói đó là sai lầm, nhưng với cô không phải như vậy. Tâm trạng của cô lúc này như vừa trải qua một cái gì đó thật khủng khiếp, muốn khóc mà không dám khóc, cứ trân trân mắt nhìn người ở trước mặt mình. Hoàng Bách thấy Nam My im lặng, gương mặt bày ra nét suy tư thì cho rằng cô đang dao động thì nhiệt tình nhấn mạnh:

“Tình yêu có thể từ từ vun đắp…”

“Anh xem nhiều phim ngôn tình quá rồi đấy, trong lúc say anh vẫn gọi tên Hà My, liệu lúc làm tình với em anh có biết là ai đang ở dưới thân mình không? Em có yêu anh đến đâu đi chẳng nữa cũng không bỉ ổi đến mức dùng thân mình để cầu xin tình yêu của anh. Em cũng không ngây thơ đến mức ép anh chịu trách nhiệm để xí phần, đời này không nói trước được điều gì cả. Nếu mãi mãi anh cũng không yêu em, như vậy chẳng phải chúng ta đang tự dày vò, hành hạ nhau hay sao? Muốn lấy cũng phải là anh tình nguyện xin cười vì yêu em.”

Dứt lời, Nam My ấm ức ngoảnh mặt đi không thèm nhìn người ở trước mặt nữa. Hoàng Bách bất lực với cái suy nghĩ thấu tình đạt lý ấy của cô, đúng là hai người không yêu nhau nếu kết hôn sẽ giống như tự đang tự dằn vặt chính mình và đối phương. Diễn đàn AzTruyen.net

Nhưng với Nam My Hoàng Bách thật sự muốn chịu trách nhiệm, nếu là cô anh có thể thử yêu đương mà. Khi Nam My chạm vào người mình, anh không hề có cảm giác chán ghét hay bài xích, khác hẳn lúc cô đồng nghiệp Ái Liên cứ ngả ngớn ve vãn tìm cách tiếp cận. Nhưng Nam My lại một mực chối bỏ, cô luôn cho rằng Hoàng Bách vì ngại với gia đình mình nên mới miễn cưỡng như vậy, mà Nam My rất ghét sự cả nể và thương hại.

Không yêu là không yêu, không có chuyện sử dụng sự thương hại và mối quan hệ xung quanh để níu kéo, hành hạ đối phương và tự làm đau chính mình.

Nam My chẳng muốn đôi co với anh về chuyện này nữa, cứ càng nói càng cảm thấy tủi thân, cô vừa gãi vừa cáu kỉnh quắc mắt lườm Hoàng Bách, miệng không thôi làu bàu:

“Chẳng biết gặm cái gì không biết nữa, anh có phải chó đâu…”

“Em có vừa đâu.”

Hoàng Bách bất lực, anh biết Nam My cố ý đổi chủ đề thì cũng miễn cưỡng hùa cùng cô mà ưỡn ngực phơi ra thân trên đầy vết cắt đỏ au, đặc biệt là một vòng dấu răng quanh quầng ngực trái khiến Nam My dù đang hậm hực chợt ngậm chặt miệng nuốt khan, không ngờ cô cũng táo bạo vậy, để lại cả đống dấu răng trên người anh, cũng tại đêm qua, anh làm cô đau nên trong lúc vô thức đã cắn nghiến vô tội vạ mới thành ra thế này. Nhìn những vết đỏ đỏ, tím tím trên nên da Hoàng Bách, Nam My không nhịn được bất giác phì cười, khiến anh cũng cười theo. Hai người họ dù có giận nhau đến đâu thì cũng chỉ được một lúc.

“Chịu em đấy.”

Hoàng Bách nhón lấy áo sơ mi mà Nam My vừa quẳng cho định mặc lên người, Nam My liền cau mày thắc mắc: Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh không tắm à?”

Hoàng Bách chộp lấy tay Nam My, không cho gãi nữa, anh vừa dùng lòng bàn tay xoa xoa những mảng đỏ ửng thành vệt hòa lẫn cùng vô số dấu hôn trên da thịt Nam My vừa càu nhàu:

“Tới bệnh viện trước, em đang dị ứng đấy, đừng có mà gãi nữa, xoa xoa như thế này thôi không trầy hết cả da bây giờ, đấy rớm máu rồi đây này.”

“Anh đi tắm đi, kệ em không chết được. Chứ người anh hôi lắm.”

Hoàng Bách cau mày kéo áo lên ngửi, lại quắc mắt liếc cô gái đang cười đểu mình một cái, vừa định cãi là không hôi thì Nam My đã chặn trước:

“Áo đấy em vừa mặc nên không có mùi của anh, chứ người anh đầy mồ hôi với cả…”

Vừa nói cô vừa đẩy Hoàng Bách đi thẳng đến nhà tắm, dù anh không phải loại người luộm thuộm hôi hám nhưng sau một đêm hỗn loạn, mùi mồ hôi, mùi dục vọng quyện lại với nhau tạo thành một loại hỗn hợp mà Nam My không dám để người ngoài phát hiện ra. Dù anh có đẹp trai, body xuất sắc đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể tiết ra được mùi hương để có thể át đi được những thứ ấy.

Vì nắm được rõ tình hình của mình, nên việc khám chữa diễn ra rất nhanh chóng, bác sĩ kê thêm cho Nam My vài loại thuốc bổ dành cho gan và thuốc dị ứng. Lúc từ phòng khám trở ra, Nam My không thấy Hoàng Bách thì định gọi nhưng anh lại gọi trước hỏi cô đã xong chưa.

Nam My ngồi đợi chừng năm phút, thì Hoàng Bách quay trở lại, anh mang theo nước và đưa cho cô hai viên thuốc, “Em uống cái này đi.” Diễn đàn AzTruyen.net

“Đây là cái gì?”

“Tốt cho em, uống đi.”

Nhìn vẻ bình thản của anh, Nam My thoáng đau lòng, rõ ràng bản thân không muốn ép Hoàng Bách chịu trách nhiệm nhưng khi anh đưa thuốc tránh thai cho mình thì lại cảm thấy hụt hẫng xen lẫn tủi thân. Cô ngước mắt nhìn Hoàng Bách, anh chợt mỉm cười rồi gật đầu tỏ ý bảo cô uống đi, gương mặt phía trước thật đẹp, từng đường nét ngũ quan rõ ràng, mang vẻ ôn hòa dịu dàng.

Anh luôn như vậy, rất ân cần chu đáo, khi ánh nhìn chạm vào nhau, Nam My chợt giật mình đưa tay nhận lấy thuốc mà Hoàng Bách kiên nhẫn dơ ra trước mặt mình nãy giờ.

Cô mím môi nhận lấy rồi một lần uống hết mà chẳng nói thêm câu nào, chỉ sợ sẽ rơi nước mắt mà không ngừng lại được mất.

Về tới đất liền, Hoàng Bách lái xe, Nam My ngồi ghế bên cạnh, cả hai cùng rơi vào thinh lặng, cô đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa kính, thỉnh thoảng ngứa quá lại vô thức đưa tay gãi lung tung khắp người, chiếc áo vest của Hoàng Bách khoác hờ trên vai mấy lần suýt rơi xuống.

Ở bên ngoài trời xem ra khá mát mẻ, nắng nhàn nhạt, gió nhẹ đùa trên từng tán bằng lăng rừng, vậy mà lòng người cứ u uất đến khó tả. Yêu một người không có gì là sai trái, cái sai duy nhất là bởi người ấy không yêu lại mình. Đơn giản chỉ là như vậy.

Cho đi lần đầu không phải điều mà Nam My hối tiếc hay quá bận tâm, bởi người đó là Hoàng Bách, nhưng thứ mà cô còn lại chỉ là sự hụt hẫng đau lòng bởi một câu mà anh nói rằng đây là một sai lầm.

Đối với Hoàng Bách là sai lầm, nhưng với Nam My người đàn ông này là tất cả, cô yêu anh, muốn ở bên anh, muốn anh là của riêng mình, khi nghe Hoàng Bách nói nếu cô muốn anh có thể cưới, một giây nào đó Nam My đã rất vui mừng. Nhưng thứ cô cần là một tình yêu đúng nghĩa chứ không phải sự khiên cưỡng chịu trách nhiệm bởi “sai lầm” như Hoàng Bách nói.

Một giọt nước nóng hổi vô thức rịn ra rồi trượt dài lăn trên gò má, đọng lại dưới cằm trực chờ rơi xuống, Nam My giật mình theo phản xạ vội đưa tay lên gạt đi. Khi đưa hồn về thực tại thì xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện mà Hoàng Bách đang làm việc. Diễn đàn AzTruyen.net

“Không phải chúng ta vừa ở bệnh viện về à? Em uống thuốc đỡ nhiều rồi, đến tối là hết hẳn thôi.”

“Đến phòng làm việc của anh một chút.”

“Làm gì chứ?”

“Hôm qua anh say, anh biết đã làm tổn thương phần phụ của em, mặc dù đã uống thuốc nhưng tốt nhất là để anh kiểm tra lại một chút.”

“Anh bị điên à?”

Hoàng Bách nói nghe có vẻ bình thản mà Nam My cứ như vừa bị ai tạt cho một cái thật mạnh vào đầu ấy, da gà da cáy nổi hết cả lên. Cái gì mà để anh kiểm tra? Có phải Hoàng Bách nhiệt tình quá rồi không? Anh còn sợ cô chưa đủ xấu hổ hay sao? Anh làm nghề nên quen rồi không biết xấu hổ, nhưng cô da mặt mỏng, không dám để anh thấy thêm cái gì nữa đâu.

Hai người cứ đôi co mãi, cho đến khi có tiếng gõ cửa xe từ bên ngoài mới giật mình nhìn ra, Nam My như người ăn vụng tự nhiên co rúm người lại. Người ở bên ngoài thì cứ hớn hở dơ tay vẫy hai người. Hoàng Bánh nhấn nút cho cửa kính hạ thấp xuống, cô gái xinh xắn nhoẻn miệng tươi cười chào hỏi trước:

“Anh Bách, chị Nam My!”

“Ngọc My hả? Đến rồi à?”

“Vâng, anh chị sớm thế đã đi cùng nhau rồi ạ?”

“Ừ, vào trước đi, lát anh vào sau.” Diễn đàn AzTruyen.net

Nam My chỉ cười cười, chứ chưa kịp đáp lại Ngọc My câu nào, toàn là Hoàng Bách nói. Ngọc My là bác sĩ thực tập ở khoa ngoại trong bệnh viện của Hoàng Bách, cũng là chỗ quen biết có người đặc biệt nhờ anh để ý tới.

Đợi cô bé đi rồi, Hoàng Bách mới quay lại câu chuyện cùng Nam My vừa nãy, anh lo lắng nhìn cô:

“Em không vào cũng được, nhưng ở im đây chờ anh.”

Nam My khó hiểu nhìn theo bóng Hoàng Bách đi thẳng vào trong, một lát sau anh trở lại với một túi thuốc, còn cẩn thận lôi ra dặn dò:

“Đây là thuốc bôi ngoài nếu có dấu hiệu sưng tấy, đây là dung dịch vệ sinh mà em hay dùng, lần trước Hoàng An có đưa cho em không?”

Nam My mím môi gật đầu, mắt tròn cứ tròng trọc nhìn người đàn ông đang thao thao bất tuyệt trước mặt không hề chớp.

“Nếu có dấu hiệu gì bất thường gọi anh ngay lập tức.”

Thấy cô cứ ngơ ngơ, anh lại nhấn mạnh, lần này không cần giữ ý mà huỵch toẹt nói đúng chuyên môn:

“Phát hiện âm đạo ra máu nhiều bất thường, âm hộ ngứa rát hoặc…”

“Thôi, anh đừng có mà nói nữa. Anh không biết xấu hổ à? Đưa em về em còn đến cơ quan nhanh lên.”

...

Nam My trở về nhà mình mà lén lút như người ăn cắp, giờ này mẹ cô chắc đang đi chợ, bố tới cơ quan lâu rồi, em trai Khải Nam đi học từ bảy giờ sáng. Cô chạy tót lên phòng thay đồ khác rồi mang váy trút ra tống tất vào máy giặt, mọi hành động nhanh nhạy gọn nhẹ mà tim cứ đập uỳnh uỳnh như vừa làm chuyện gì khuất tất. Diễn đàn AzTruyen.net

Sực nhớ ra mình chưa thay đồ lót, cô lại lật đật trở lại nhà tắm. Khi đi ra Nam My hai tay đỡ hông chậm từng bước đi về phía giường, chẳng biết đêm qua làm mấy lần mà giờ cả người muốn rụng rời đổ đốt, chỗ thì đau rát, chỗ lại như muốn gãy ra đến nơi. Nhìn túi thuốc Hoàng Bách đưa cho mà khẽ thở hắt ra.

Quan tâm như thế để làm gì? Chỉ càng khiến cô ôm vọng tưởng rồi đau lòng hơn mà thôi.

Nam My cứ ngồi thần ra đó, mải suy nghĩ mà mẹ về lúc nào cũng không hay, đến khi bà Hoa đi vào tới nhà gọi loạn lên thì mới giật mình đi xuống. Thấy cổng không khóa, mẹ đoán cô đã về.

Để đánh động, Nam My đứng vịn cầu thang hỏi vọng xuống:

“Mẹ đi chợ về đấy à?”

“Ừ, về lúc nào đấy?”

“Mẹ đi khỏi thì con về ạ! Thấy bóng mẹ mà không kịp gọi.”

“Vậy sao? Về sớm vậy sao?”

Nam My tỉnh bơ đáp, “Vâng, sớm mà.”

“Mà cũng chẳng sớm, mẹ mới đi có hai mươi phút thôi mà.” Diễn đàn AzTruyen.net

Nam My khẽ bặm môi, nói dối mà không gặp thời, cô sợ mẹ hỏi chuyện tối qua thế không biết, mặc dù đã gọi về báo trước là sóng lớn tàu không ra khơi nên không về đất liền trong ngày được.

“Thế tối qua ngủ ở nhà Hà My luôn à?”

Nam My khẽ nuốt khan, cô biết mà, mẹ mình là người đuổi cùng giết tận, thích nhất là buôn chuyện, sẽ hỏi cặn kẽ chân tơ kẽ tóc cho mà xem. Thấy con gái không trả lời, tưởng cô không nghe thấy, mẹ Nam My lại gặng hỏi:

“Ami, thế Hoàng Bách đưa con về ạ?”

“Vâng mẹ, con ăn cơm trưa xong mới tới cơ quan mẹ nhé!”

“Ừ, cứ nghỉ ngơi đi, tới bữa mẹ gọi.”

Nam My chỉ chờ mẹ nói câu ấy thì dặt dẹo nén đau rảo bước đi thật nhanh lên phòng.

Thật may mắn tối qua đã xin phép đổi ca trực buổi chiều, nên buổi sáng không phải tới cơ quan. Nói đi thì cũng phải nói lại, đôi lúc cái mác con ông cháu cha cũng hữu dụng. Dù không phải loại hay ỉ nại, nhưng được các bác các chú trong cơ quan ưu ái cũng tốt. Diễn đàn AzTruyen.net

Nhưng tốt đâu thì chưa biết, để không khiến bố mất mặt, hay điều tiếng gì ảnh hưởng đến ông thì Nam My luôn phải cố gắng hơn những người khác.

Giờ giao ban buổi chiều, vị thủ trưởng gần năm mươi tuổi, chăm chú đưa mắt nhìn các thành viên đang có mặt, xem ra lần biểu quyết lấy tinh thần xung phong lên hỗ trợ đồn công an đồn M đã làm khó họ không ít, nhìn vẻ mặt người nào cũng căng thẳng. Qua mười lăm phút đồng hồ mà vẫn im re, chưa thấy có một cánh tay nào dơ lên.

Đang yên vị ở thành phố, chẳng ai thích tự đày ải đến nơi vùng sâu vùng xa thiếu thốn mọi đường ấy làm gì cả.

“Các đồng chí chốt chưa? Lần này chỉ một người đi, nếu không ai tự nguyện là tôi chỉ định đấy. Ba tháng thôi mà, đợi cục Tám huấn luyện xong tân binh có người thay thế là lại về xuôi thôi.”

Một đồng chí lẩm bẩm,

“Lần nào cũng bảo thế, mà người đi cả năm đã về đâu. Huy Khánh cũng nghe lời sếp, ba năm rồi vẫn canh miếu còn gì nữa ạ! Nói ra chuyện nó bị cắm sừng thủ trưởng cũng có phần đấy ạ!”

Đâu đó đã có tiếng cười rúc rích hùa theo, “Thật, Tổ quốc phải đền cho cậu ta một cô vợ khác.”

Nam My nghe được thì khe khẽ bật cười, người mà họ nhắc đến cô chỉ nghe nói qua qua chứ chưa gặp bao giờ. Lúc anh ta bị điều đi Nam My còn chưa ra trường. Diễn đàn AzTruyen.net

“Cháu đi ạ!”

Cả phòng giao ban, mười cặp mặt đều đổ dồn về phía cánh tay vừa dơ lên. Tiếng xì xào vừa ngừng một lúc lại bắt đầu ồn ã, một đồng chí hất hàm về phía Nam My tỏ ý khen ngợi:

“Được đấy Nam My, mà cực lắm đấy nha.”

“Tuổi trẻ xông xáo thế cũng tốt, mới ra trường đi cọ xát thực tế cho quen. Cô thương các anh vợ dại con thơ đúng không?”

Nam My không đáp, chỉ bĩu môi nguýt người kia một cái, các ông ấy chỉ được cái to còi, lúc thủ trưởng bảo lấy tinh thần xung phong thì cứ im thin thít như thịt nấu đông, cấm có ho he câu nào. Giờ thấy có người đứng mũi chịu sào rồi thì nhao nhao hết cả lên. Thấy cả đám đàn ông con trai hồ hởi thế vị thủ trưởng khẽ thở dài, cả đội có mình Nam My và Hoàng An là nữ, đúng ra phải được châm chước vậy mà.

Hoàng An đi vệ sinh vừa quay lại thấy họ nhốn nháo bàn tán thì lên tiếng:

“Biểu quyết thế nào rồi ạ?”

“Em không có phần đâu.”

“Uầy anh nào lại vì đại nghĩa diệt thân đấy ạ?”

Thủ trưởng cau mày đáp thay:

“Anh nào mà anh, các anh của cô mới nghe đi lên đồn M thì đã thụt vòi hết cả vào rồi. Chán!”

Dù bị nói mỉa, nhưng xem ra chẳng ảnh hưởng đến họ là mấy. Chỉ cần không phải bản thân phải đi thì mấy lời đó của thủ trưởng chỉ là tiếng muỗi vo ve mà thôi, Nam My chợt cười nhạt rồi lắc đầu chán nản. Diễn đàn AzTruyen.net

Đợi cuộc họp giao ban kết thúc, Hoàng An mới lôi Nam My ra một góc để hỏi chuyện, cả buổi tối hôm qua cô ấy trực ban, cũng chẳng liên lạc được với Nam My, sáng nay nghe mẹ bảo hôm qua hai người họ ở lại Đông đảo thì mới biết là anh trai và bạn thân không về nhà.

“Thế nào, hôm qua chắc ông Bách khổ sở lắm hả?”

“Ờ buồn như chó cắn, nhưng mà thôi xong rồi”

“Không xong thì làm gì nữa, giờ em đã là vợ người ta... Rồi còn mày nữa làm sao tự nhiên xung phong đi lên đó làm gì?”

“Thủ trưởng bảo chỉ ba tháng thôi mà.”

Hoàng An bĩu môi vì sự thật thà có phần thái quá của Nam My:

“Rồi mày tin lời ông ấy hả? Chẳng ai muốn tới nơi ấy cả, có người thế vị trí ấy rồi. Cứ để mà xem, ba tháng hay ba năm cũng chưa được thấy mặt thành phố. Thế rồi không ở nhà theo đuổi anh Hoàng Bách của mày nữa à?”

Nam My khẽ thở dài một hơi rồi đáp tỉnh queo, chẳng biết là đùa hay thật:

“Đuổi 20 năm nay rồi mà có kịp đâu, giấc mơ chẳng đuổi có khi lại về.”

“Chịu.”

Hoàng An chán nản lắc đầu, thuận tay vỗ vai ban thân an ủi: Diễn đàn AzTruyen.net

“Tao vẫn luôn ủng hộ mày hết mình. Đi đi tao canh ông Bách cho, nhà có nuôi chó không phải sợ.”

“Nhớ đấy, ở bệnh viện anh ấy có một mẻ lúc nào cũng nhăm nhe Hoàng Bách của tao đấy.”

“Đã có Ngọc My nó canh ở đấy rồi, mày không phải sợ. Tin tưởng hội chị em.”

“Ừ, tin tưởng hết mực.”

Dứt lời cả hai cùng phá lên cười, dù vậy cũng không kéo được tâm trạng của Nam My lên là mấy, lòng cô vẫn nặng trĩu, chuyện xảy ra đêm qua lại hiện hữu trong đầu, quyết định lần này của cô liệu có sai ko? Nếu cứ mặt dày bắt Hoàng Bách chịu trách nhiệm như anh nói sẽ không sao chứ? Hôm qua khi nhìn thấy Hoàng Bách vì Hà My mà đau lòng, Nam My cũng đau theo, cảm giác như bị cái gì sắc nhọn đâm vào tim. Anh đã như vậy rồi nếu cô còn ép anh nữa chẳng phải khốn nạn quá hay sao.

Lần này đi phần vì sự bộc phát của cá nhân cô, cũng là muốn rời xa Hoàng Bách một thời gian, để xác nhận lại tình cảm của chính bản thân mình. Có thể giống như người ta nói, cứ ở mãi bên nhau con người ta sẽ chỉ có cảm giác quen thuộc, mọi thứ đều giống một thói quen, nên tình cảm cứ mãi dậm chân tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.