Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 38: Đừng bỏ rơi mẹ con em




Chính Hoàng Bách cũng tự nhận ra được tình trạng sức khỏe của anh gần đây có chút giảm sút, nhưng lại không phát hiện nó bắt nguồn từ đâu. Anh vốn rất tin tưởng cậu mình nên kết quả lần trước mà Nam My báo với Hoàng Bách anh lại chẳng mảy may nghi ngờ, lại cho rằng thời gian này bản thân làm việc hơi quá sức nên cũng tiết chế hơn.

Nam My cũng sang bên nhà anh ở nên Hoàng Bách cũng xin phép viện trưởng được giảm bớt ca trực vào ban đêm, thời gian này bắt đầu vào giai đoạn cuối thai kỳ anh muốn dành nhiều thời gian chăm sóc cho mẹ con cô. Diễn đàn AzTruyen.net

Chuyện bệnh tình của Hoàng Bách hiện tại chỉ có ba người là mẹ anh, Nam My và cậu Tuấn biết, họ vẫn chưa dám nói với anh hay bất kỳ ai trong gia đình với hy vọng tìm được người có gan tương thích với Hoàng Bách mới thông báo.

Nhưng sự đời thường không như người ta mong muốn.

Cứ mỗi đợt thải ghép thì sức khỏe của Hoàng Bách cũng giảm sút đi nhiều hơn, những cơn đau dưới hạ sườn phải ngày càng rõ rệt với tần suất thường xuyên. Kèm theo là các triệu chứng chán ăn mệt mỏi, nôn mửa bất thường khiến Hoàng Bách bàng hoàng nhận ra điểm khác thường đang âm ỉ diễn ra trong chính cơ thể mình.

Hoàng Bách vừa bước vào thang máy thì một cơn đau tức từ hạ sườn phải xuất hiện, anh bất thình lình đưa tay ghì chặt lấy, hơi thở tức ứ như cố nhịn xuống để nén cơn đau. Ái Liên ở bên trong nhìn thấy cảnh ấy thì lấy làm lo lắng mà đỡ lấy anh, liên tục hỏi han:

“Hoàng Bách anh làm sao vậy? Anh đau ở đâu à?”

Hoàng Bách nhíu mày nén đau lắc đầu, tuy cơn đau qua đi rồi nhưng vẫn khiến anh váng vất. Hoàng Bách lịch sự nói cảm ơn cô ấy rồi tách ra khỏi Ái Liên đứng lùi lại, chầm chậm tựa lưng vào thành thang máy, vì chưa ai bấm tầng nên thang vẫn đứng nguyên.

Dù không hài lòng vì thái độ cự tuyệt và cố ý giữ khoảng cách ấy của anh, nhưng Ái Liên lại không để bụng, cô quan sát thấy sắc mặt Hoàng Bách rất không ổn và có chút tiều tụy hơn bình thường thì lo lắng hỏi han: Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh ốm rồi à, sắc mặt anh kém lắm. Hoàng Bách, anh nên đi kiểm tra đi.”

“Ừ, anh biết rồi, cảm ơn em.”

Hoàng Bách uể oải bấm nút trên thang máy, Ái Liên vẫn kiên nhẫn nhìn anh, cô thật sự rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Hoàng Bách.

Suốt cả một ngày hôm ấy, Hoàng Bách cứ mông lung suy nghĩ mãi.

Điều đáng sợ nhất như vừa lướt qua trong tâm trí anh khiến Hoàng Bách bất giác rùng mình. Anh vội lấy điện thoại muốn gọi cho cậu hỏi chuyện kết quả lần trước nhưng nghĩ thế nào lại tự mình đến gặp ông ấy.

Sáng hôm sau Hoàng Bách xin nghỉ ở bệnh viện một ngày, anh tự mình lên Hà Nội gặp cậu Tuấn, nhìn thấy cháu trai xuất hiện trước mặt cậu có chút giật mình.

“Sao cháu lên mà không báo trước thế? Thuốc vẫn uống đều chứ? Nhìn cháu mệt mỏi quá.”

“Cậu, cháu muốn làm xét nghiệm kiểm tra gan một lần nữa.”

Lời đề nghị của Hoàng Bách khiến cậu Tuấn chợt khựng lại, biểu cảm trên gương mặt bỗng khô cứng mất tự nhiên. Nhưng trong giây lát đã lấy lại bình tĩnh gật đầu, nhìn tình trạng của anh, ông ấy cũng muốn Hoàng Bách nhập viện để chuyên tâm điều trị mặc dù nó chưa thật sự cần thiết lúc này.

Lần này cậu không bảo Hoàng Bách về trước nữa mà để anh đợi kết quả, trong khi đó hai cậu cháu cùng đi ra ngoài khuôn viên bệnh viện đi dạo, hít thở không khí trong lành.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gồng lên của Hoàng Bách, dù là bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm nhưng cậu Tuấn không tránh được sự xót xa cho đứa cháu đáng thương của mình.

“Cậu!”

“Hả?”

“Theo cậu thì kết quả thế nào?”

Cậu Tuấn chua xót đáp:

“Còn thế nào được nữa, đương nhiên là cháu khỏe mạnh rồi.”

Hoàng Bách khẽ cười, mũi chân đá đá vào hòn sỏi dưới đất, “Chả biết thế nào, nhưng cháu cứ có dự cảm không tốt lắm. Nam My sắp sinh rồi cậu ạ! Cháu còn muốn xây dựng gia đình cùng em ấy, chăm sóc mẹ con em ấy. Ami vì cháu mà chịu nhiều tủi thân lắm cậu ạ!” Diễn đàn AzTruyen.net

Nghe lời nói bâng quơ của cháu trai, cậu Tuấn chợt nghẹn lòng, cậu cũng hy vọng có thể nhìn thấy ngày anh dựng vợ lập gia đình, sống bình an hạnh phúc.

Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, cậu Tuấn lưỡng lự trong giây lát, cả cơ thể bỗng như bị đổ bê tông, không chút động cựa. Nhìn qua biểu hiện của cậu, Hoàng Bách cũng tự hiểu được kết quả như thế nào. Khóe môi anh giật giật cố nở ra một nụ cười, đưa tay ra trước mặt cậu, “Cậu đưa cháu, cháu đọc được kết quả xét nghiệm mà.”

Nhìn từng dòng chữ kết luận, mấy từ “Thải gan mạn tính” cứ nhảy múa trước mặt anh. Hoàng Bách choáng váng mặt mày, kết quả không ngoài dự đoán nhưng khi nhận được cũng khiến anh suy sụp ít nhiều.

Những lời an ủi của cậu Tuấn dường như chẳng đọng lại chút nào trong đầu Hoàng Bách, điều duy nhất anh để tâm đến là thái độ của Nam My suốt thời gian gần đây, những câu hỏi bâng quơ của cô, nhưng dặn dò đôi lúc có chút thái quá, hóa ra tất cả đều từ bệnh tình của anh mà ra. Cô luôn biết kiềm chế và che giấu cảm xúc rất tốt để đối phương không phải bận lòng.

Hoàng Bách không nán lại thêm phút nào, sau khi bình tâm trở lại anh tạm biệt cậu Tuấn rồi trở về nhà, Nam My sẽ bất thình lình hỏi han xem anh đang ở đâu, đang làm gì, mà Hoàng Bách lại không muốn nói dối cô.

*Bạn đang đọc truyện được viết bới Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Hoàng Bách không về nhà, cũng không tới bệnh viện, anh đi thẳng tới cơ quan của Nam My, không vào mà ngồi ngoài xe đợi đến giờ đón cô về nhà. Người đầu tiên anh muốn gặp là cô ấy, thật sự rất nhớ mẹ con Nam My, nhưng trong lòng cũng dâng lên sự sợ hãi vô hình. Sợ rằng thời gian ở bên cạnh họ chẳng còn lại bao lâu.

Đúng giờ, điện thoại của anh đã đổ chuông, Hoàng Bách không chần chừ một giây liền bắt máy, anh nở nụ cười thật tươi chỉnh giọng lên tiếng trước: Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh đợi em ở bên ngoài rồi.”

“Ui thật à, em ra luôn. À em xin nghỉ thai sản rồi, chỉ làm việc đến hết thứ sáu tuần này thôi. Đang bàn giao công việc rồi, ở nhà ăn bám anh.”

“Được, anh nuôi được hai mẹ con cả đời.”

Hai từ “Cả đời” này sao nó mông lung xa vời đến thế? Rõ ràng đang cười mà hốc mắt anh lại hoen cay, Hoàng Bách vội đưa tay dụi mắt. Một lát Nam My nhìn thấy anh thế này sẽ lo lắng.

Hoàng Bách xuống xe mở sẵn cửa cho Nam My, cuối ngày tiết trời có chút ảm đạm, chẳng mấy mà sang đông. Để cô ngồi an vị trong xe, anh mới quay sang vừa thắt dây an toàn vừa hỏi han:

“Hôm nay đi làm có mệt không? Có đau lưng nhiều không em?”

“Không, hơi hơi với mỏi chân.”

“Sắp lạnh rồi, đài báo cuối tuần có đợt rét đầu tiên. Anh đưa em đi mua quần áo ấm, mua cả giày mới nữa.”

Hoàng Bách đưa mắt nhìn xuống đôi chân đã phù nề vì xuống máu của Nam My, size giày của cô cũng tăng lên một size rưỡi, nhìn như voi mẹ đến nơi rồi. Hoàng Bách hớn hở là thế nhưng Nam My lại từ chối:

“Thôi em đầy quần áo, tháng nữa là sinh rồi, mua bây giờ sau này cũng không mặc được. Ở cữ xong rồi mua cũng được ấy.”

“Không được, giờ mua mặc luôn, hết cữ lại mua. Mua thêm quần áo cho con nữa.”

“Quần áo của con em chuẩn bị hết rồi, cả Hoàng An cũng mua cho nữa. Ở trong kia mẹ anh gửi ra cả đống kìa. Thôi để tiền đấy sau này tính. Em muốn đi về nhà, giờ đi thêm nữa em mỏi chân lắm.”

Hoàng Bách thoáng trầm ngâm, ậm ừ đồng ý. Nam My vươn người sang chạm nhè nhẹ lên tóc anh một cái, cười đến híp cả mắt lại:

“Bố em bé chu đáo quá, sau này bố nuôi hai mẹ con em bé nhé!”

Hoàng Bách cười hiền gật đầu, “Nuôi nhiều em bé cũng được, chỉ cần mẹ em bé sẵn sàng sinh thêm thôi.”

Xe nổ máy rồi lao vút đi trong tiếng cười giòn tan của hai người. Lúc hai người trở về bà Hoàng Nguyên cũng đã từ phòng khám về, đang vặt rau chuẩn bị nấu bữa tối. Nam My nhờ Hoàng Bách mang túi xách của cô lên nhà trước rồi ở lại dưới phòng bếp giúp mẹ anh. Diễn đàn AzTruyen.net

Hoàng Bách vừa đi lên, Nam My đã khoe với bà chuyện xin nghỉ thai sản trước một tháng. Bà Hoàng Nguyên cười hiền chăm chú nhìn cô, vẻ mặt đầy thương cảm:

“Thời gian này vất vả cho con quá rồi, nghỉ trước cũng được, chỉ là sau này chắc phải đi làm sớm hơn đúng không?”

“Vâng ạ, lúc ấy chắc phải nhờ mẹ con chăm cháu. Thời gian này con muốn tự chăm sóc mình, con ở nhà rồi Hoàng Bách sẽ không phải bận tâm đến sức khỏe của con nữa. Hạn chế việc phải lo lắng, con muốn Hoàng Bách thoải mái. Dạo này anh ấy gầy quá, nhiều đêm hình như cũng đau cứ trằn trọc mãi, nhiều lúc con…”

Giọng cô chợt nghẹn ngào, bà Hoàng Nguyên đỏ mắt nắm lấy bàn tay Nam My, nhẹ nhàng an ủi. Trong gia đình chỉ có hai người họ biết được tình trạng của Hoàng Bách, việc âm thầm quan tâm, âm thầm lo lắng thật sự là việc giày vò tâm can vô cùng.

Nam My vội đưa tay lau nhanh giọt nước mắt vừa mới trào ra, cô sợ bà nội Hoàng Bách sẽ thấy, cũng sợ anh bất thình lình đi xuống. Nhưng đâu biết rằng nãy giờ Hoàng Bách vẫn chưa rời khỏi, từ lúc cô hớn hở khoe với mẹ anh chuyện nghỉ thai sản thì Hoàng Bách vẫn đứng chôn chân trên cầu thang tầng hai không nhúc nhích.

Anh lặng lẽ đi lên phòng, tâm trạng nặng nề như đeo đá tảng. Anh mới chỉ vừa cầu hôn Nam My thôi mà, mới chỉ khiến cô cảm nhận được tình cảm chân thành của mình thôi mà, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với anh như vậy? Khi cánh cửa phòng đóng sập lại cũng là lúc Hoàng Bách chấp nhận sự bất lực của chính mình, cả cơ thể đang tựa vào vách cửa cứ như vậy tự do trượt xuống, ngồi phịch xuống nền nhà, tay chống gối, đầu tựa thật mạnh vào cửa gỗ, hai mắt anh vô hồn đăm đăm nhìn lên trần nhà. Trước mặt Hoàng Bách chỉ là một mảng tối không chút ánh sáng dẫn đường. Nước mắt bỗng chốc hoen ướt khóe mi, đau đớn bất lực khi nghĩ tới việc bản thân có thể vĩnh viễn không thể ở bên mẹ con Nam My nữa.

Đèn trong phòng không mở, rèm cửa cũng kéo kín bưng, bóng tối tuyệt vọng bao trùm khắp không gian cứ bủa vây như muốn nuốt chửng Hoàng Bách. Anh không ngăn nổi nước mắt, hai tay bất giác ôm lấy đầu, miệng không thôi lẩm bẩm một mình, “Ami anh xin lỗi… anh xin lỗi…”

Lúc này ở ngoài cửa chính cũng có một người khác mang tâm trạng nặng nề, thê lương giống như những người ở trong phòng bếp kia. Hoàng An như rụng rời chân cẳng khi nghe cuộc đối thoại của mẹ và bạn thân, bệnh gan của anh trai tái phát vậy mà không ai nói với cô ấy. Diễn đàn AzTruyen.net

Nhìn Hoàng An lầm lũi xách cặp táp đi vào, Nam My liền nhoẻn miệng cười hỏi han:

“Sao đi lâu thế, người ta về nhà nửa tiếng rồi.”

“Thì đi xe hai bánh phải lâu hơn bốn bánh chứ sao.”

“Điêu đi, chắc là lại tạt té vào đâu đúng không? Ể xem nào lại mua cái gì cho cháu đây?”

Nam My hớn hở túm lấy túi đồ in logo của một cửa hàng đồ chơi cho trẻ em trong tay Hoàng An, cô thích thú dở ra xem, toàn mấy thứ như xúc xắc rồi trống gỗ, thú gặm nhỏ xíu xinh xinh. Nhìn cô cứ hớn hở như vậy, Hoàng An lại đau lòng. Cô ấy bất thình thình quẳng cặp lên bàn rồi ôm chầm lấy bạn thân khiến Nam My đang tươi vui bỗng đứng sững, tay khựng lại giữa không trung mất vài giây mới định thần thì cười cười vỗ vỗ lưng Hoàng An,

“Sao thế?”

Hoàng An không nói chỉ ôm chặt lấy người cô rồi lắc lắc đầu, hốc mắt cay xè muốn khóc. Bà Hoàng Nguyên ở trong phòng vệ đi ra nhìn thấy cảnh ấy chỉ im lặng không nói gì. Sau cùng lúc bình tâm lại Hoàng An mới hỏi chuyện của anh trai khiến hai người không khỏi bất ngờ, Nam My theo phản xạ đưa tay bịt miệng cô ấy. Hoàng An nắm lấy tay cô kéo xuống, “Không nói với anh với bà là được chứ gì? Bố không có nhà.”

Nam My mín môi gật đầu, “Để một thời gian nữa, lúc thích hợp sẽ nói. Bây giờ đợi tin của cậu Tuấn, nói ra chỉ khiến Hoàng Bách suy sụp hơn mà thôi.”

“Mày phát hiện ra từ lúc nào?”

“Một tháng trước, lúc lên nhà giỗ cụ.”

“Một tháng rồi mà không nói gì?”

Hoàng An tự nhiên rít lên, khiến Nam My giật mình cái thót, cô liếc mắt về phía cầu thang, lại đưa trở lại nhìn bà Hoàng Nguyên. Bà khẽ thở dài, ôn tồn nói nhỏ với con gái:

“Thời gian này đừng để anh con phiền lòng. Hoàng Bách hay nghĩ ngợi, Ami cũng chỉ là muốn nó thật thoải mái tinh thần.” Diễn đàn AzTruyen.net

“Khổ thân.”

Hoàn An bất lực buông lời, vừa thương anh trai vừa thương bạn thân, vậy ra là suốt một tháng nay Nam My cứ như người mất hồn, rồi lén lút là cái gì đó đều là vì anh trai của cô ấy hết.

Sau khi nấu xong bữa tối, Nam My lại lấy trong tủ lạnh ra một túi trà xanh, rửa sạch một ít cho vào nồi nấu, cô nhờ mẹ Hoàng Nguyên trông giúp rồi đi lên phòng tắm rửa. Từ ngày Nam My ở bên này phòng Hoàng Bách ở tầng ba cũng đổi xuống dưới, thay vào đó phòng bố mẹ được chuyển lên trên. Cô mang bầu bụng ngày càng lớn, việc cứ leo lên leo xuống cầu thang có chút bất tiện.

Hoàng Bách ở trên phòng vừa gấp gọn quần áo đã khô mà mình vừa lấy xuống, cũng chuẩn bị sẵn đồ để Nam My tắm. Anh ngước mắt nhìn theo bóng dáng nặng nề đang đi về phía mình.

“Anh gấp quần áo rồi à?”

“Ừ, anh bật nước nóng rồi em tắm đi.”

Hoàng Bách đứng dậy, mang quần áo vào nhà tắm treo sẵn cho Nam My, cô tươi cười đi ngay theo sau lưng, lại đứng chắn trước cửa không chừa chỗ cho anh đi ra. Hoàng Bách cười cười nhìn Nam My, dạo này nhìn cô như gấu mẹ thật, mới sáu bảy tháng trước còn lép kẹp mà giờ đã tròn vo rồi.

Anh chợt đưa tay nhéo nhéo nhẹ má cô, ánh mắt nhìn Nam My vừa dịu dàng vừa cưng chiều:

“Muốn anh tắm cho à?”

Nam My chẳng buồn ngại, còn tủm tỉm gật gật đầu. Hoàng Bách bật cười ôm cô kéo vào trong rồi nhanh tay đóng cửa lại.

Sau bữa tối, Hoàng Bách chuẩn bị nước bột quế cho Nam My ngâm chân, còn cẩn thận mát xa cho cô, nhìn đôi bàn chân thon nhỏ ngày nào giờ sưng múp lại tím tím hồng hồng mà anh thấy xót. Phụ nữ sinh được đứa con quả là chẳng dễ dàng, thai ngày một lớn, mẹ em bé cũng trở nên nặng nề, nhiều đêm bị chuột rút đau phát khóc, còn thao thức trằn trọc vì cứ chốc chốc lại mót tiểu. Mà cô tỉnh dậy, Hoàng Bách cũng dậy theo, hết xoa bóp lại dỗ dành an ủi.

“Thôi được rồi không cần bóp nữa, anh cất nước đi rồi lên đây đi, em mỏi lưng muốn nằm lắm.”

“Ừ, đợi anh một chút.”

Hoàng Bách mang nước bột quế đã nguội đổ đi rồi tắt điện lên giường, để cho Nam My tựa vào mình cho thoải mái. Anh đã suy nghĩ cả buổi tối, cuối cùng vẫn muốn nói chuyện với cô, Hoàng Bách vòng tay qua vai ôm gọn Nam My vào lòng, cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô, trầm trầm nói: Diễn đàn AzTruyen.net

“Ami!”

“Hả?”

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì cơ?”

Nam My chưa biết chuyện Hoàng Bách muốn nói sắp tới nghiêm trọng thế nào thì cứ hớn hở ngọ nguậy cái đầu chờ đợi, nhưng một phút, ba phút rồi năm phút trôi qua mà không thấy anh nói thì sốt ruột ngoảnh mặt nhìn lên. Trong ánh đèn ngủ nhạt nhòa, Nam My bàng hoàng ngồi phắt dậy khi thấy bóng nước long lanh dâng lên nơi khóe mắt Hoàng Bách.

“Au!”

“Sao em lại ngồi dậy đột ngột thế hả? Người nặng nề lắm rồi biết không, có sao không?”

“Đau thắt lưng một chút.”

Nam My nhăn nhó xoa thắt lưng có chút đau vì bật dậy bất ngờ, Hoàng Bách dùng lực ở ngón cái nhấn giúp cô, một lúc thì dịu đi. Nam My rất nhanh đã quên đi cơn đau vừa rồi, cô ngồi đối diện Hoàng Bách, chăm chăm nhìn thẳng vào mặt anh, bàn tay mềm mại ôm lấy mặt anh, sốt sắng hỏi han:

“Anh bảo có chuyện muốn nói với em cơ mà, sao anh lại khóc?”

“Anh có khóc đâu?”

“Nước mắt đây thây.”

“Không phải đâu, em nhầm đấy.”

Hoàng Bách kéo tay cô xuống, nắm chặt trong tay mình, Nam My cứ có cảm giác như anh đang cố gồng lên để kìm nén một cái gì đó vậy. Nhưng thực tế đúng là như thế, Hoàng Bách lúc này bỗng trở nên yếu đuối vô cùng, muốn nói cho cô nghe, nhưng lại sợ một nỗi gì đó sâu thẳm mà anh cứ cố đè nén muốn chôn giấu tận sâu đáy lòng. “Vậy nói cho em nghe đi, anh bảo nói chuyện gì cơ mà.”

“Ừ, em ngồi lại đi rồi anh nói. Đừng bất thình lình nhảy lên như thế nữa đấy nhé!”

Nam My gật gật đầu rồi đưa lưng tựa vào người Hoàng Bách, chân cũng duỗi thẳng ra cho bụng bầu thoải mái. Hoàng Bách nuốt khan xuống, gắng gượng cười mà cuống họng nghẹn đắng. Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh… Ami!”

“Hả?”

“Gan của anh.”

“Hoàng Bách!”

Nam My thảng thốt kêu lên, đã lại muốn bật dậy, nhưng Hoàng Bách dường như đã đoán biết trước được hành động của cô nên đã ôm ghì lấy không có cựa quậy. Giọng anh trầm trầm ở trên đầu cô:

“Bắt đầu đào thải rồi, đã có dấu hiệu gần nửa năm nay nhưng anh chủ quan… Ami anh xin lỗi, có lẽ không thể…”

Không để cho anh nói hết câu, Nam My đã vội đưa tay lên bịt miệng Hoàng Bách lại, liên tục lắc đầu, khóc giãy lên trong tay anh:

“Không đâu, cậu hứa sẽ tìm gan phù hợp để ghép cho anh rồi mà, còn Hoàng An, Mai Anh, Mai Chi chưa làm xét nghiệm tương thích nữa. Anh đừng bi quan thế được không? Em không rời khỏi anh đâu, anh đừng bỏ rơi mẹ con em. Hoàng Bách, em xin anh… xin anh đấy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.