Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 36: Lấy anh nhé!




Sau nửa tháng dưỡng thương, Hải Duy được ra viện, anh thích ở nhà hơn là ru rú nằm bệnh viện như thế này. Trước lúc rời khỏi bệnh viện Hà My và chồng đăng ký đến khoa của Hoàng Bách khám thai thêm một lần nữa, vì là cuối tuần nên Nam My và Hoàng An hẹn sẽ tới xem cùng.

Hai người vừa tới cổng bệnh viện thì phía trước cũng có một đôi nam nữ sóng vai nhau đi vào sảnh. Hoàng An tự nhiên ngây người ra, Nam My bước đi trước liền dừng lại thắc mắc:

“Sao đấy?”

“Phía trước.”

“Làm sao?”

Hoàng An không trả lời mà rảo bước đi theo hai người họ, Nam My ôm bụng bầu khệ nệ đi phía sau, nhờ bố thẳng bé chăm mát tay mà mới gần cuối tháng thứ sáu cô đã tăng cân đáng kể, nhìn có da có thịt hơn hẳn.

“Sao không đi tiếp thế?”

Nam My khó hiểu nhìn bạn thân cứ đứng im nhìn chằm chằm về phía thang máy, hai người kia cũng vừa bước vào, vì họ đi nhanh quá nên cô không nhìn rõ mặt, chỉ có Hoàng An là thấy.

“Mày quen à?”

“Là anh ấy.”

“Ai?”

“Thầy Trung.”

“Biết họ đi đâu không?”

“Có thể là tới phòng anh Bách, họ biết nhau. Cũng không biết nữa…”

“Đi thôi chứ gì nữa.”

Nam My nảy số thì lôi xềnh xệch bạn thân kéo vào một thang máy khác cũng vừa mở ra, cô tò mò muốn nhìn tận mắt người giống người là như thế nào. Diễn đàn AzTruyen.net

Hai người dừng lại ở trước cửa phòng làm việc của Hoàng Bách, Hoàng An lưỡng lự không dám vào. Nam My vừa dơ tay định gõ cửa thì đã bị cô ấy ngăn lại.

“Thế nào, sợ quái gì? Nếu không phải thì cũng chỉ là mình đến gặp Hoàng Bách thôi có gì đâu. Mày chẳng bảo họ quen nhau sao?”

Tiếng gõ cửa vang lên, nữ điều dưỡng hỗ trợ Hoàng Bách đi ra mở cửa, nhìn thấy hai người liền tươi cười bảo đợi một chút, Hoàng Bách đang có bệnh nhân.

Nam My gặng hỏi:

“Có phải là một người đàn ông mặc áo phông đen viền cổ trắng không ạ?”

“Vâng, đúng rồi chị.”

“Ok, cảm ơn em, anh Bách xong thì bảo bọn chị đợi ngoài này.”

Sau khi xác nhận rõ mục tiêu đúng là người khi nãy, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng ra ghế chờ ngoài hành lang ngồi đợi.

Người với người một nam một nữ đến gặp bác sĩ khoa sản thì có thể có chuyện gì được chứ?

Dù không biết chính xác thì cũng có thể lờ mờ đoán được ra.

Ở bên trong Hoàng Bách hết đưa mắt nhìn người phụ nữ mặt hoa da phấn trang điểm đậm đà lại nhìn người bạn ở bên cạnh, muốn lên tiếng khuyên nhủ mấy câu nhưng xem ra là thừa thãi, khi đến đây họ đã xác định không giữ đứa trẻ này lại rồi. Mỗi lần Tuấn Trung đưa người đến đều là để xử lý hậu quả chứ không phải nghe anh tư vấn. Diễn đàn AzTruyen.net

Hoàng Bách viết giấy cho họ xong xuôi thì tiễn khách. Tuấn Trung nhìn vẻ mặt không biểu cảm của anh cũng thấy phiền lòng, cô gái kia tự đi còn anh ta vẫn ở lại.

“Sao cậu cứ phải bày ra cái vẻ mặt như tôi là chủ nhân của cái thai rồi ép uổng con nhà người ta bỏ đi thế nhỉ?”

“Anh là người đưa họ đến đây.”

“Rồi anh mày cũng phải chịu trách nhiệm?”

Hoàng Bách chán ghét không đáp lại nữa, dù sao thì Tuấn Trung cũng chẳng tự quyết định được, anh ta cũng chẳng thể nhận hết đám thai nhi đó là con mình, tìm cho họ một cơ sở uy tín để bỏ đã là sự nhân đạo rồi.

Nhìn cô gái bình thản cầm theo phiếu siêu âm đi ra khỏi phòng khiến Hoàng An thấp thỏm, Nam My cau mày nhìn theo cho đến khi cô ta đi khuất thì mới thắc mắc, “Sao lại đi một mình nhỉ?”

“Không biết nữa, này đi đâu thế?”

Cô ấy còn chưa kịp cản thì Nam My đã một lần nữa gõ cửa phòng, nữ điều dưỡng vừa sắp xếp hồ sơ vừa quay sang nói với Hoàng Bách, “À, anh Bách ơi, em gái với vợ anh chờ ngoài kia.”

Không cần nói thêm lời nào, Hoàng Bách liền đứng phắt dậy muốn tự đi ra mở cửa. Bắt vợ anh chờ từ nãy đến giờ mà cũng không thông báo, mấy cái người này cũng thật là, nhưng hạ sườn phải tự nhiên đau tức khiến anh muốn hụt hơi, phải bám vào cạnh bàn điều hòa hơi thở.

“Sao thế?”

“Không, chắc đau thần kinh liên sườn.”

Hoàng Bách vội xua tay khi Tuấn Trung nhấp nhổm định đứng dậy, rồi rời khỏi chỗ ngồi đi thẳng ra cửa.

“Em ngồi xuống đây, đến lâu chưa sao không gọi anh?” Diễn đàn AzTruyen.net

Hoàng Bách cẩn thận đỡ Nam My vào trong phòng, lại kéo ghế êm cho cô ngồi, Hoàng An lầm lũi đi theo.

Tuấn Trung cũng tò mò về cái nóc nhà to đùng của anh thì ngoảnh mặt nhìn ra, vừa bắt gặp ánh mắt chăm chú nhìn mình thì tắt hẳn nụ cười, khóe môi thu lại, gượng gạo gật gật đầu tỏ ý chào hỏi Hoàng An. Cô không biết phải biểu cảm thế nào thì cứ ngơ ra đấy.

Nam My nhìn thấy vẻ mặt ấy của bạn mình thì hắng giọng, “Anh đang có khách à?”

“Ừ, em đến lâu chưa? Vợ chồng Hà My đang dọn đồ, hẹn mười giờ cơ.”

Trong lúc họ nói chuyện với nhau thì Tuấn Trung lại bất ngờ đứng dậy định rời đi, bị nhìn tròng trọc như vậy anh chẳng thích chút nào, nhưng vừa bước ngang qua chỗ Hoàng An thì Nam My bất thình lình duỗi chân chắn đường làm anh ta vấp phải mà suýt ngã nháo nhào. Nam My nhanh nhạy thu chân về rồi liếc nhìn Hoàng An một cái, cô ấy lặng lẽ lắc đầu, gương mặt biểu lộ sự tiếc nuối.

Hoàng Bách ngoảnh mặt nhìn bạn mình hỏi han:

“Sao thế anh?”

“Không sao.”

Tuấn Trung khẽ liếc Nam My một cái rồi đi thẳng, mặc kệ Hoàng Bách còn thắc mắc nền nhà rõ bằng phẳng mà anh ta cũng tự ngã được.

Hoàng An ngồi xuống bên cạnh Nam My, cô liền ghé tai cô ấy thì thầm:

“Không phải à?”

“Không, nếu là thầy sẽ tránh được.”

Thấy hai người họ cứ lấm lét nhìn theo Tuấn Trung lại thì thầm to nhỏ gì đó, Hoàng Bách cũng tò mò. Biểu hiện của em gái chắc chắn là có vấn đề, lần trước hai người họ gặp nhau xong Hoàng An cũng ngơ ngẩn như vậy. Diễn đàn AzTruyen.net

“Hai người biết anh ấy à?”

Nam My không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại:

“Bạn anh à?”

“Có thể coi là như vậy? Còn hai người thì sao? Hoàng An, em quen anh Trung à?”

Bị anh trai bất ngờ nhắc tên, Hoàng An giật mình ngước mắt nhìn lên, rồi chầm chậm lắc đầu. Hoàng Bách không tin tưởng lắm nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở:

“Nếu thật sự không quen biết thì không nên tiếp cận, vị trí và công việc của em hiện tại không phù hợp nếu hai người quen nhau, thậm chí là hơn mức quan hệ bạn bè bình thường đâu.”

Nam My khó hiểu gặng hỏi:

“Tại sao?”

“Hoàng An là cảnh sát, Tuấn Trung là dân xã hội, đời tư phức tạp. Em nghĩ là tại sao? Cái gì nên tránh thì tránh, anh ấy là bạn anh thật, nhưng có những chuyện…”

“Thôi thôi được rồi, anh lo xa quá rồi đấy, chẳng qua là bọn em thấy anh ấy men với ưa nhìn nên tò mò thôi chứ. Người mà đời tư phức tạp, liên quan đến gái gú thế ai mà dây vào chứ.”

“Nên như vậy, mà em cũng mê trai vậy?”

“Ừ, trai đẹp ai chả mê.”

“Ơ, thế còn anh?”

“Em u mê anh từ nhỏ đã dứt ra được đâu. Yên tâm.” Diễn đàn AzTruyen.net

Nam My cười giả lả, lại xoa xoa ngực Hoàng Bách, đá lông nheo trêu chọc khiến anh ngại với em gái và điều dưỡng viên thì tóm lấy tay cô, cúi đầu đặt lên một nụ hôn rồi trở lại bàn làm việc lấy điện thoại rồi cùng hai người đến khoa ngoại gặp vợ chồng Hà My.

Anh ân cần ôm Nam My đỡ đi khiến cô không quen cho lắm, thai cũng chưa đến độ quá lớn không tự đi được mà Hoàng Bách cứ thích làm quá lên. Đồng nghiệp đi qua chạm mặt thì cứ cười cười trêu chọc khiến cô phát ngại.

Ba người dừng lại trước cửa thang máy, vừa hay Ái Liên cũng bước tới, từ cái lần bị Hoàng Bách mắng vì tội gửi ảnh gây hiểu lầm cho Nam My cô ấy cũng ít tương tác với anh hẳn.

Ba người nhìn nhau, thoáng gượng gạo. Hoàng Bách gật đầu chào xã giao, Ái Liên cũng nhàn nhạt cười đáp lại cho có lệ.

Thang dừng lại ở khoa ngoại, ba người ra trước, còn Ái Liên vẫn tiếp tục đi lên tầng trên. Cửa thang vừa đóng lại, Nam My liền ngoảnh mặt nhìn theo, chần chừ chưa chịu đi.

“Sao thế?”

“Chị Ái Liên kia nhìn thấy anh mà dửng dưng nhỉ?”

Hoàng An đế thêm vào:

“Thật ấy nhỉ? Dửng dưng như người lạ.”

“Chứ em muốn gì nữa? Lại thích người ta thấy chồng em thì nhảy xổ đến ôm ấp à?”

“Trước đây hình như là vậy mà.”

Nghe Hoàng Bách nói, Nam My liền bĩu môi, anh cứ làm như oan ức lắm ấy.

Hoàng Bách bị bốn con mắt tròng trọc nhìn vào thì dơ tay đầu hàng, anh biết mình sai rồi, cãi với phụ nữ quả là một sai lầm. Diễn đàn AzTruyen.net

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Lúc anh em Hoàng Bách đến thì vợ chồng Hà My cũng đã dọn xong đồ, chú Công giúp họ mang ra xe trước, hai vợ chồng định xuống phòng Hoàng Bách thì gặp nhau trước cửa. Nhìn Hoàng Bách cứ kè kè bên cạnh Nam My, hai người họ không nhịn được mà buông lời trêu chọc:

“Có phải cô bé này lần trước bắt được hoa cưới của em không nhỉ?”

“Không, là anh ấy bắt rồi tặng cho em ấy.”

“Công nhận vợ chồng mình mát tay thật em nhỉ?”

Hà My tủm tỉm gật đầu, “Không chỉ se được duyên, còn có cả sản phẩm. Hoàng Bách anh tính trả ơn vợ chồng em thế nào đây?”

Hoàng Bách cười cười hất hàm:

“Em có thể chọn ăn cơm miễn phí hoặc gói khám và đẻ do chính anh bao thầu.”

Hà My ngửa mắt nhìn chồng, Hải Duy mím môi ngẫm nghĩ, Nam My ở bên này bị trêu mặt vẫn còn đỏ nhưng cũng ngóng xem họ chọn cái gì. Hoàng An đế thêm vào:

“Anh Bách đỡ đẻ mát tay lắm đấy.”

“Không được.” Hải Duy nhấn mạnh.

Cả sáu con mắt đều chăm chú nhìn anh, Hải Duy cảm khái lên tiếng:

“Em có thể nằm ra đó để cho Hoàng Bách đỡ đẻ sao?”

Hà My khó hiểu, nhưng hai người đàn ông lại nẩy số rất nhanh, Hải Duy đưa mắt nhìn xuống người vợ, Hà My lúc này mới thật sự hiểu ý thì mặt đỏ tía tai lắc đầu quầy quậy chọn bữa cơm mời miễn phí kia. Nói gì thì nói ai dám nằm tơ hơ ra đấy cho một người đàn ông đỡ đẻ chứ, huống hồ họ còn quen biết nhau. Diễn đàn AzTruyen.net

Sau khi khám thai cho Hà My xong, năm người họ dắt díu nhau đi ăn trưa tại một nhà hàng hải sản gần đường bao biển, đồ ăn đem lên đều là do hai bà bầu lựa chọn dưới sự kiểm duyệt của bác sĩ Hoàng Bách nên an toàn tuyệt đối.

Nam My thấy Hoàng Bách chỉ ngồi nhìn mình thì quay sang thắc mắc, “Anh không ăn à? Khi nãy kêu đói cơ mà?”

“Em cứ ăn đi, ngon không?”

Nam My nhoẻn miệng gật gật đầu, Hoàng Bách mỉm cười rất nhẹ, lại dùng ngón út không dính bẩn do bóc vỏ hải sản gạt tóc đang vướng trên khóe miệng sang một bên cho cô, hành động cưng chiều đầy dịu dàng ấy của Hoàng Bách khiến ba người còn lại đỏ mắt ghen tị. Hoàng An lắc đầu tặc lưỡi:

“Rồi là đi ăn hải sản hay ăn cơm “tró” đây? Em nuốt không trôi bữa này, sợ bị đầy bụng quá.”

“Em cũng vậy.” Hà My thở dài cái thượt. Cô còn đang phải bóc cua cho chồng đây này.

Hoàng Bách cười cười, nhón hai con tôm hấp vừa bóc vỏ thả vào bát em gái và Hà My, “Đây nhé, hòa nhé, sao các em cứ phải ganh tị với vợ anh vậy? Muốn được cưng chiều thì đứa này cũng lấy chồng đi, còn cô kia đợi anh Duy khỏi anh ấy chiều cho.”

Hoàng An bĩu môi:

“Bất công.”

Hà My cũng hùa theo đòi lại công bằng, chỉ mình Nam My nãy giờ vẫn ngồi cười nhìn họ làm nũng với Hoàng Bách. Đúng là thời gian gần đây mọi sự quan tâm anh đều dành cho cô phần hơn không giống như trước đây nữa, nếu không phải là chia đều thì cũng là Hà My được hưởng tất. Những hành động cưng chiều, quan tâm của Hoàng Bách khiến Nam My cứ lâng lâng hạnh phúc không thôi.

Nhưng suốt cả buổi, cô để ý thấy Hoàng Bách dường như chẳng động đũa đến món nào thì tự nhiên lo lắng, lúc anh thanh toán xong trở lại, Nam My liền nghiêng người ghé lại gần Hoàng Bách hỏi han: Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh, hôm nay anh sao thế?”

“Sao là sao?”

“Em không thấy anh ăn gì mấy, đồ ăn không hợp khẩu vị anh à?”

Hoàng Bách vòng tay qua ôm lấy vai Nam My, lắc lắc đầu, “Anh không muốn ăn lắm, mà thấy em ăn ngon anh cũng thấy no rồi. Hay anh nghén thay em nhỉ? Thôi chết rồi, đúng là nghén thay rồi, bảo làm sao mấy bận cứ nôn nao khó chịu rồi chán ăn.”

Hoàng Bách pha trò tếu táo lại chọc chọc vào sườn Nam My làm cô buồn mà bật cười theo. Anh cứ nói vậy để tránh làm Nam My lo lắng chứ thực tế gần một tháng nay Hoàng Bách luôn trong tình trạng nôn nao khó chịu, thỉnh thoảng lại chán ăn đến bỏ bữa, người ngợm cũng mệt mỏi, lại có dấu hiệu sụt cân. Ban đầu anh còn cho rằng vì công việc căng thẳng, lại thêm chuyện bệnh tình của mẹ đẻ, nhưng xem ra cơ thể ngày càng có những dấu hiệu bất thường.

Sau khi dừng bữa, ba người đi dạo ngoài quảng trường gần bến tàu trong khi đợi đến giờ có tàu cao tốc chạy về Đông đảo. Đang chậm bước đi gần tới đài phun nước, Hoàng Bách chợt dừng lại, Nam My giật mình ngước mắt nhìn anh. Ba người ở phía sau cũng dừng bước lại theo, chỉ mình Hoàng An và Hà My là cười cười lại nháy mắt ra hiệu với nhau như đã biết cái gì đó, còn Hải Duy thì đích thị chẳng hiểu gì, cứ ngây ra đó nhìn họ.

“Anh, sao lại quỳ?”

Nam My thảng thốt, tay đỡ bụng bầu mà khom người muốn kéo Hoàng Bách lên, nhưng anh chỉ cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng trìu mến khiến Nam My chợt khựng lại. Hoàng An và Hà My kéo nhau đi tới nâng Nam My đứng thẳng dậy, đối diện với người đang chân chống chân quỳ trước mặt. Cô chẳng hiểu gì, hết nhìn Hoàng An lại nhìn Hà My, nhưng họ chỉ cười rồi chỉ vào Hoàng Bách, Hà My cười cười nói:

“Xem anh ấy muốn làm gì.”

Xong xuôi đâu đấy họ lại từ động lùi ra, để lại không gian cho hai người. Hà My tựa đầu vào ngực chồng, chăm chú nhìn về phía họ. Hải Duy nghiêng đầu chạm môi lên thái dương vợ thì thầm: Diễn đàn AzTruyen.net

“Hoàng Bách định làm gì vậy?”

“Suỵt!”

Hà My đưa ngón tay chặn miệng chồng, lại hất mặt về phía họ. Hoàng Bách móc trong túi quần lấy ra một chiếc hộp bọc nhung màu đỏ đậm, tuy chỉ đoán mò nhưng Nam My lại như linh cảm được thứ bên trong là gì thì tim trong lồng ngực tự nhiên chấn động mạnh như muốn nhảy vọt ra ngoài, cô vội vàng đưa tay lên bịt miệng lại.

“Anh…”

“Lấy anh nhé!”

“Ồ! Cầu hôn kìa!”

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Nam My chưa hết xúc động cứ đứng im bất động ôm chặt miệng ở đó, nước mắt nóng hổi không ngừng chảy ra, mắt vẫn chăm chăm nhìn người đàn ông với chiếc nhẫn sáng lấp lánh trong tay một lòng chờ đợi cái gật đầu của cô. Xung quanh những người đi đường đã xúm quanh họ mà reo hò cổ vũ Nam My chấp nhận lời cầu hôn của Hoàng Bách, vậy mà cả hai lại chẳng có chút động tĩnh gì cứ im lặng bốn mắt nhìn nhau.

Nam My không nói, cũng chẳng gật đầu khiến Hoàng Bách tự nhiên hoảng, anh đưa mắt nhìn em gái và vợ chồng Hà My một vòng tựa như cầu cứu, họ cũng lấy làm sốt ruột theo. Hoàng Bách tự hỏi, có lẽ nào lại không hợp thời điểm, hay anh đã sai ở đoạn nào mà khiến Nam My suy nghĩ mãi không chịu nhận nhẫn cầu hôn của mình? Diễn đàn AzTruyen.net

“Ami, em!”

Trái ngược lại với sự lo lắng của Hoàng Bách, Nam My vừa lau nước mắt vừa thản nhiên hỏi:

“Anh biết size nhẫn của em à?”

Câu hỏi tưởng chừng như đơn giản của cô lại khiến mọi người bất giác bật cười, họ còn tưởng Nam My sẽ từ chối nữa cơ đấy.

“Biết, size áo lót của em anh còn biết nữa là.”

Anh vừa dứt lời, đám đông lại ồ lên rộn rã khiến Nam My xấu hổ thì lao tới bịt miệng Hoàng Bách lại, anh vòng tay ôm lấy cô vào lòng, đăm đắm ngắm nhìn gương mặt hoen ướt bởi nước mắt và đỏ bừng hết cả lên vì xấu hổ của Nam My. Đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, anh khe khẽ nói:

“Ngốc lắm, anh đang cầu hôn em đấy. Ami, lấy anh nhé!”

Nam my khẽ sụt sịt rồi gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi lại một lần nữa ào ra không sao dừng lại được, cái gật đầu của cô khiến Hoàng Bách cũng hạnh phúc đến phát khóc, miệng lại liên tục lẩm bẩm “Cảm ơn em! Cảm ơn em! Ami!”

Anh run run đeo nhẫn vào tay cho cô, cũng lau đi nước mắt tèm nhem trên mặt Nam My. Trong mắt Hoàng Bách lúc này dường như không một người nào vướng được vào, chỉ duy nhất có một bóng hình ở trước mặt là cứ hiện hữu như choán đầy tất cả, mặc kệ xung quanh đang có cả tá người đang nhìn vào, anh khẽ nâng mặt Nam My, đặt lên môi mặn nước mắt một nụ hôn ấm nồng. Cô cũng chẳng buồn xấu hổ mà vòng tay ôm lấy cổ Hoàng Bách đáp lại, nụ hôn cuồng say chất ngất của hai con người đang hân hoan trong sự hạnh phúc tột cùng khó tả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.