Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 33: Em không muốn làm cảnh sát




Thấy cô không trả lời, Hoàng Bách liền ôm lấy mặt Nam My ép cho hai má cô hóp lại, môi thì chu ra như con vịt mà nhấn mạnh:

“Ami, nghe anh nói không ANH.YÊU.EM!”

Nam My trong lòng đã âm ỉ sướng rơn, lại ngại ngùng mím môi gật gật đầu, hai mắt vẫn mở lớn nhìn vẻ mặt như vừa giận dỗi vừa nghiêm nghị của Hoàng Bách. Đẩy được anh vào thế bí như thế này để Hoàng Bách phải nói ra những lời trong lòng thật khiến cô cảm thấy thoải mái cực kỳ.

...

Sáng ngày hôm sau, mới sáu rưỡi bà Hoa đã ở trước cửa phòng Nam My ngó nghiêng, tay đưa lên muốn gõ cửa lại vội bỏ xuống. Ông Chiến thay đồ xong đi xuống nhà không thấy vợ đâu, nhìn mấy bát cháo sáng kèm theo quẩy đã bày sẵn trên bàn thì đi đến cầu thang ngó lên, ông nhỏ giọng gọi vợ:

“Hoa ơi! Em ở trên ấy à?”

Nghe tiếng chồng thều thào ở dưới, bà liền chạy xuống lưng chừng cầu thang giữa hai tầng thưa vọng xuống:

“Vâng! Anh ăn sáng đi rồi đi làm ạ! Thế cái My nó có phải tới cơ quan không hả anh?”

“Em hỏi con xem, mà em làm gì trên ấy lâu thế?”

“Em gọi con cơ mà…”

“Làm sao, em gọi đi. Khải Nam đâu rồi xuống ăn sáng đi còn tới trường.”

Khải Nam ở trong phòng, vừa lấy thẻ học sinh đeo vào cổ, nghe tiếng bố gọi thì vội vàng túm lấy balo trên ghế chạy biến xuống. Diễn đàn AzTruyen.net

Hai bố con họ ngồi ngay ngắn ăn sáng trước, Khải Nam ăn được mấy miếng cháo lại ngước mắt nhìn bố ở đối diện, “Bố ơi!”

“Hử?”

“Anh Bách hình như yêu chị My nhà mình rồi ấy.”

“Thì làm sao?”

“Thế bố còn phản đối anh chị ấy nữa không?”

“Hỏi làm gì? Ăn nhanh còn đến trường, không là đi bộ đấy. Cầm đèn chạy trước ô tô.”

Bị bố quát, Khải Nam tiu nghỉu liếc mắt nhìn ra ngoài, sau một đêm mưa bão thời tiết mát hẳn, nhưng vẫn còn khá ẩm ướt dù mưa đã ngớt từ bốn giờ sáng.

Hoàng Bách không ăn sáng cùng Nam My mà trở về nhà để tới bệnh viện làm việc, anh đi rồi, cô cứ bịn rịn nhìn theo bà Hoa phải giục mãi mới chịu vào ăn sáng để tới cơ quan. Cả mẹ lẫn Hoàng Bách đều khuyên nên ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày nhưng Nam My cảm thấy rất khỏe nên nhất định đòi đi làm.

Vừa nhìn thấy Hoàng Bách ở sảnh bệnh viện, Ái Liên đã rảo bước lại gần, trên tay còn cầm theo bánh mì trứng mới mua trên đường đi làm Diễn đàn AzTruyen.net

“Hoàng Bách!”

“Ái Liên đấy à?”

“Anh ăn sáng chưa?”

Hoàng Bách không trả lời, hai người đã ở trước cửa thang máy, anh nhấn thang trước rồi cùng chờ đợi.

“Em nghe nói mẹ anh ốm, tình hình thế nào ạ?”

“Ừ, đang làm xạ trị loại bỏ u. Cảm ơn em đã hỏi thăm.”

Thang máy mở ra trước mặt hai người, Hoàng Bách nhường Ái Liên đi trước. Cô ấy bước vào vừa quay ra, đã thấy anh bám vào cửa thang, sắc mặt có vẻ không tốt thì vội đỡ lấy,

“Hoàng Bách, anh sao thế?”

“Không sao, chắc do chưa ăn sáng. Cảm ơn em!” Hoàng Bách cau mày, mi tâm xô thành nếp, rồi đưa tay ngăn Ái Liên khi cô ấy muốn giúp mình.

Anh bước vào thang máy, đứng gọn một góc, dạo gần đây luôn có những cơn váng đầu bất thường, cũng vì có nhiều việc bất ngờ xảy ra một lúc, và dành nhiều thời gian cho mẹ con Nam My nên phải suy nghĩ nhiều nên thời gian nghỉ ngơi cũng tự nhiên bó hẹp.

Ái Liên thoáng lo lắng, muốn hỏi han lại bị cự tuyệt thì thiết nghĩ không nên nói vẫn hơn. Thang máy dừng lại ở giữa hai khoa, vẫn là Hoàng Bách lịch sự giữ cửa để Ái Liên ra trước, cô ấy bước ra nhưng chưa rời đi ngay còn nán lại đợi.

Hoàng Bách không để tâm mấy sự hiện diện của cô ấy, nhưng vừa định bước đi thì đã bị kéo lại.

“Anh cầm cái này ăn đi.”

Liếc nhìn chiếc bánh mà Ái Liên nhét vào tay mình, anh vừa định lên tiếng từ chối cô ấy đã xoay người bước đi thật nhanh trước khi bỏ lại một câu:

“Bánh em không bỏ bùa mê đâu, làm gì thì cũng cần chú ý sức khỏe. Em cũng không dùng nó để lừa lấy tình cảm của anh, dù sao chúng ta vẫn là đồng nghiệp. Anh vứt bánh đi là có lỗi với người bán đấy.”

Hoàng Bách không biết nói gì, vừa nhìn vào túi bánh còn ấm trong tay lại ngước mắt nhìn theo bóng lưng thanh mảnh định nói cảm ơn thì người đã rẽ khuất.

Khải Nam vừa tới trường đã một lần nữa bị gọi lên phòng hiệu trưởng, ông Chiến cũng được mời đến ngay sau đó. Bà Hoa ở nhà lại thấp thỏm lo âu, không biết con trai dính phải tà gì mà cứ nửa tháng lại có chuyện một lần. Ông Chiến đến nơi thì thấy trong phòng hiệu trưởng lại có thêm một cặp phụ huynh nữa, nhưng lần này mấy đứa trẻ không có đứa nào bị thương, mẹ con nhà kia cũng không còn hung hăng như trước nữa.

Hóa ra là cô bé bị bắt nạt đã chịu đứng ra nói lý do Khải Nam đánh bạn lần trước là để bảo vệ mình, còn đồng ý đưa ra rất nhiều video và hình ảnh bị đám con trai trong trường động chạm, trêu chọc, mặc dù rất xấu hổ. Cô bé ngồi im một góc, hai tay xoắn vào nhau để trên đùi, cả người rung rung theo từng nhịp nấc. Diễn đàn AzTruyen.net

Mấy phụ huynh cũng ái ngại nhìn vào, bố mẹ cô bé thì lại như phát điên, không ngờ con gái ở trường lại bị bạn bè bắt nạt như vậy thì đổ lỗi cho họ. Hai bên lời qua tiếng lại, cô bé không nhịn được thì đứng phắt dậy, nhắm mắt nhắm mũi nói như hét lên:

“Tại bố mẹ đấy, con đã bảo không thích học ở trường này rồi. Cái gì mà bảo muốn con mạnh mẽ, muốn con cứng rắn chứ? Con không thích nghi được. Có bao giờ bố mẹ chịu nghe mong muốn của con đâu, ở đây con không có một người bạn nào cả. Bố mẹ sợ không có thời gian dành cho con nên nhét con vào cái trường kỷ luật như quân đội, con có hư hỏng đến mức ấy đâu. Hu….”

“Con gái!”

Mẹ cô bé khẽ khàng gọi con, nhưng con bé càng khóc tợn, mọi ấm ức dồn nén bao lâu nay lúc này mới thật sự bộc phát.

“Con chỉ muốn… bố mẹ nhìn con một cái, cứ về đến nhà là lại không có ai… Bảng điểm, giấy khen, cũng chỉ hờ hững liếc mắt nhìn qua một cái. Cũng không hỏi hôm nay con ở trường như thế nào. Ngày nào chúng nó cũng…” Diễn đàn AzTruyen.net

Cô bé không nói được nữa thì lại khóc nấc lên, từng lời nói của nó giống như hồi chuông cảnh tỉnh tất cả những bậc phụ huynh đang có mặt. Ông Chiến bàng hoàng nhìn sang con trai, Khải Nam vẫn im lặng, cứ trân mắt nhìn cô bé kia. Trong thâm tâm cậu tự an ủi rằng bản thân vẫn tốt hơn nó nhiều, cả gia đình đều quan tâm, nhưng chưa hẳn đã tốt, vẫn có những điều mà Khải Nam chưa dám thẳng thắn nói với bố, như cô bé vừa nói.

Các bậc phụ huynh luôn cho mình cái quyền được quyết định và mặc định nó là điều tốt nhất mà họ dành cho con, nhưng chưa bao giờ đặt bản thân vào vị trí của chúng để xem chúng có thật sự vui vẻ đón nhận hay mong cầu điều đó không? Đối với một đứa trẻ đang trong độ tuổi thành niên, với những tâm tư phức tạp như cô bé kia hay Khải Nam thì luôn cần có người chỉ đường dẫn lối và thường xuyên tâm sự, hỏi han tâm tư nguyện vọng của chúng là gì? Có thể là những mong muốn, đòi hỏi quá mức mà chúng ta không đáp ứng được cho con em mình, nhưng cũng biết và kịp thời điều hướng chúng đến những thứ phù hợp hơn.

Khải Nam được giải oan, cả gia đình thằng bé tố cáo cậu đánh người và thầy Hiệu trưởng đều phải xin lỗi.

Người mẹ kia tuy không hài lòng lắm, nhưng trước bao nhiêu con mắt nhìn vào lại chẳng thể hống hách được như lần họp phụ huynh trước nữa.

“Con có muốn chuyển trường không?”

Cô bé ngước mắt ướt rượt lại sưng đỏ lên nhìn mẹ trong giây lát khi bà ấy hỏi vậy rồi lặng lẽ gật đầu. Ở ngôi trường này nó không có lấy một người bạn, phần vì con bé hướng nội, phần vì đám học sinh chơi theo hội nhóm, và vì nó hiền nhất trường, hay bị đám học sinh cá biệt bắt nạt nên chẳng ai muốn dính vào để bị vạ lây. Chỉ có mình Khải Nam cảm thấy đám kia chướng mắt quá thì mới ra tay giúp đỡ, không ngờ lại phải vạ như vậy.

Khải Nam đi ra gần đến cửa thì bị con bé kéo lại, thằng bé lẳng lặng quay sang nhìn nó một cái. Con bé rụt rè ngước mắt nhìn lên, không phải tại nó lùn mà vì Khải Nam hơi cao so với bạn bè cùng trang lứa. Diễn đàn AzTruyen.net

“Cảm ơn cậu.”

“Không có gì, sang trường mới đừng để bị chúng nó bắt nạt nữa.”

Con bé mím môi gật đầu, Khải Nam muốn về lớp nhưng nó vẫn chưa chịu buông tay, cậu cau mày nhìn con bé một lần nữa. Nó nhoẻn miệng cười một cách ngốc nghếch nói:

“Chị gái cậu thật tuyệt vời, giá mà tớ cũng có chị gái như chị ấy thì thật là tốt.”

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không sao chép khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Mặc dù được giải oan nhưng tâm trạng Khải Nam dường như vẫn chưa kéo lên được, bữa tối cứ lầm lũi ăn cơm, ai hỏi gì trả lời nấy chứ không hào hứng như ngày thường. Hôm nay thằng bé cũng chỉ ăn có một bát, rồi buông bát đũa xin phép lên phòng trước khiến cả bố mẹ lẫn chị gái đều cảm thấy bất thường.

Nam My lo lắng nhìn bố, nhưng ông Chiến không nói gì mà tự động buông đũa rồi khẽ thở dài.

Cô ăn xong, đẩy gọn bát đũa vào trong, nhờ mẹ rửa bát giúp rồi tự động đi lên phòng em trai.

Nghe tiếng mở cửa, Khải Nam giật mình ngóc đầu lên. Nam My chầm chậm bước lại gần vừa đỡ lưng, đỡ bụng ngồi xuống bên cạnh em trai. Thai gần sáu tháng, có chút to hơn nên mọi hoạt động đứng lên ngồi xuống của cô đều trở nên chậm chạp.

“Sao thế ở trường lại có chuyện gì à?” Diễn đàn AzTruyen.net

Thẳng bé lẳng lặng lắc đầu, mặt vẫn vùi giữa hai đầu gối. Bình thường Khải Nam không ủy mị như vậy, xem ra đã thật sự xảy ra chuyện rồi. Lúc cùng mẹ chuẩn bị cơm tối, cô nghe nói nó được giải oan, mà giờ lại chẳng mấy vui vẻ thế này thì càng lo lắng.

“Có muốn tâm sự với chị không? Chị sẽ không hỏi, em muốn nói gì thì cứ nói thôi.”

“Em không muốn làm cảnh sát giống bố và chị đâu.”

“Có ai ép em đâu.”

Khải Nam lắc đầu quầy quầy, mặt nó buồn so chăm chăm nhìn chị gái.

“Bố cho em học trường này là ngay từ đầu đã có định hướng rõ ràng rồi. Em không muốn tối ngày đi như bố và chị. Nhiều lần một mình mẹ lặng lẽ ngồi trong bóng tối khóc khi bố đi làm án, lúc bố bị thương, em sợ lắm, em không muốn mất ai cả. Mẹ không dám nói hay tâm sự với chị nhưng hay kể lể với em lắm.Tết tư nhà người ta quây quần, nhà mình có bố thì vắng chị, lúc thì vắng cả hai, nhìn mâm cơm quạnh quẽ cả em lẫn mẹ đều không muốn ăn.”

Nghe em trai nói mà lòng Nam My thắt theo từng câu, hai mắt cũng đỏ hoe hoen ướt. Không chỉ có cô, ông Chiến nãy giờ đứng bên ngoài cũng đều nghe thấy hết. Khải Nam không hay nói mấy lời ngọt ngào nịnh bợ, nhưng nó là đứa thông minh và hiểu chuyện, bởi vậy mọi tâm sự đều chất đầy ở trong lòng.

“Thôi được rồi, em cứ thẳng thắn chia sẻ nguyện vọng của mình với bố mẹ, bố hiểu mà sẽ không ép em đâu. Cả nhà đều hết lòng ủng hộ mong muốn và ước mơ của em.”

“Thật không?”

Nam My gật gật đầu khẳng định,

“Thật!”

“Chị!”

“Sao?”

“Cảm ơn chị, con bé kia bảo rất ngưỡng mộ em vì em có một người chị tuyệt vời như chị. Nó bảo chị đến nhà nói chuyện và động viên nó nhiều lắm, vì thế nó mới có can đảm đứng ra tố cáo bọn kia cho em.” Diễn đàn AzTruyen.net

Sau giây sững sờ, Nam My liền nhoẻn miệng cười, hóa ra những lời cô từng nói với con bé đó đã có hiệu nghiệm. Tuần trước đi khám thai, Nam My rủ Hoàng Bách cùng với mình đi tới nhà gặp bạn học được Khải Nam giúp khiến thằng bé bị đình chỉ học nói chuyện, cũng nhờ được cô khuyên nhủ và truyền lửa mới dám can đảm đứng lên như vậy.

Nam My quàng tay qua vai em trai, tựa cằm vào thái dương thằng bé tươi cười nói đùa:

“Thế giờ cậu đã biết mình may mắn như thế nào mới được làm em trai của mẹ cháu chưa? Từ nay đừng có mà ganh với mẹ cháu nữa đấy nhé!”

“Tại bố cứ mang chị với anh Bách ra so sánh bắt em phải noi theo gương hai người đấy chứ. À, hôm trước chị bị ốm, anh Bách chăm chị cảm buổi tối, bố còn nấu mì cho anh ấy ăn nữa. Hình như hết ghét anh Bách rồi.”

“Vậy sao?”

Nam My thoáng kinh ngạc, Hoàng Bách không kể chuyện đó cho cô nghe, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng vì ít nhất bố không còn thành kiến với anh nữa.

Ông Chiến vừa quay ra định trở về phòng thì đã thấy vợ, bà Hoa lên tiếng định hỏi thì ông đã đưa tay làm dấu im lặng với vợ.

Ông ôm vai bà kéo về phòng, vẫn không nói không rằng chỉ chăm chú nhìn vợ. Nhìn người phụ nữ đầu gối tay ấp, luôn ở bên cạnh giúp mình vun vén chăm lo cho gia đình hơn hai mươi năm nay mà lòng bỗng dâng lên sự áy náy vô cùng.

Bị chồng nhìn chằm chằm không chớp mắt, bà Hoa thấy lạ lắm thì đẩy tay ông ra đi lại phía giường mà ngồi xuống. Ông Chiến đi theo, ngồi ngay xuống bên cạnh vợ, xoay người nhìn bà Hoa đang cười, khóe mắt bà đã hằn lên mấy vết chân chim.

“Anh sao thế cứ nhìn em chằm chằm như người ngoài hành tinh vậy? Mặt em dính gì à?”

Ông lắc lắc đầu, tự động đưa tay miết nhẹ lên nếp nhăn trên khóe mắt vợ.

“Em có nếp nhăn rồi này.”

“Anh chê em già à?”

“Không, anh hơn em mười tuổi đấy, có già thì anh già trước. Hoa! Cảm ơn em đã luôn ở bên bố con anh!”

Ông Chiến bất giác ôm vợ vào lòng, khiến bà Hoa có chút bất ngờ, xong lại không nói thêm lời nào mà vòng tay ôm lại. Đối với một người phụ nữ mà nói, khi được nghe lời cảm ơn từ miệng người đàn ông sống với mình suốt mấy chục năm làm vợ chồng như thế này, thật sự gây xúc động mạnh. Diễn đàn AzTruyen.net

Hoàng Bách phải trực đêm, gần hai giờ sáng có chút buồn ngủ, anh đành rời phòng ra lấy cà phê uống cho tỉnh rào. Nhưng vừa lấy xong thì nhận được điện thoại của Hà My, nghe giọng cô ấy nghẹn ngào qua điện thoại khiến Hoàng Bách cũng sốt ruột theo mà vội vàng chạy tới khoa ngoại.

Lúc này phòng cấp cứu đang đóng chặt, đèn hiển thị có ca mổ cấp cứu được bật sáng trưng. Hà My trân mắt ướt nhìn hai người đàn ông đang đi lại trước mặt mình, run run hỏi:

“Anh ấy không sao đúng không ạ? Tại sao anh Duy lại bị thương hả anh?”

Một người đàn ông mặc quân phục mang hàm thiếu tá với gương mặt cũng hiện rõ sự lo lắng nắm lấy vai Hà My, đè thấp giọng trấn an cô,

“Không sao đâu, viên đạn bị bắn lệch lên vai, chỉ cần làm phẫu thuật gắp bỏ là được.”

“Em thấy nhiều máu lắm, sao anh Duy lại bị bắn…”

“Được rồi Hà My, cháu bình tĩnh đã, đợi bác sĩ làm phẫu thuật xong, có gì rồi nói sau.”

“Nhưng đấy là chồng cháu, chú ơi!”

Hà My gục đầu lên vai chú Công bật khóc, chồng cô đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, bảo cô phải bình tĩnh thế nào đây?

Hải Duy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ hỗ trợ cảnh sát vây bắt đám người bắt cóc phụ nữ và buôn bán nội tạng qua biên giới. Bọn tay chân bị tóm gọn, năm người phụ nữ bị bắt cóc được giải cứu thành công, trong lúc áp sát và vây bắt bọn tội phạm có vũ trang đã chống cự quyết liệt và xả súng vào lực lượng chức năng, vì đỡ đạn cho một người đồng đội nên anh mới bị thương. Diễn đàn AzTruyen.net

Bệnh viện tuyến dưới báo viên đạn bị lệch sang bả vai nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại mất máu khá nhiều. Vì họ không đủ cơ sở vật chất và chuyên môn để làm phẫu thuật nên chỉ có thể tạm thời cầm máu và buộc phải đưa người đến bệnh viện gần nhất chính là Bệnh viện đa khoa Quốc tế thành phố Biển này.

Tiếng bước chân đầy khẩn trương vang vọng trên hành lang vắng lặng lúc hai giờ sáng khiến ba người đang vật vờ thiểu não chờ đợi tin từ phòng phẫu thuật cùng hướng về phía ấy.

Hà My nhìn thấy Hoàng Bách như người chết đuối vớ được cọc mà lao về phía anh, gục mặt vào ngực Hoàng Bách khóc nức nở. Hoàng Bách đưa mắt nhìn chú Công và cấp trên của Hải Duy một cái rồi nhẹ giọng vỗ về Hà My:

“Được rồi không sao đâu em, phẫu thuật xong sẽ ổn thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.