Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 32: Anh yêu em




Bố mẹ Nam My dắt díu nhau rời khỏi để cô lại cho Hoàng Bách chăm nom, nhưng khi xuống đến tầng hai, bà Hoa không về phòng luôn mà lại đi thẳng xuống tầng một, ông Chiến thấy vậy cũng đi theo.

“Anh đi đâu đấy?”

“Thế em đi đâu?”

“Em xuống nấu cho Hoàng Bách bát mì, vừa nãy chị Nguyên gọi điện hỏi thăm tình hình cái My, cũng bảo hai mẹ con mới từ sân bay về, Hoàng Bách nghe tin con bị sốt thì chạy sang luôn. Thằng bé đã kịp ăn tối đâu.” Diễn đàn AzTruyen.net

“Ừ.”

“Anh ăn thêm không để em nấu, còn ba cái lòng đỏ trứng gà em cho vào luôn.”

“Anh không, em nấu cho Hoàng Bách thôi, lấy thêm thịt bò bỏ vào cả rau nữa, có còn không?”

Lời ông dặn dò khiến bà Hoa lạ lẫm thì ngừng tay chuẩn bị nước, ngước mắt nhìn chồng, ông Chiến tỉnh bơ như không có gì thản nhiên nhìn lại, bà biết ông đã mềm lòng rồi thì chỉ cười rồi mở tủ lấy thịt bò ra giã đông nấu mì cho Hoàng Bách. Trong lúc đợi nước sôi, bà Hoa lại thắc mắc với chồng:

“Mà Hoàng Bách nó ăn mì dai hay mềm ấy nhỉ? Em quên không hỏi, anh chạy lên hỏi cháu cho em một cái.” Diễn đàn AzTruyen.net

“Dai, em cứ tắt bếp đi một tí thì cho mì vào, trứng cũng để lòng đào thôi.”

“Thật á? Sao anh biết?”

“Anh quen với nó còn trước cả khi anh lấy em nữa đấy.”

“Vâng, hóa ra là anh cũng không ghét Hoàng Bách lắm.”

“Anh ghét nó bao giờ?”

“Ồ thế à? Chắc em nhầm. Thôi rửa rau hộ em cái, nước sôi rồi.”

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Hoàng Bách kiểm tra nhiệt độ, ba mươi bảy độ năm, anh khẽ thở phào. Lại lấy khăn ấm lau lại người cho Nam My thêm một lần nữa rồi cài cúc áo lại cẩn thận. Bên ngoài mưa gió vẫn liên miên, tuy không lớn như khi nãy nhưng chưa có dấu hiệu dừng hẳn.

Anh vừa quay người định mang chậu nước vào nhà vệ sinh thì bị sự xuất hiện của Khải Nam làm cho giật mình, Hoàng Bách vừa đi vừa hỏi,

“Sao đứng đấy, vào đi chứ?”

“Anh không thay quần áo đi à?”

“Đây giờ anh thay, chị em hạ sốt rồi.”

Khải Nam đi đến bên giường của chị gái, ngó nghiêng nhìn nét mặt đã không còn nhăn nhó khó chịu như lúc tối nữa thì gật gù, lại sờ thử tay Nam My, thấy da thịt chỉ còn ấm ấm.

“Em thấy rồi, lúc tối người chị nóng như hòn than, chị ngủ li bì gọi mãi không chịu dậy, may mà còn lảm nhảm mấy câu chứ không tưởng hẹo rồi. Mẹ sợ chết khiếp mà mưa gió kinh quá, bố còn phải gửi xe ngoài đầu phố đi bộ về nên không đưa chị đi bệnh viện được.”

“Ừ, anh cũng vừa quốc bộ đến đây, may mà không đi xe chứ có đến sáng mai cũng vẫn ở giữa đường mất.” Diễn đàn AzTruyen.net

Khải Nam không đáp lại nữa, chỉ ậm ừ, nhiêu đây là đủ biết sự nhiệt tình của Hoàng Bách rồi. Thấy anh đi ra, cậu cứ giương mắt nhìn theo không chớp, Hoàng Bách lại sờ tay lên trán Nam My kiểm tra thêm một lần nữa, thấy nhiệt độ dần ổn định thì mới buông sự lo lắng xuống một chút.

“Anh!”

“Hả?”

“Anh sẽ làm chị em hạnh phúc chứ?”

Vẻ nghiêm túc của Khải Nam khiến Hoàng Bách có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhoẻn miệng cười, vừa ngồi lên đầu giường bên cạnh Nam My, vén tóc mái của cô sang một bên để lộ vầng trán cao bướng bỉnh vừa đáp:

“Ừ, nhất định sẽ làm chị em hạnh phúc.”

“Vâng, thế thì em yên tâm rồi. Chị em rất yêu anh. Thôi em đi xuống đây, anh thay đồ đi đấy. À anh ở lại đây chứ? Mưa thế này.”

“Ừ, bố mẹ em cho phép rồi. Cảm ơn em!”

Khải Nam nhoẻn miệng cười rồi rời khỏi, lại gặp bố mẹ ở cầu thang, cậu nhìn bố bê bát mì nóng hổi với rau thịt trứng đầy đủ còn mẹ cầm theo ly nước lọc liền hỏi:

“Chị đang ngủ ạ, con tưởng mẹ bảo nấu cháo mà?”

“Ừ, nấu cháo rồi, lúc nào chị dậy thì ăn. Cái này bố nấu… à mẹ nấu cho anh Bách.”

Bà Hoa hấp háy mắt hất hàm với con trai, ông Chiến đi đến phòng Nam My trước, Khải Nam hiểu ý thì tủm tỉm cười rồi chạy biến xuống nhà. Diễn đàn AzTruyen.net

Ông Chiến bê bát mì vào phòng đặt lên bàn rồi im lặng nhìn con gái, bà Hoa để cốc nước lọc bên cạnh rồi giục Hoàng Bách, “Ăn mì đi cháu không tí nó trương lên mất.”

“Vâng cháu cảm ơn cô, một lát cháu ăn ạ! Phiền cô chú quá.”

“Phiền gì, mưa gió chạy đến đây, còn bỏ cả bữa thế làm sao được. Ăn đi, ăn đi.”

“Vâng. Đây là trách nhiệm của cháu với vợ con mình mà cô.”

Nghe lời Hoàng Bách vừa nói, ông Chiến liền chợt đưa mắt nhìn sang, anh cũng không hề né tránh, nét mặt nghiêm túc và đầy thành ý. Ông không nói gì, quay sang bảo vợ về phòng nhưng chưa ra đến cửa Hoàng Bách đã đứng dậy bước theo.

“Chú!”

Hai ông bà dừng bước, ông Chiến quay vào, chăm chú nhìn chàng trai cao ráo ở trước mặt, xem ra anh có chuyện muốn nói.

“Cháu nhận ra rằng cháu yêu Ami, đây là tình yêu thật sự chứ không phải vì trách nhiệm với đứa trẻ.”

Lời anh nói khiến mẹ Nam My bị xúc động mạnh vội đưa tay che miệng để không thốt lên cảm thán, bà nhanh mắt nhìn chồng, thấy vẻ thản nhiên của ông Chiến thì lại có chút lo. Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, ông Chiến không nhìn ra được phần trăm giả dối hay sự lúng túng nào từ trong đáy mắt chàng trai thì khẽ vỗ vai anh, “Ăn mì đi cho nóng. Cháo của Ami mẹ nó nấu để dưới nhà.”

Dứt lời ông quay người đi thẳng ra cửa, cũng không có ý kiến gì về lời khẳng định của Hoàng Bách, anh có chút băn khoăn thì đưa mắt nhìn mẹ Nam My. Bà Hoa chỉ chỉ vào bát mì đang còn nóng hổi, miệng cười cười rồi quay đi theo chồng.

Nhìn vào thái độ của bố Nam My vừa rồi, Hoàng Bách có thể hiểu rằng ông ấy ngầm thừa nhận và cho phép anh đến với con gái của mình rồi không nhỉ? Hoàng Bách khó hiểu đưa tay gãi đầu, chân đã bước lại gần giường, tần ngần nhìn Nam My đang say ngủ một lúc rồi mới ăn mì mà bố mẹ vợ mang lên cho. Diễn đàn AzTruyen.net

Lúc anh cất bát đi lên thì Nam My đã tỉnh dậy, cô ngồi tựa thành giường trông theo bóng anh đi vào, nhìn thấy cô Hoàng Bách hớn hở đi lại gần, việc đầu tiên là kiểm tra nhiệt độ, lại không ngừng hỏi han:

“Em thấy khó chịu ở đâu không? Có đau đầu hay buồn nôn không?”

Bàn tay anh ôm trọn khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cô, ngón cái vuốt ve gò má một cách yêu chiều. Nam My kéo tay Hoàng Bách xuống, rồi nắm lấy bằng cả hai tay của mình, ngón tay mềm mại mân mê vết chai sần nơi đầu ngón giữa của anh, ngước mắt mếu máo:

“Em đói!”

“Để anh đi lấy cháo cho em ăn nhé!”

Nam My ngoan ngoãn gật đầu. Cả buổi tối sốt mê man, cô chưa có thứ gì vào bụng, bình thường sẽ chẳng sao nhưng hiện tại là hai cơ thể trong một, cô có không đói thì đứa nhóc cũng sẽ biểu tình. Nam My vừa tỉnh dậy đã đói cồn cào, cô cảm tưởng như ngay lúc này mình có thể ăn hết cả một con bò cũng nên.

Hoàng Bách cẩn thận thổi nguội cháo rồi đút từng miếng một cho Nam My, vừa đút vừa hỏi han xem có vừa miệng không khiến cô đôi lúc phát sốt ruột lên được.

“Anh.”

“Hả?”

“Đưa em tự ăn.”

“Thôi để anh đút cho.” Diễn đàn AzTruyen.net

Hoàng Bách ghé miệng thổi, Nam My sốt ruột nuốt nước miếng, không biết cháo đã nguội chưa nhưng mẹ con cô thì đói muốn chết rồi. Nam My chẳng thèm chờ nữa mà tóm lấy tay cầm thìa của Hoàng Bách, đưa cháo vào miệng mình ăn ngon lành trước sự kinh ngạc của anh.

“Ơ, ơ, em từ từ đã.”

“Anh cứ cầm bát cháo đấy, để em tự xúc, chờ anh lâu lắm. Em có tay cơ mà.”

“Nhưng em đang ốm.”

“Hết sốt rồi, em đói lắm. Con anh đói đấy.”

Hoàng Bách không cãi được thì ngoan ngoãn bê bát cháo lên gần miệng để Nam My tự ăn cho nhanh, chẳng mấy chốc mà cả bát tô cháo đã hết bay chỉ còn trơ đáy. Bỏ thìa vào bát cái coong, Nam My tạm thời cảm thấy ấm cái bụng thì mới chịu nằm ngả xuống, tựa lưng vào thành giường mà thở.

Hoàng Bách nhìn dáng vẻ ăn xong còn mệt hơn của cô thì nhăn hết cả mặt lại, “Mệt lắm à?”

“Em no quá rồi. Anh cất bát đi, anh tới từ lúc nào thế?”

“Từ lâu rồi, lúc em đang sốt hầm hập đấy. Em uống nước đi, anh đi cất bát đã.”

Hoàng Bách cất bát xong thì đi lên phòng, cũng tiện tắt điện luôn rồi leo lên giường, ngồi cạnh Nam My, để cô ngả đầu vào vai mình.

Bên ngoài trời mưa đã dần ngớt chỉ còn nghe tiếng từng đợt gió ù ù thổi qua, Hoàng Bách nghiêng đầu sang chăm chú nhìn Nam My, cô cũng bất giác ngước mặt lên nhìn anh, bốn mắt đen láy đã quen với bóng tối cứ chăm chú nhìn đối phương, anh tự động cúi đầu, tay ôm mặt Nam My nâng lên một chút rồi đặt môi hôn lên trán cô, miệng mấp máy:

“Anh đã rất lo lắng cho em, sao lại để mình bị ốm sốt cao thế chứ?”

“Em bị dính mưa.”

Hoàng Bách ôm lấy một bên má Nam My, ngón cái vuốt ve gò má, cứ chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, khiến Nam My có chút ngượng ngùng.

“Mẹ anh sao rồi? Sao về sớm thế?”

“Em có nhớ anh không?”

Câu hỏi chẳng liên quan của anh khiến tim Nam My như tan chảy, cô nghẹn ngào mím môi gật đầu, “Hôn em đi Hoàng Bách!” Diễn đàn AzTruyen.net

Dường như chỉ chờ câu ấy của Nam My, Hoàng Bách khẽ đẩy nhẹ khóe môi rồi luồn tay qua mang tai, thấp hơn một chút, chế trụ gáy cô. Tay còn lại nâng mặt Nam My lên mà mơn man chiếm lấy làn môi có chút khô vì cơn sốt vừa rồi. Nhưng chỉ một lát nó đã trở nên mềm nhũn bởi nụ hôn ướt át của anh, Nam My như chìm đắm trong sự dịu dàng đến tê liệt mà Hoàng Bách mang lại, nụ hôn của anh không bá đạo cuồng dại mà cứ mơn man cưng chiều khiến cô tham luyến không sao dứt ra được.

Cả người người Nam My cứ tụt dần xuống giường cho đến khi đầu chạm hẳn lên tấm đệm êm ái mà cả hai vẫn chưa có ý định dừng lại, chỉ đến khi hô hấp trở nên nặng nề vì mải hôn quên thở mới chịu nhả nhau ra.

Hoàng Bách tựa đầu lên trán Nam My, cùng cô thở dốc, hơi thở ấm nồng quẩn quanh nơi chóp mũi, hòa quyện vào nhau. Nhưng chỉ mới ngừng lại vài giây Hoàng Bách dường như đã điều hòa được nhịp thở thì lại tiếp tục rải từng nụ hôn vụn vặt lên gò má, chóp mũi, lên mắt, rồi dùng môi gặm nhấm xung quanh quai hàm như muốn phác họa lại từng đường nét tinh xảo trên gương mặt Nam My.

“Buồn em!”

Nam My bị gặm buồn quá thì vừa khúc khích cười, vừa ngoảnh mặt né tránh còn mang tay ôm mặt Hoàng Bách đẩy ra, anh lại rất nhây không chịu dừng mà chộp lấy hai tay cô ghì chặt xuống nệm rồi bất thình lình phủ lên môi Nam My một nụ hôn sâu chất ngất trước khi nằm vật xuống bên cạnh.

Nam My có chút hụt hẫng nghiêng mặt nhìn sang, Hoàng Bách nhìn lên trần nhà, đượm vẻ suy tư điều gì đó, cô thỏ thẻ hỏi anh: Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

Hoàng Bách nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, nở một nụ cười rất nhẹ, đôi mắt nhu tình hơi híp lại, nhàn nhạt đáp:

“Tự dặn lòng rằng em đang ốm, muốn là gì thì đợi một vài ngày nữa… au! Sao đánh anh?”

Nam My hiểu ý của anh thì không thương tiếc đập một cả cánh tay vào bụng Hoàng Bách, anh hùa theo giả vờ đau mà cong người ôm bụng than, “Em ác thế? Đau chết đi được.”

“Anh đừng điêu, em thấy anh gồng cơ bụng, còn lâu mới đau.”

“Khôn thế, chả lừa được.”

Hoàng Bách bật cười, luồn tay xuống đầu cho Nam My gối lên, chầm chậm đặt lên gò má cô một nụ hôn thật nhẹ, giọng anh nhẹ bẫng như đang dỗ dành cô, “Em đừng bị ốm nữa nhé!”

“Vâng, mà mẹ anh sao rồi?”

“Như hôm gọi điện anh bảo đấy, mẹ đang làm xạ trị, bác sĩ bảo vẫn còn hy vọng, mấy hôm mẹ nói chuyện với em qua điện thoại, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều. Cảm ơn em!”

“Thế thì tốt quá rồi, mong bác sẽ mau khỏe. Mấy ngày nay anh có ăn uống đầy đủ không? Sao em cứ có cảm giác anh bị gầy đi nhỉ? À mà anh uống thuốc chưa?”

Hoàng Bách mỉm cười gật đầu, anh không dám nói với cô là quên thuốc mấy ngày nay rồi, sợ Nam My sẽ lo lắng. Hoàng Bách gợi chuyện để Nam My quên chuyện ăn uống, thuốc thang của anh đi, Diễn đàn AzTruyen.net

“Ami này, kể cho anh nghe chuyện của em thời gian anh không ở Việt Nam đi.”

“Có gì đâu mà kể, lần nào anh gọi về em cũng khoe hết rồi mà.”

Hoàng Bách xoay hẳn người, vòng tay ôm cô vào lòng, bụng bầu tròn tròn cọ vào bụng anh, Hoàng Bách chợt nhìn xuống, “Con có đạp không?”

“Có, vừa nãy đói hay sao ấy mà đạp loạn lên, nhẹ thôi mà em vẫn cảm nhận được.”

“Ừ, sắp tới nó còn đá bóng trong ấy cơ.”

“Thật á, thế thì sợ nhỉ?”

“Em sợ không?”

Nam My chầm chậm lắc đầu rồi nhoẻn miệng cười, cô mong lắm, mong cảm nhận được nhiều hơn sự hiện diện của con ở trong mình. Dạo gần đây hay xem mấy video người ta siêu âm, nhìn đứa trẻ hết trườn lại đạp loạn lên trong bụng mẹ vừa ngộ vừa đáng yêu thì Nam My thích lắm, cứ ngồi tưởng tượng ra cảnh đứa trẻ đá bóng trong bụng mình.

“Ami!”

“Hử?”

“Anh xin lỗi.”

“Vì?”

“Trêu em bụng bự, phớt lờ tình cảm của em.”

“Thì bây giờ cái bụng em cũng sắp bự bứ luôn rồi này.”

Cô vừa xoa nhẹ bụng bầu vừa cười ngọt ngào đáp lại, cố lấp liếm chuyện cũ trước đây, nhưng dường như hôm nay Hoàng Bách nhất định phải nhắc lại mới chịu được rồi, cứ hai câu anh lại gặng hỏi chuyện mà suốt bốn năm mình không ở Việt Nam của cô như thế nào, rồi phải giảm cân ra sao. Diễn đàn AzTruyen.net

Sau phút thinh lặng, Nam My khẽ hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, Hoàng Bách đã muốn nghe đến vậy thì cô cũng chẳng giấu nữa. Mà có lẽ đã có ai đó nói với anh rồi, nên Hoàng Bách mới gợi lại chuyện ấy cũng nên.

“Huấn luyện viên thể hình hồi ấy của em là bạn của bố, anh còn nhớ hồi mình đến trại chó mà người ta bắt mấy con ngao với pitbull kéo lốp xe em còn cười chúng nó không? Lúc làm PT cho em, chú ấy cũng cho em kéo lốp xe chạy vòng vòng quanh cái sân tập của phòng thể hình như mấy con kia ấy, mà nó nặng lắm, vai em còn bị trầy nữa. Mẹ thương em nên ghét chú ấy lắm, ghét luôn cả bố nữa, nhưng chú ấy bảo chỉ chạy với máy, với tạ không thôi thì không hiệu quả này kia, nên là… Em sợ lắm, ngủ mơ cũng nghe tiếng chú ấy thúc luyện tập…”

Nam My chợt khóc nấc lên, nhớ lại thời gian đó là sự tủi thân lại như dâng lên đến nghẹn ngào. Mười đầu móng tay cô đã găm chặt vào da thịt Hoàng Bách. Anh cũng ôm siết lấy cô, nước mắt trào ướt khóe mi theo từng nhịp nấc của Nam My, cổ họng anh nghẹn đắng, cố dằn sự xót xa xuống để không bật thành tiếng.

Hoàng Bách lại tự trách bản thân mình, là lỗi của anh mới khiến Nam My phải cực khổ như vậy, vậy mà anh còn chẳng hề biết để mà động viên cô.

“Anh xin lỗi, anh đúng là thằng tồi, để em phải chịu khổ.”

“Không phải, anh không phải là thằng tồi, anh là anh Hoàng Bách tốt bụng của em. Nếu anh tồi tệ thật thì em đã không lẽo đẽo theo anh suốt hai mươi mấy năm như vậy, nếu anh là thằng tồi em đã có thể buông bỏ được anh.” Diễn đàn AzTruyen.net

Nam My liên tục lắc đầu, lại kéo áo Hoàng Bách lên lau nước mắt, nước mũi đang dàn dụa ra, cô khóc đến hoa mắt chóng mặt, hai mắt cứ nhắm tịt lại. Ngừng khóc một chút lại tiếp tục nghẹn ngào, “Nhưng chỉ mất một, hai tháng đầu thôi, sau đấy thì em quen với cường độ luyện tập để ép cân ấy rồi thì thấy khỏe hơn hẳn, người cũng nhẹ nhõm hơn. Lúc đầu em còn nghĩ là chú ấy ghét em nên mới hành em thế, em bi quan lắm ấy.”

“Ami…”

“Đừng xin lỗi nữa, em quên hết rồi.”

“Nhưng mà.”

“Anh khóc nhè đấy à? Êu ơi xấu thế, con nó cười cho bây giờ. Cục cưng, cục cưng, bố khóc kìa, lêu lêu bố đi.”

Nam My vừa mang tay Hoàng Bách đặt lên bụng mình vừa cười cười nói nói thủ thỉ mách xấu bố nó với đứa nhỏ ở trong ấy, cũng thành công chọc cười anh. Hoàng Bách vừa cười vừa lau nước mắt cho cả hai, rồi lại ôm cô vào lòng. Vùi mặt trong vòm ngực ấm áp của anh, Nam My thấy bình yên hẳn, mấy ngày vừa rồi không nhìn thấy mặt Hoàng Bách, thật sự cô rất nhớ anh. Không biết có phải do mang thai nên hóc môn thay đổi, hay do đứa nhóc trong bụng nhớ bố nó hay không nữa, mà chỉ cần rời công việc, người đầu tiên Nam My nghĩ tới sẽ là Hoàng Bách.

Hoàng Bách cũng giống cô, cũng nhớ hai mẹ con cồn cào, mấy ngày ở trong viện với mẹ, là lại tranh thủ mượn cớ cho bà nội gặp cháu để gọi cho cô. Chỉ cần nhìn một cái, nghe Nam My nói mấy câu thì liền cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.

“Hồi em còn bé anh hay ôm em với Bí Ngô như thế này lắm, hai đứa hai bên cánh tay, đã vậy đứa nào cũng khổng lồ, ngủ một giấc dậy mà muốn tê liệt cánh tay.”

“Thế sao anh không bỏ đầu bọn em ra?” Nam My ngước mắt, chu môi thắc mắc.

Hoàng Bách nhéo nhẹ mũi cô, lắc qua lắc lại, cười cười đáp:

“Em ấy, chỉ cần xa anh một cái là khóc ré lên, ngủ thính dã man, anh vừa nâng đầu lên một cái là tỉnh luôn. Mà em khóc là cái An nó tự động ngồi bật dậy, mắt mở chừng chừng nhìn hai đứa mình, xong nó mới ngoạc cái mồm nó ra khóc theo, anh phát sợ hai đứa luôn.”

Nghe anh miêu tả, Nam My buồn cười đến chảy cả nước mắt, con ngươi đen láy cứ hấp háy nhìn Hoàng Bách, rồi nhoẻn miệng cười, Diễn đàn AzTruyen.net

“Hoàng Bách, anh đẹp trai thật đấy, lại còn đáng yêu nữa. Thế mà chị Hà My không yêu anh, đúng là dại dột…”

“Ư… sao anh cắn em?”

Nam My bị Hoàng Bách nghiến vào môi thì giật nảy mình đẩy anh ra. Mới nói có một câu mà đã bất thình lình muốn hại người rồi, anh học ở đâu cái thói nhỏ mọn thế không biết nữa. Cô ôm miệng phụng phịu lườm anh, Hoàng Bách kéo tay Nam My xuống, miết nhẹ ngón cái của mình lên môi cô xoa dịu, nhưng mặt lại bày ra vẻ nghiêm khắc dặn dò:

“Cấm em nhắc đến chuyện Hà My nữa, em ấy lấy chồng rồi, anh cũng không còn tình cảm với em ấy nữa. Anh nói cho em biết, ANH.YÊU.EM! Nhớ lời anh đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.