“Em vẫn tinh ý như vậy, nói thật ở đâu thì cũng giống nhau cả thôi, cứ ở ngoài đó làm vướng bận đến thằng bé. Em biết rõ Hoàng Bách nhà mình là đứa sống tình cảm, lỗi lầm trước đây chị gây ra với con, nó có thể bỏ qua đã là điều mà người làm mẹ này mãn nguyện nhất rồi, còn mong cầu gì hơn nữa. Em khuyên nhủ con, hôm nay thấy hai người ở đây chị vui lắm, lại còn biết sắp có cháu nội nữa, tự nhiên càng muốn sống lâu.”
“...”
“Thật đấy, em hỏi bác sĩ thì cũng biết tình hình bệnh tật của chị thế nào rồi, nói thật là trước khi gặp hai mẹ con chị chỉ muốn về nhà cố sống nốt quãng thời gian còn lại thôi, nhưng anh Thái anh ấy cứ cố, mấy năm nay công ty một mình anh ấy lèo lái, hai đứa nhỏ có giúp đỡ cũng vẫn là con gái, lại trẻ người, suy cho cùng mọi gánh nặng dồn lên lên vai anh ấy. Giờ chị lại bệnh tật thế này, gánh nặng…” Diễn đàn AzTruyen.net
Bà Hoàng Nguyên để bà Nga gục lên vai mình khóc nức nở, lại khe khẽ vỗ về:
“Anh Thái yêu chị như thế nào chắc hẳn chị là người rõ nhất, bởi vậy đừng tự trách bản thân, chị bỏ anh ấy đi, người ở lại là đau khổ nhất. Trong cuộc đời con người, hạnh phúc nhất là tháng ngày ở bên cạnh nhau, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, anh ấy không khó chịu, sao chị lại buông tay chứ? Đàn ông ấy mà, họ thích được là người che chở, cảm thấy hạnh phúc vì bảo vệ được người phụ nữ mà mình yêu thương, tin em. Anh Thái không cảm thấy nặng nề đâu, đừng tự trách bản thân nữa, cố gắng điều trị, không ra ngoài kia cũng được, nhưng nhất định đừng bỏ cuộc, tiền tiêu bao nhiêu có thể kiếm để bù lại, nhưng người mất đi rồi không tìm được lại đâu. Nghe nói ung thư thì rất đáng sợ, nhưng khoa học tiên tiến, bệnh của chị cũng chưa phải vô phương. Nên là cứ phải lạc quan.”
“Hoàng Nguyên, cảm ơn em! Nói chuyện với em chị thấy nhẹ nhõm lắm. Bao năm nay em vẫn giống như ánh sáng soi đường cho tất cả, bảo sao anh Tùng lại tôn trọng và yêu em đến như vậy.”
“Anh ấy cũng chỉ giống anh Thái thôi, thích được là người bảo bọc che chở cho người phụ nữ của anh ấy. Thôi nào làm bà nội đến nơi rồi, bà còn không chịu chữa bệnh, sau này làm sao dỗ được cháu.”
Hai Người phụ nữ sau phút trải lòng đầy cảm động thì cùng nhoẻn miệng cười, người này lau nước mắt cho người kia. Ông Thái nãy giờ đứng bên ngoài đều nghe được hết lời của họ, sau phút xúc động cũng bật cười theo vì tiếng cười hiếm hoi của vợ suốt mấy tháng qua. Diễn đàn AzTruyen.net
Lúc ông quay ra thì có chút giật mình vì Hoàng Bách đã ở phía sau lưng từ bao giờ, đáp lại sự kinh ngạc của ông Thái là nụ cười hiền hậu của anh. Hai người đi tới ghế đã gần khu vực phòng bệnh của bà Nga nói chuyện. Hoàng Bách vẫn cầm thứ gì đó trên tay, ông Thái nhìn chăm chăm vào ấy.
“Ô mai ạ! Hình như mẹ cháu thích loại này. Cháu nhớ trước tết mẹ ra ngoài kia có mua một ít, hôm qua trước khi đi cháu có mua hai hộp.”
“Ừ. Đúng loại mẹ cháu thích. Cảm ơn cháu và mẹ đã vào đây giúp bác an ủi động viên cô ấy.”
“Không ạ! Đây là trách nhiệm của người làm con như cháu. Bác đừng nói thế, cảm ơn bác đã ở bên cạnh mẹ cháu. Cháu không thể túc trực bên mẹ được nên là bác phải vất vả rồi ạ! Có bất kỳ vấn đề gì bác báo với cháu nhé, cháu sẽ vào ngay.”
Ông Thái xúc động gật đầu, nhìn đứa trẻ tự kỷ ngày đó bây giờ rất ra dáng một người đàn ông trưởng thành và hiểu đạo hiếu như vậy thì thầm cảm tạ ông trời, ít nhất cũng khiến vợ ông thanh thản hơn một chút.
“Mẹ cháu vẫn luôn ân hận vì chuyện năm xưa, bác cũng có một phần lỗi trong đó, chưa có dịp nói lời xin lỗi với cháu. Hoàng Bách, thật sự xin lỗi cháu.”
“Chuyện năm đó cháu còn nhỏ, đều là chuyện của người lớn, bố cháu đã tha thứ cho mẹ rồi, với cả ông trời cũng ban cho bố con cháu một người mẹ rất tốt. Có lẽ đây đã là sự bù đắp vô cùng lớn lao rồi ạ! Cháu không còn nghĩ về những gì đã xảy ra nữa, cũng mong mọi người đừng để tâm đến nó, chúng ta sống cho hiện tại và tương lai thôi. Những thứ không tốt đẹp để nó ngủ yên trong quá khứ đi ạ! Giờ quan trọng là sức khỏe của mẹ cháu. Cháu vào trong với mẹ một chút ạ.”
Hoàng Bách lễ phép cúi đầu trước khi đứng dậy, ông Thái đau đáu nhìn theo mà lòng cũng nhẹ bớt đi phần nào sự áy náy với anh. Họ có lỗi với bố con Hoàng Bách, đặc biệt là với anh, đứa trẻ khi ấy mới hai tuổi đầu cần được mẹ chăm sóc.
Hoàng Bách và mẹ Hoàng Nguyên ở lại thêm hai ngày, sau khi xác định rõ tình hình bệnh tật hiện tại của bà Nga thì mới trở về, tuy rằng chưa thể chắc chắn được bệnh có được chữa khỏi hay không nhưng ít nhất thì sau khi gặp được hai người tinh thần bà ấy đã khởi sắc đáng kể, thì cũng lấy làm an tâm hơn một chút.
Đúng theo kế hoạch, chuyến bay sẽ khởi vào lúc bốn giờ ba mươi phút chiều hôm nay, nhưng do tình hình thời tiết xấu nên bị lùi lại hơn một tiếng đồng hồ. Bà Hoàng Nguyên ngoảnh mặt nhìn những hành khách cũng đang chờ đợi như mình rồi nhìn sang con trai khẽ cảm thán: Diễn đàn AzTruyen.net
“Cố ra cho sớm để lại phải chờ.”
“Không biết ngoài nhà thế nào mẹ nhỉ? Nghe nói bão chuyển thành áp thấp nhiệt đới nên mưa to lắm.”
“Ừ, bố con bảo là mưa suốt từ hôm mẹ con mình đi. Khổ thật, không biết có bay được không.”
“Sẽ ổn thôi mẹ ạ!”
Hai mẹ con tự an ủi nhau, lúc này ở nhà mưa vẫn không ngớt, Nam My từ cơ quan trở về dù mặc áo mưa mà vẫn ướt như chuột, cô run rẩy dong xe vào trong sân, mưa lớn quá, đường ngập băng đến tận ngang bánh xe, nhiều đoạn không thể đi được mà phải xuống dắt.
Bà Hoa thấy con gái về thì tất tả chạy ra hiên ngóng, “Ướt không con? Sao không ở đấy đợi bố qua đón, chết thật rồi mà ốm mất thôi.”
“Không sao ạ! Ướt một tí, con chạy lên tắm ù một cái là được.”
Nam My cởi bỏ áo mưa đưa cho mẹ cất giúp, rồi đi lên phòng bật nước nóng để tắm rửa, từ lúc mang bầu người ngợm nhạy cảm, dính tí mưa mà đã rùng mình ớn lạnh. Trong khi đợi nước nóng, cô vừa lau qua tóc ướt vừa lôi điện thoại ra xem, Hoàng Bách nhắn tin máy bay khởi hành muộn, đã là một tiếng trước. Mặc dù biết có lẽ giờ này anh đã lên máy bay rồi, nhưng Nam My vẫn muốn gọi thử. Y như rằng, hồi đáp lại cô là tiếng tổng đài tự động, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Hoàng Bách về tới nhà đã gần chín giờ tối, ông Tùng giúp vợ mang hành lý lên nhà, vừa đi vừa hỏi han:
“Tình hình thế nào?”
“Gầy lắm, nhưng bác sĩ bảo vẫn còn hy vọng.”
“Ừm, thế cũng không đến nỗi tệ.”
“Em cũng bảo anh Thái, nếu sức khỏe chị Nga tốt lên thì không nhất thiết phải nằm viện, cứ đưa về nhà cho đỡ ngột ngạt, chứ phòng ấy tuy điều kiện tốt thật mà chỉ có mình chị ấy thôi nhiều lúc cũng bí bách. Về nhà có con cái nói chuyện động viên, có khi lại khỏe ra ấy. Lúc nào cần truyền hóa chất xạ trị thì lại vào.” Diễn đàn AzTruyen.net
“Ừ, thế anh ta có nghe không?”
“Nghe chứ, bác sĩ cũng bảo được mà. Anh ấy chỉ là muốn làm cái gì đó tốt nhất cho chị ấy thôi.”
Hoàng Tùng mở vali giúp vợ cất đồ vào tủ, Hoàng Nguyên vẫn nấn ná ở bên cạnh chưa chịu đi thay đồ, một người luôn tay, một người chăm chú nhìn không rời. Hoàng Nguyên chợt với tay chồng khi Hoàng Tùng vừa định cúi xuống đóng vali cất đi.
“Anh!”
“Hử?”
“Có thời gian gọi điện động viên chị ấy một chút.”
Hoàng Tùng đau đáu nhìn vợ, ánh mắt mang mười phần yêu chiều lại thoáng lúng túng. Hoàng Nguyên mượn tay chồng đứng lên, vòng tay ôm lấy thân người, rồi áp mặt vào ngực Hoàng Tùng thủ thỉ:
“Anh phải thật khỏe mạnh đấy nhé, mẹ con em chỉ có mình anh.”
“Anh rất khỏe, em nhìn xem từ khi lấy em chưa mất lạng thịt hay nghìn thuốc men nào.”
Hoàng Nguyên phì cười, ngẩng mặt nhìn chồng, gương mặt quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm mắt là có thể hình dung ra, “Nhớ đấy, đau ốm phải báo cho em biết, đừng giấu diếm như Thanh Nga, không phải âm thầm chịu đựng là tốt cho đối phương đâu. Là sự dày vò, dằn vặt đáng sợ nhất đấy.”
“Anh biết rồi, em thay đồ đi còn ăn cơm. Mệt không?”
Hoàng Nguyên lắc lắc đầu, nấn ná vuốt ve gương mặt chồng thêm một lúc mới chịu đi thay đồ. Bên ngoài vẫn mưa không ngớt, càng lúc càng lớn hơn, từng đợt sấm cứ bất thình lình rền vang, những tia sét chói lòa như muốn rạch bầu trời đen kịt ra làm đôi, thật may hai mẹ con an toàn trở về nhà. Diễn đàn AzTruyen.net
Đồ được hâm nóng vừa bày ra bàn ăn thì điện thoại của Hoàng Bách đổ chuông, anh vội nghe máy, ở đầu dây bên kia là giọng nói có vài phần hốt hoảng của bà Hoa, “Hoàng Bách, cháu về tới nhà chưa?”
“Cháu về rồi ạ! Sao thế cô?”
“Ami sốt cao quá, cô không biết phải làm thế nào, mà bên ngoài mưa lớn, ngập hết cả đường, ô tô không di chuyển được.”
“Cô cứ bình tĩnh, đừng cho em ấy uống thuốc gì cả, giúp cháu lau người, đắp khăn ấm trước. Bây giờ cháu qua ngay ạ.”
Thấy con trai sốt sắng thế, cả hai bố mẹ Hoàng Bách đều sốt ruột theo, hết nhìn nhau lại nhìn con trai. Hoàng Nguyên buông bát hỏi han:
“Sao thế con?”
“Ami bị sốt ạ! Con qua bên ấy xem thế nào.”
“Có ăn cơm đi rồi hãy qua không?”
“Thôi con sang bên ấy trước đã, lát về con ăn sau. Mẹ cứ ăn trước đi ạ.”
Hoàng Tùng thấy con trai sốt sắng như vậy thì không cản mà chỉ nhắc nhở:
“Đường ngập lắm đấy, mặc áo mưa vào cẩn thận.”
Hoàng Bách vâng dạ rồi chạy lên phòng lấy vài thứ đồ cần thiết cho vào hộp cứu thương, mặc vội áo mưa rồi rời khỏi nhà. Trời ngày một mưa lớn, gió quật vào cành cây như muốn bẻ gãy đến nơi. Ở vùng biển thế này, mỗi lần có bão đều không tránh khỏi bị ảnh hưởng không ít. Mưa suốt mấy ngày nên hệ thống thoát nước bị dồn tắc, cả con đường lớn mênh mông ngập nước, theo đó cũng khiến giao thông gần như tê liệt, cả một cái ngã tư tiếng còi xe inh ỏi, mà không nhúc nhích được tí ti nào.
Hoàng Bách đã đúng khi không chọn đi xe, với tình hình hiện tại thì đi bộ có khi nhanh hơn rất nhiều. Dưới ánh đèn cao áp vàng vọt có thể nhìn thấy từng vệt nước mưa đang ào ào trút xuống, cả gương mặt Hoàng Bách chẳng mấy chốc đã ướt nhẹp hết cả đi, mưa táp vào mắt cay xè.
Lúc này các nhà bên đường gần như đã đóng cửa hết, chỉ có một cửa hàng tạp hóa nhỏ vẫn sáng đèn, hai mẹ con chủ nhà hò nhau kéo bao cát để chắn không cho nước chảy vào trong cửa hàng. Thằng bé con hơn mười tuổi cong mông kéo lê một bao cát nặng trịch, mẹ nó cũng đang kéo một cái bao khác từ góc quán tới. Người mẹ đang mang bầu hơn sáu tháng mà trộm vía cái bụng to đùng như sắp đẻ đến nơi. Diễn đàn AzTruyen.net
“Mẹ ơi nước tràn vào một ít rồi kìa.”
“Kệ nó, kéo nhanh lên con rồi đóng cửa lại, còn đâu lau sau.”
Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, nghiến răng còng người kéo bao cát, nhưng tự nhiên thấy cái bao nhẹ bẫng, rồi rời khỏi tay mình, thì thằng bé ngẩng mặt nhìn lên, kinh ngạc hỏi:
“Ơ chú ở đâu ra thế?”
Hoàng Bách không nói gì, nhanh tay nhấc bao cát đặt vào trước cửa, còn nó thì cứ đứng đực ra ấy nhìn người đàn ông tốt bụng đã quay sang giúp mẹ nó bê những cái bao còn lại xếp chồng lên. Hoàng Bách đi lướt qua rồi mà thấy hai mẹ con tội quá đành lòng quay lại giúp.
“Cảm ơn chú, may quá!”
“Sao chỉ có hai mẹ con thế ạ? Chị mang bầu mà kéo nặng thế này không tốt đâu.”
“Ôi biết sao được chú, không chắn có mai ngập đến cầu thang, tưởng mưa ngớt ai ngờ lại còn to hơn. Cũng tại cái lỗ thoát nước ở kia bị rác bít vào nên không thoát được, chứ ở đây ít ngập lắm. Phải mưa to như này mới tràn vào nhà.”
“Nhà không có đàn ông hay sao ạ? Được rồi đấy chị với cháu vào đóng cửa đi ạ!”
Người phụ nữ nhìn hai tầng bao cát xếp chồng lên trước cửa hàng thì khẽ thở dài:
“Bố nó đang trực ở cơ quan, bão gió này có được về đâu chú. Ôi giời ơi làm lính khổ lắm, lúc cần chồng thì chả có. Chán. Cảm ơn chú nhé! Chú cũng về sớm đi.”
Sau khi giúp mẹ con họ, Hoàng Bách vội vàng rẽ nước lao đi như tên bay không một chút chậm trễ.
Cổng nhà Nam My đã mở sẵn, nhà cô ở trên cao mà nước cũng ngấp nghé bậc hiên thấp nhất. Hoàng Bách chỉ kịp chào bố mẹ cô rồi vội chạy lên phòng xem Nam My thế nào, bà Hoa cũng rối rít chạy ngay theo sau, còn báo cáo tình hình cho anh:
“Cô đắp khăn ấm mấy lần rồi, vẫn còn sốt cao, cháu sờ xem nóng bỏng tay luôn này.”
“Vâng, nhà có trứng gà không cô?”
“Có, để cô đi lấy.”
“Con thế nào em?”
Bà Hoa đi ra đến cửa, thì ông Chiến cũng vừa bước tới, hai người nhìn nhau một cái, lại cùng nhìn vào trong phòng. Diễn đàn AzTruyen.net
“Vẫn sốt cao ạ!” Bà đáp gọn rồi chạy xuống nhà.
Ông Chiến không vào cũng chỉ đứng yên nhìn Hoàng Bách luôn tay kiểm tra nhiệt độ cho Nam My.
“Ami! Ami! Nghe anh nói không?”
Hoàng Bách vừa lau mặt cho cô vừa lay gọi, bàn tay anh lành lạnh vì nước mưa vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn hây hây đỏ vì cơn sốt. Nam My sau khi trở về nhà thì bắt đầu gai gai sốt, tắm rửa xong tưởng tỉnh táo ra, ai ngờ lại thấy người mệt mỏi hơn, cô nghĩ mình chỉ thèm ngủ thông thường nên trong khi mẹ nấu cơm thì tự cho phép mình lười biếng một hôm cứ thế leo lên giường ngủ. Ai ngờ khi bà Hoa lên gọi con gái xuống ăn cơm mới phát hiện cô đã sốt bừng bừng lên rồi, gọi thế nào cũng chỉ kêu mệt lắm không ăn cơm.
Nam My mơ màng cố đẩy mí mắt nặng trĩu nhìn người đang gọi mình, trong lúc mơ hồ cô thấy Hoàng Bách thì phải, sao mặt anh lại nhăn nhó và đầy lo lắng thế kia? Môi cô khô khốc nóng bỏng mấp máy gọi anh:
“Hoàng Bách!”
“Anh đây, em thấy trong người thế nào? Anh lau người cho em nhé!”
Nam My mệt nhọc gật gật đầu, mặc kệ Hoàng Bách vần vò nhấc tay cởi cúc áo lau người cho cô. Dường như chỉ lau bằng nước không thôi không đủ hạ sốt, mà anh lại không muốn cho Nam My dùng thuốc. Hoàng Bách bới trong hộp cứu thương mà mình mang tới, lấy ra một lọ cồn 40 độ, thấm ra khăn ẩm rồi lau vùng cổ và nách cho cô. Cồn lạnh chạm vào da thịt khiến Nam My vô thức rùng mình mà tự động co quắp lại, khe khẽ rên lên, “Lạnh!”
Hoàng Bách cũng chợt khựng lại, ánh mắt đầy lo lắng ngước lên, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa trán và tóc cô thủ thỉ:
“Một chút thôi, sẽ nhanh hạ sốt. Ami ngoan.”
“Hoàng Bách, trứng gà tách sẵn lòng trắng đây rồi. Làm gì tiếp theo hả cháu?”
“Cô đưa cháu, đắp bằng cái này trước xem tình hình thế nào rồi cháu tính ạ!”
Hoàng Bách đón lấy hai cái khăn mỏng đã thấm lòng trắng trứng gà, đắp vào lòng bàn chân Nam My rồi buộc hờ lại, còn một cái nữa thì vạch áo xoa đều quanh vùng ức như người ta đánh cảm để giúp cô hạ sốt. Diễn đàn AzTruyen.net
Bà Hoa đứng nhìn một chút rồi bê theo chậu nước ấm đã nguội lạnh đi thay. Ông Chiến vẫn chưa thôi lo lắng nhưng nãy giờ đều im lặng đứng nhìn từng động tác của Hoàng Bách, ông quay người đi theo vợ.
“Đưa anh làm cho, em đi tìm cho thằng Bách bộ quần áo, mặc đồ ướt thế kia rồi ốm theo nhau à?”
Bà Hoa nghe chồng nói thế thì từ trong nhà vệ sinh thò đầu ra, mải lo cho con gái mà không để ý thấy đầu tóc và nguyên một mảng lưng áo của Hoàng Bách cũng ướt rượt, chỉ riêng cái quần cộc thì còn khô một chút mà thôi.
“Chết đấy, em chả để ý. Thế anh pha nước đi để lau người cho con, em đi xuống phòng Khải Nam lấy tạm đồ ngủ của nó cho Hoàng Bách thay.”
“Ừm.”
Sau một hồi vận dụng mọi cách hạ sốt mà không cần dùng thuốc, cuối cùng cơn sốt của Nam My cũng giảm hẳn. Hoàng Bách sợ nửa đêm cô lại tái sốt thì xin phép ở lại trông. Bà Hoa hớn hở đồng ý, nhưng khi nhìn sang ông Chiến, ông lại chỉ im lặng. Thấy Hoàng Bách có vẻ ngại, Bà Hoa biết ý huých vào tay chồng đánh động, ông Chiến giật mình nhìn vợ một cái rồi máy móc gật đầu, “Ừm, để ý em nó giúp cô chú.”
“Vâng ạ! Cô chú cứ nghỉ ngơi đi ạ, ở đây có cháu rồi.”