Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 30: Ung thư cổ tử cung




Hoàng Bách vừa nói vừa ôm ghì lấy Nam My, mặt cô áp vào vòm ngực đỏ rực, nóng hổi vì rượu, cảm nhận từng nhịp đập trên cơ thể anh đang rộn hết cả lên. Sự nóng bỏng từ người Hoàng Bách truyền sang khiến cô cũng phát bức theo mà vành tai dần dần nóng ran ửng đỏ, trái tim trong lồng ngực cứ nhảy múa liên hồi, miệng nhỏ thều thào:

“Anh say rồi, buông em ra trước được không?”

Hoàng An mang nước giải rượu lên định đi vào nhìn thấy cảnh này liền ngậm miệng quay lưng, đóng cửa rồi trở về phòng mình ngay lập tức. Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh bỏ em ra đã, em nóng.”

“Không, không bỏ, anh bỏ ra là em lại chạy mất đúng không?”

“Như này em tức bụng lắm.”

“Vậy như này nhé!”

Hoàng Bách rất nhanh đã lật người đổi thế để Nam My nằm dưới thân mình. Anh say nhưng vẫn ý thức được cô đang mang bầu, thì nâng người cách xa cô một chút, một tay chống bên thái dương cô, tay còn lại tỉ mẩn mân mê gương mặt nhỏ nhắn còn vương chút thảng thốt bất ngờ vì hành động của anh. Hoàng Bách chống hai đầu gối bên hông Nam My, kẹp chặt cô ở giữa không cho động đậy chứ đừng nói là chạy trốn.

Nam My nằm im bất động, chỉ có đôi mắt đen láy là đảo quanh theo chuyển động của từng đầu ngón tay nóng ấm đang men theo quai hàm rồi miết nhẹ lên đôi môi mềm đang khép hờ khiến cô rùng mình né tránh. Giọng Hoàng Bách trầm trầm nửa trách móc:

“Ami, anh yêu em thật mà. Sao em cứ cự tuyệt anh. Em có biết mỗi một câu tuyệt tình e nói ra ở đây đều rất khó chịu không? Là em là tại em làm chỗ này thổn thức.”

Rồi em biết rồi. Anh say rồi, đợi anh tỉnh chúng ta nói chuyện. Đi ngủ đã được không?”

Hoàng Bách không chịu, còn hiên ngang mang cả bàn tay bịt miệng không cho Nam My nói, cả gương mặt đỏ bừng bừng như mặt trời áp sát xuống, “Không, anh không ngủ, anh yêu em. Bây giờ anh yêu em. Em không phải người thay thế, anh không phải là tùy tiện chọn một người nào đó đâu. Trước đây anh thích Hà My là thật. Cô ấy từ chối anh. anh cũng buồn cũng đau lòng, nhưng thật lòng anh mong Hà My hạnh phúc.”

Nghe Hoàng Bách nhắc đến đoạn tình cảm của anh với Hà My, Nam My lại thoáng chạnh lòng, đôi mắt đen tuyền đang chằm chằm nhìn anh bỗng chớp chớp, cố xua đi cảm xúc tủi thân vừa mới dâng lên. Diễn đàn AzTruyen.net

“Nhưng với em… anh không chấp nhận, không muốn em bị ai cướp mất đi cả. Chỉ cần nghĩ tới việc em yêu một ai khác ngoài anh, anh đều khó chịu. Anh rất khó chịu, ngoài anh ra không ai được mang lại hạnh phúc cho em hết. Anh không chấp nhận, không chúc phúc đâu… Em có bảo anh ích kỷ thì cũng mặc kệ.”

Nước từ khóe mắt Nam My cứ thế ứa ra không ngừng, mọi sự nghẹn ngào muốn bật ra đều bị bàn tay Hoàng Bách chặn lại, hai mắt anh cũng đỏ ngầu phần vì rượu, phần vì sự bất lực của chính bản thân. Tại sao bao cố gắng cũng không khiến người con gái này động lòng mà tin anh yêu cô là thật? Tại sao cứ phải nhất định chối bỏ để dày vò sự kiên nhẫn của nhau như vậy?

“Ami, sao em không nói gì? Em đừng ghét anh, đừng khóc được không?”

“Em nói gì đó đi…”

Hoàng Bách vừa lau nước mắt cho Nam My vừa nhẹ giọng dỗ dành cô. Hương men phảng phất vờn quanh mặt khiến Nam My có chút khó chịu, nắm tay đã siết chặt chợt buông lỏng, cô bám lấy cổ tay đang bịt miệng mình giằng ra, vừa thở hổn hển vừa quát:

“Anh bịt miệng em thì em nói kiểu gì?”

Hoàng Bách ngớ người nhìn vào bàn tay vừa bị đẩy ra, lại nhìn gương mặt tèm nhèm vì nước mắt đã thoáng ửng hồng của Nam My thì bất giác phì cười, hai mắt đỏ au chợt híp lại, làn môi mỏng cũng đẩy lên vẽ thành một đường cong ngây ngô nhưng lại có nét quyến rũ đến chết người. Diễn đàn AzTruyen.net

Nam My đã bảo anh rất đẹp trai mà. Hoàng Bách vừa cúi xuống định nói gì đó thì đã bị ôm ghì lấy, mặt anh gác trên vai Nam My, gần kề mặt cô trong gang tấc, cô run run mấp máy môi hỏi lại:

“Anh vẫn đang say đúng không? Tất cả những gì anh nói là muốn dỗ em thôi đúng không? Ngày mai khi tỉnh lại liệu có nhớ…”

Không để Nam My được nói hết, Hoàng Bách đã ngẩng đầu, mang mặt mình kề sát mặt cô, hai chóp mũi cọ vào nhau. Nam My trợn tròn mắt, thảng thốt định quay đi nhưng tay anh chế trụ đầu cô, ép đối diện với mình rồi đáp môi hôn xuống.

Nụ hôn ngọt ngào chất chứa toàn bộ yêu thương mà Hoàng Bách muốn thể hiện với Nam My cứ dây dưa không ngớt, sau giây phút bàng hoàng cô mơ hồ đón nhận, cùng anh nhấm nháp sự nồng nồng của men say mà Hoàng Bách đưa đẩy vào khoang miệng.

Nam My rụt rè vươn lưỡi đáp lại, xoắn quyện cùng với anh, học theo cách của Hoàng Bách mà gặm nhấm, thậm chí là cắn nghiến môi anh như muốn trút hết những ấm ức tủi thân mà cô đã phải một mình âm thầm chịu đựng suốt thời gian qua, nhưng nó chẳng khiến Hoàng Bách cảm thấy đau đớn, ngược lại càng làm anh thêm phấn khích đê mê. Môi rời môi liền men theo xương hàm đi xuống, nóng bỏng ướt át gặm nhấm chiếc cổ thon mẫn cảm, khiến Nam My ớn lạnh sống lưng mà ngọ nguậy muốn né tránh, nhưng cả người lại nóng bừng bừng rạo rực bởi sự động chạm quá đỗi ngọt ngào của anh.

“Hoàng Bách anh…”

“Yêu em!”

Câu đáp trả của anh, khiến Nam My bất giác phì cười, lại bị anh nút thật mạnh lên da thịt thì vội đưa tay che miệng cố kìm nén âm thanh khác lạ muốn bật ra khỏi cuống họng bởi sự kích thích theo kiểu đánh úp vừa rồi của Hoàng Bách.

Trời nóng nên cô chỉ mặc áo phông lại rộng thùng thình, quần cũng là loại dành cho bà bầu có chun mà không có cúc. Chẳng mấy chốc áo cô đã bị vén lên đến tận chân ngực lúc nào chẳng hay, đến khi bụng bầu nhấp nhô bị gió điều hòa phả vào lành lạnh mới thảng thốt nhận ra thì làn môi nóng ấm của ai kia đã vờn quanh ấy khiến Nam My phát buồn mà vội ôm ghì lấy đầu Hoàng Bách muốn kéo anh lên. Môi đặt trên bụng Nam My chợt động đậy, nhoẻn sang hai bên tựa đang cười rồi mấp máy:

“Anh yêu cả hai mẹ con...”

Hoàng Bách vừa rướn người, môi vừa chạm xuống môi Nam My cắn mút thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khiến mọi động tác nhất loạt ngừng lại. Nam My sửng sốt bám chặt lấy cánh tay anh đánh động, “Có ai gọi anh thì phải.” Diễn đàn AzTruyen.net

Hoàng Bách có nghe thấy nhưng lại muốn phớt lờ định tiếp tục một màn ân ái đang còn dang dở, giọng nói khàn khàn gấp gáp vờn trên chóp mũi Nam My, “Chắc em nghe nhầm đấy.”

“Hoàng Bách, con về chưa?”

“Bác Nguyên.”

Nam My đánh vào tay Hoàng Bách, vội vã kéo áo che bụng bầu mới bị anh vén lên, “Anh tránh ra đi, bác Nguyên gọi anh.”

Hoàng Bách hít một hơi thật sâu nén dục vọng vừa mới bừng bừng trỗi dậy xuống rồi nhấc người sang một bên để Nam My ngồi ngay ngắn dậy. Cô ngượng ngùng vuốt lại mái tóc ngắn có chút rối loạn, nhưng rất nhanh đã quắc mắt nhìn Hoàng Bách như kẻ tội đồ:

“Anh hết say rồi à?”

Hoàng Bách so vai không trả lời, lại ngoảnh ra phía cửa khi mẹ Hoàng Nguyên gọi lần thứ hai, anh nhanh chóng bước xuống khỏi giường đi ra mở cửa.

“Mẹ con về rồi ạ, có chuyện gì sao?”

“Con uống rượu đấy à?”

“Dạ một chút, mẹ đừng lo ạ!”

“Ừ, biết chừng mực, nó không tốt cho sức khỏe của con đâu đấy. Thế đã gặp Ami chưa hay con bé về mất rồi?”

Bị nhắc tên, Nam My giật mình thon thót mà nhìn ra, thế nào cũng như sợ bị phát hiện mình vừa mới làm chuyện mờ ám thì nhanh nhảu cất lời:

“Bác cháu đây ạ!”

Hoàng Bách ngoảnh mặt nhìn vào một cái rồi lại nhìn mẹ tủm tỉm cười. Bà Hoàng Nguyên không biết nói gì, trông mặt con trai vui vẻ thế kia thì xem ra tình cảm của hai người đang rất tốt thì chỉ cười theo. Diễn đàn AzTruyen.net

“Ừ, thế tối nay ở lại đây chứ?”

“Dạ thôi cháu về bây giờ ạ, muộn quá rồi mẹ cháu đợi.”

“Đợi chút anh đưa em về.”

“Không, anh uống rượu rồi đừng ra ngoài nữa. Em gọi xe hoặc nhờ Hoàng An chở về thôi.”

“Nhưng.”

Không để Hoàng Bách nói tiếp, Nam My đã cau mày liếc anh một cái rồi chào bác Hoàng Nguyên để ra về. Cô đi nhanh lắm, như thể sợ ở lại đây thêm một chút nữa sẽ bị hai người nhìn ra sự bối rối và ngượng ngùng đã hiện hết lên trên gương mặt đã đỏ bừng bừng.

Nam My chui tọt vào phòng Hoàng An rồi đóng chặt cửa lại, lưng tựa vào cánh cửa, hơi ngửa mặt nhìn lên mà tim vẫn đập liên hồi chưa đều nhịp lại. Mấy phút vừa rồi thật sự quá xấu hổ, cô không biết là Hoàng Bách có phải say hay không nữa, lúc thì cứ lờ đờ như say lắm, nhưng khi nãy rõ ràng mọi hành động động chạm đều rất tỉnh táo và bài bản, làm cô đến lúc này vẫn còn bồi hồi rạo rực. Nếu bác Hoàng Nguyên không tới có lẽ đã không thể kìm chế mà cùng anh đi tới bước cuối cùng.

Hoàng An ngồi trên giường cười cười nhìn đứa bạn thân đang mơ màng nghĩ đi đâu đó mà chẳng phát hiện là bị cô ấy nhìn nãy giờ. Nam My chợt tỉnh thì đã bị Hoàng An làm cho giật thót mình, cô ôm ngực nhíu mày trách:

“Sao mày không lên tiếng thế? Làm giật cả mình.”

“Đứa nào mới phải lên tiếng trước? Lù lù chạy vào phòng người ta rồi tủm tỉm cười như con ngẫn ấy, giật mình cái gì? Chỉ có tật thì chả ai làm gì cũng giật mình”

“Điên. Chở tao về đi.”

“Không, mày vừa làm gì bên ấy mà lâu thế? Tưởng ngủ lại chứ sao lại đòi về, ông anh tao không được à? Hay say ngủ như chết rồi?” Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh ấy đang nói chuyện với bác Hoàng Nguyên.”

Mặt Nam My chợt đỏ bừng bừng, lại tránh ánh nhìn săm soi của Hoàng An càng khiến cô ấy tin rằng giữa hai người có chuyện gì đó vừa xảy ra, càng cố mớm lời:

“Vừa này tao mang nước giải rượu đi lên thì…”

“Không có gì đâu, chở tao về đi đã, muộn rồi tí mẹ tao gọi.”

“Mắc gì tí mới gọi, nhà mày ngủ sớm hơn gà, giờ có khi cô Hoa ngủ được mấy giấc rồi ấy chứ.”

“Thôi không đùa đâu, nói thật đấy, để về đã có gì mai nói nhé!”

Nam My xuống nước xin xỏ, Hoàng An vẫn phải nấn ná hỏi thêm mấy câu nữa rồi mới chịu nhấc cái mông dậy để chở cô về.

Nam My về tới nhà chừng mười phút thì điện thoại đổ chuông, nhìn dãy số quen thuộc mà tim trong lồng ngực mới vừa ổn định đã lại nhảy múa loạn lên, cô trân mắt nhìn vào phân vân không biết có nên nhận điện hay không? Nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.

“Em đây.”

“Em lên giường chưa?”

“Hai bước nữa là tới giường, anh còn say không?”

“Hết say từ lúc hôn em rồi, nước bọt của em giải rượu tốt thật đấy.”

Hoàng Bách không ngại đáp, nhưng lại không biết người ở bên kia đã thẹn đến đỏ hết cả mặt lên, tim càng đập nhanh, đến nhịp thở cũng tự nhiên loạn theo. Thấy cô im lặng, anh thôi đùa, cánh môi chợt thu lại, trầm giọng nói:

“Mai anh bay vào trong kia một vài ngày, em ở nhà tự chăm sóc mình nhé, có vấn đề gì gọi cho anh.” Diễn đàn AzTruyen.net

“Sao thế? Trong đâu cơ? Hoàng Bách, có chuyện gì đúng không?”

“Ừ, mẹ anh có chuyện, anh vào xem tình hình thế nào. Đừng lo.”

“Bác Nga á anh? Có chuyện gì vậy?”

“Ung thư cổ tử cung giai đoạn ba.”

“Thật sao? Phải làm thế nào?”

“Chưa biết, khối u bắt đầu di căn, mẹ mới chỉ vừa nói sơ qua với anh, để mai vào xem tình hình thế nào.”

Thấy Hoàng Bách lặng lẽ thở dài, Nam My không biết phải nói gì để an ủi anh lúc này. Dù bà ấy chỉ sinh ra anh, mẹ con từ lâu đã không qua lại thân thiết như mẹ Hoàng Nguyên, nhưng khi nghe tin bà Thanh Nga bị bệnh nặng như vậy cũng khiến Hoàng Bách đau lòng, huống hồ mạng sống này của anh cũng là do bà ấy hiến gan cho nên mới giữ lại được.

“Hoàng Bách, hay là em nghỉ phép đi với anh nhé?”

“Thôi, anh với mẹ đi là được rồi, em đừng đi lại nhiều, ở nhà nghỉ ngơi cho anh. Anh… Ami, em phải thật khỏe mạnh nhé! Anh yêu em!”

Hoàng Bách nghẹn ngào, khiến Nam My cũng muốn trào nước mắt theo, cô siết chặt điện thoại đáp lại lời anh:

“Có chuyện gì thì nhắn em nhé! Anh ngủ sớm đi.”

“Nhưng em chưa nói yêu anh, em có yêu anh không?”

“Đợi anh tỉnh táo em sẽ nói cho anh biết. Em đợi anh về đấy.”

Hoàng Bách tươi tỉnh đồng ý, Nam My ở bên này cũng thổn thức theo anh, điện thoại tắt rồi mà tay vẫn siết chặt lấy chưa chịu buông.

Bà Thanh Nga nhập viện được một tuần, khi phát hiện ra thì khối u đã ở giai đoạn ba, bác sĩ chỉ định làm xạ trị để ngăn chặn khối u không di căn lan rộng sang các bộ phận khác thì may ra mới có khả năng chữa khỏi được. Bà nhất định không báo với con trai, nhưng nhìn vợ khổ sở vật vã sau mỗi lần xạ trị, lại cứ hay nhắc đến chuyện lúc Hoàng Bách năm tuổi từng bị ung thư gan ác tính rồi ứa nước mắt thì chồng bà lại lén giấu vợ báo cho nhà bên ấy. Diễn đàn AzTruyen.net

Suốt cả quãng đường bay, hai mẹ con Hoàng Bách đều chỉ trao đổi về bệnh tình của mẹ đẻ anh. Mẹ con đã bàn kỹ, nếu gia đình trong ấy đồng ý có thể đưa bà ấy ra ngoài này để chăm sóc, cũng là để Hoàng Bách làm tròn chữ hiếu với người đã sinh ra mình.

Nhìn người mẹ mới chỉ trước tết gặp còn phương phi hồng hào mà giờ đã héo hon gầy mòn, tóc cũng rụng hết vì xạ trị mà Hoàng Bách chợt đau lòng. Con người anh trước nay đều trọng tình cảm, dù mẹ con xa cách từ lâu nhưng công ơn sinh thành, Hoàng Bách luôn ghi nhớ.

Bà Nga vừa uống chút sữa, nhìn thấy con trai xuất hiện đột ngột thì thảng thốt như gặp ma:

“Sao… sao con lại đến đây?”

“Mẹ thấy trong người thế nào? Có ăn uống được không ạ? Họ cho mẹ dùng thuốc gì rồi ạ?”

“Mẹ không sao, nhưng sao con…” Bà Thanh Nga thấy con trai xuất hiện đột ngột thì thắc mắc vô cùng, cứ ráo riết hết nhìn anh lại nhìn Hoàng Nguyên.

“Chị cứ nằm xuống, ốm đau như thế này còn muốn giấu cái gì? Nếu anh Thái không báo chắc chị định để…”

Bà Hoàng Nguyên không nói nữa, đi đến bên giường bệnh nắm lấy đôi tay chỉ còn da với xương của mẹ đẻ Hoàng Bách, nhìn người phụ nữ gầy hom trước mặt mà không khỏi đau lòng.

Ông Thái đứng bên cạnh giường, đặt tay lên vai vợ nhẹ nhàng xoa bóp, nghẹn giọng thú nhận:

“Xin lỗi em, là anh báo cho Hoàng Bách biết, ngày nào em cũng kể chuyện Hoàng Bách, rồi khóc nên là…” Diễn đàn AzTruyen.net

“Cũng chẳng biết sống được bao lâu nữa, nên là, ây dà, sao mà phải khóc, em với con cứ về đi. Chị ở đây có anh Thái và các cháu trông nom suốt, nhìn xem bệnh viện quốc tế, ngày nằm đây mấy triệu bạc, còn sợ thiếu thốn cái gì đâu. Số mà phải chế.t, thì…”

Bà Thanh Nga nói nghe có vẻ bình thản mà nước từ hai hốc mắt cứ như vậy trào ra khiến mẹ con Hoàng Bách đỏ mắt theo. Ông Thái xót xa siết chặt vai gầy của vợ, cũng không cầm được nước mắt mà vội ngoảnh vào tường, cố che đi sự đau đớn đang hiện rõ trên gương mặt mình.

Bà Hoàng Nguyên vừa lau nước mắt cho vợ trước của chồng vừa an ủi:

“Chết cái gì chứ, chị cứ nói gở mồm, em hỏi bác sĩ bảo mới giai đoạn 3A (1) thôi, bệnh này có phác đồ điều trị hiệu quả nhất rồi, cứ làm theo lời bác sĩ là được. Đừng bi quan, chị không muốn gặp cháu nội à?”

Bà Nga khẽ cười, lại ngước mắt nhìn con trai, thu vào đôi mắt nhòa bóng nước là dáng hình cao ráo điển trai. Hoàng Bách giống bố, càng trưởng thành càng rắn rỏi, mang khí chất ngời ngời.

“Biết bao giờ mới có cháu, cũng mong lắm.”

“Sắp rồi mẹ, mẹ có muốn xem cháu không?”

Hoàng Bách đưa tay gạt vội nước mắt vừa vô thức lăn xuống, lại lôi điện thoại trong túi ra hào hứng muốn khoe hình ảnh siêu âm của con trai. Bà Nga có chút bất ngờ đưa mắt nhìn bà Hoàng Nguyên, bà liền gật đầu xác nhận, miệng tủm tỉm kể:

“Gần năm tháng rồi, mình sắp được làm bà nội rồi.”

“Thế…”

“Yên tâm, nó chưa cưới, cưới phải báo với chị chứ. Chị biết Ami nhỉ? Con gái nhà anh Chiến, bạn thân anh Tùng ấy.”

Bà Nga nghe nhắc đến gia đình bên đó thì gật đầu lia lịa, đôi mắt có chút đỏ đã chợt sáng ngời rạng rỡ, háo hức nhìn vào màn hình điện thoại của con trai, có cả video hình ảnh siêu âm của cháu nội, nhìn bào thai nhỏ xíu cựa quậy mà cứ tủm tỉm cười.

Hình như người làm mẹ nào ở cái tuổi này cũng đều mong ngóng nhìn thấy đứa cháu nội, cháu ngoại ra đời. Nghe nhắc đến cháu nội, bà Nga tự nhiên có ý chí muốn sống hơn hẳn, lại thắc mắc “Thế làm sao mà không cưới đi hả con?”

“Bên nhà anh Chiến chưa xuôi, chuyện dài lắm, cũng tại cái anh con nhà mình cơ đến anh Tùng còn kèn cựa với nó cơ mà. Chị nhanh khỏe ra ngoài ấy mà đón con dâu. À có khi chuyển viện ra ngoài ấy, đến bệnh viện của Hoàng Bách đi.” Diễn đàn AzTruyen.net

“Thôi, chị ở trong này, còn anh Thái và các cháu, ra ngoài ấy phiền hà ra, con nó còn công việc. Mọi người trong này đi đi lại lại cũng nhọc công.”

“Mẹ, con lo được, mẹ ra ngoài ấy, con sẽ mời trưởng khoa làm bác sĩ chính điều trị cho mẹ.”

Bà Nga chầm chậm lắc đầu, “Thật, mẹ ở trong này rất tốt, nói thật với hai mẹ con chứ mẹ quen bác Thái chăm sóc rồi, đi ra ngoài ấy nhớ không chịu được.”

Bà Hoàng Nguyên chợt nở nụ cười, lắc lắc đầu không khuyên nhủ nữa. Hoàng Bách nghe mẹ nói vậy thì biết vậy chứ thật sự không hiểu rõ thâm ý sâu xa. Đợi anh đi khỏi bà Hoàng Nguyên mới nắm tay bà Nga, nhẹ giọng thân tình chất vấn:

“Chị sợ làm gánh nặng cho con đúng không?”

---

Chú thích:

(1)Giai đoạn 3A: U mới chỉ khu trú tại khoảng 1/3 â.m đạo, tế bào ung thư chưa lan đến vách chậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.