Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 20: Nghiệp quật




Ái Liên vừa đặt mông xuống ghế, người bạn kia đã lên tiếng hỏi han:

“Thế nào, hôm nay nghỉ cả ngày à?”

“Ừ, hôm nay giỗ mẹ tao.”

“Mày mới bên nhà về đấy à? Nhà cao cửa rộng không ở, ra ngoài ở làm gì?”

“Thích thế, còn mày thì sao, công việc thế nào?” Diễn đàn AzTruyen.net

“Thế nào là thế nào, bệnh viện công thì có cái quái gì đâu. Tài giỏi như mày phải được trọng vọng không.”

Ái Liên nhìn vẻ thiểu não của cô bạn mà phì cười, họ học cùng trường đại học Y với nhau, sau đó Ái Liên sang Pháp du học nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm qua lại. Có thể nói trong suốt thời gian ấy cô bạn này là người còn sót lại trong đám bạn bè từ hồi học ở Việt Nam mà Ái Liên chơi cùng.

Lúc này là buổi chiều, đang trong giờ hành chính nên quán khá vắng, mùi nước hoa người bên đó dùng khá nồng, thỉnh thoảng lại bị gió quạt treo tường đẩy về phía bàn Ái Liên thành ra khiến cô cứ để ý.

Cô gái mặt tròn tóc ngắn ở bàn bên lấy nước xong trở về bàn, vừa ngồi xuống đã nửa đùa nửa thật hỏi bạn mình:

“Thế mày có định lấy chồng nữa không?”

“Không, lấy cái gì mà lấy, thử một lần thôi chứ, kinh ba đời. Giờ độc thân muôn năm. Tao còn muốn chơi.”

“Muốn chơi thế ai bảo mày tí tuổi ranh đã đâm đầu vào lấy chồng? Chết vì trai đúng không?”

Người kia bĩu môi một cái, rồi cao giọng nói:

“Còn không phải tại chúng mày xúi sao? Đứa nào thách tao tán đổ lão Huy? Hồi ấy cũng chỉ định tán tỉnh chơi bời, thích thì gặp, hứng thì lăn giường ai ngờ đâu lại dính bầu. Mẹ nó chứ, lão Khánh Huy cũng trách nhiệm quá cơ, tưởng đâu lão chạy làng, thế chó nào lại nhất chết đòi chịu trách nhiệm. Lúc ấy cũng hám giai thật, lão cao to đẹp trai, thể hình săn chắc, cái ấy cũng tỉ lệ thuận với thân hình, mỗi lần làm sướng thôi rồi. Nên nghĩ lấy về được thỏa mãn lúc lên giường thì cũng oke. Mà lấy xong cái lão đi biền biệt, mình thì mang bầu. Mày bảo có tức không?” Diễn đàn AzTruyen.net

Cô bạn kia nghe xong thì méo hết cả mặt, vừa ngượng thay vừa có chút thất vọng. Ái Liên ở bên này cứ lẩm nhẩm cái tên “Khánh Huy”, ngày hôm nay sao ấy nhỉ, cái gì liên quan đến người phụ nữ không biết xấu hổ kia cô cũng đều thấy quen quen.

“Mày bảo gì cơ?”

“Hả? Bảo gì đâu?”

Ái Liên ngơ ngác hỏi lại cô bạn, cô ấy nhíu mày nhìn cô như con dở. Rõ ràng cứ lẩm bẩm một mình lại bảo không nói gì.

“Nghe thấy bà kia nói chuyện không? Đàn bà con gái giờ kinh nhỉ? Nghe giọng cũng trẻ mà.”

Cô ấy lắc đầu lè lưỡi, Ái Liên chỉ nhún vai một cái lại đưa mắt nhìn vào thẻ rung tự phục vụ, quán này hôm nay lâu la quá thể, hơn mười phút rồi chưa thấy đồ ra. Vừa thu mắt về, Ái Liên lại bị thu hút bởi cuộc trò chuyện của bàn bên, lúc này thì cô thật sự đã biết người phụ nữ kia là ai và sao lại quen thế rồi. Diễn đàn AzTruyen.net

“Tội thằng nhỏ, tên nó là gì ấy nhỉ?”

“Ai?”

“Con mày đấy?”

“Nhà là Ốc, đi học là Huy Khánh, nó làm sao mà tội?”

“Thì gia đình đổ vỡ, có đứa trẻ nào mà không tội? Mày làm mẹ mà chán thế chả nghĩ đến con. Đàn bà người ta có đứa con thì chỉ nhất nhất nghĩ đến nó, chả ai như mày trong đầu chỉ nghĩ đến chim.”

“Hơ, người ta mong muốn thì mới thế, chứ tao là ngoài ý muốn. Đẻ xong cái tao vứt cho bà nội chăm luôn, không bế ẵm, bú mớm gì hết. May mà không cho bú ấy, không có mà nhão hết hàng họ ra à. May thế chứ, xong nó cứ quấn bà nội nó, lúc nào nhớ thì tao sang ôm một cái. Mà mẹ cha nhà nó chứ, thằng bố mấy tháng mới về mà đúng là máu mủ ruột già nhà nó, bện hơi nhau. Lúc lão Huy bế là nó cười, còn tao hễ cứ chạm vào là nó khóc ré lên như bị ai cắt tiế.t ấy. Xong bà nội nó lại nhảy vào quở tao, tao lại quẳng cho mà dỗ, chả quan tâm. Không phải trông mình lại rảnh, hết cữ cái là tao về dáng ngon lành cành đào ngay. Đẻ mổ nên là chỗ ấy khít rịt mày ạ! Thằng bồ mới cứ xuýt xoa bảo mình như gái trin.h.”

Dứt lời cô ta chẳng thèm ngại mà phá lên cười thích thú, cô bạn kia chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu vì phát ngại lên được với mấy lời dung tục của bạn mình.

“Ác thế, mày không sợ nghiệp quật à? Chỉ biết sướng thân.”

“Kệ, sướng trước đã, nghiệp gì, mày không thấy người ta vẫn bảo phụ nữ phải biết yêu thương lấy mình đấy à? Ai yêu thương tao thì tao lao vào, chả mất gì của bọ. Mày sợ nghiệp nên mới đầu bù tóc rối, người ngợm đầy mùi sữa đấy. Xùy!” Diễn đàn AzTruyen.net

Cô ta chính là mẹ của Ốc, bệnh nhi từng khám chữa ở khoa của Ái Liên. Lần trước thằng bé nằm viện một tuần cô ta đến ba lần, toàn là lúc bà nội cho cháu ăn uống, tắm rửa xong xuôi, đến ngó con một tí rồi lỉnh mất, chưa từng ở lại trông nom một buổi nào. Mà lần nào đến cũng sực nức mùi nước hoa nên Ái Liên khá ấn tượng, ngay cả Ốc cũng bài xích người phụ nữ này, lần nào bị mẹ ôm nó cũng đều bịt mũi bảo người mẹ hôi lắm đừng lại gần Ốc, khiến cô ta tức lắm mà không làm được gì.

Ái Liên ở bên này chỉ nghe không thôi đã thấy nóng mặt rồi, cô chả bất bình cho nhân vật người đàn ông bị cắm sừng thô lỗ cục cằn kia đâu, là thương bé Ốc thôi, không ngờ mẹ thằng bé thật sự tệ hại đến vậy. Trẻ sinh ra không được bú sữa mẹ thì bảo làm sao sức đề kháng không thấp, nghe bà nội Ốc bảo nó ốm lăn lóc suốt. Loại phụ nữ ích kỷ chỉ biết hưởng thụ như vậy, thề là lần đầu Ái Liên thấy.

Thẻ tự phục vụ chợt rung lên, Ái Liên chộp lấy siết chặt trong tay mình, mắt dim lại lẩm bẩm:

“Không cần phải chờ lâu đâu, nghiệp quật ngay bây giờ đấy.”

“Nghiệp gì cơ?”

“Không đến mày gánh, có nước rồi để tao đi lấy đã.”

Ái Liên liếc mắt nhìn bóng lưng ong kia một cái rồi đẩy ghế đứng lên, hôm nay cô ăn vận đơn giản, quần baggy cạp cao, áo sơ mi đen phối ren ở lưng, vừa kín đáo vừa hiện đại, quần chỉ đến mắt cá chân nên cũng tôn được đôi chân dài thanh mảnh.

Không hề hay biết đã có người để ý đến sự vô duyên đến vô dạng của mình, mẹ Ốc vẫn hớn hở oang oang cái miệng: Diễn đàn AzTruyen.net

“Mày tin giờ tao mà gạ, có khi Lão Huy vẫn sẵng sàng đâm đầu vào không? Ngày trước bọn tao hợp nhau khoản ấy lắm, lần nào cũng làm lão muốn lên thiên đàng luôn.”

“Thôi đi, ly hôn rồi để người ta yên, anh Huy tao thấy tốt bỏ mịa ra, mày cắm lên đầu anh ấy cái sừng dài hơn cả mét mà người ta vẫn im lặng ly hôn, không phanh thây xé xác mày ra đã là hiền lành lắm rồi, như phải mấy ông công a.n tao quen á có loại vợ như mày thì á xong đời từ lâu rồi. Tha cho anh ấy còn quen người mới, cho Ốc nó còn có người chăm bẵm, chứ tao thấy tội bỏ bà ra. Mày coi chừng nghiệp quật đấy.”

“Điên, quật cái quái… au… khụ…”

“Ôi xin lỗi tôi bị hẫng chân, chết cha đổ hết nước cam lên váy rồi. Chị để tôi lau cho nhé! Xin lỗi…”

Ái Liên giả đò hốt hoảng sau khi cố tình huých vào khuỷu tay cô ta khiến mẹ Ốc đang uống nước thì bị đổ ào cả vào mũi ho sặc sụa, mặt mày cô ta ướt nhẹp, đỏ gay gắt, nước cam cũng chảy xuống ướt hết chiếc váy trắng tinh mặc trên người, hằn cả nội y bên trong. Đúng là loại đàn bà lăng loàn, buông thả, đã mặc váy trắng mỏng tang còn diện nội y màu đen, không biết xấu hổ.

“Điên cả người. Mắt mũi để đi đâu vậy? Hừ!!!”

Mẹ Ốc vừa tức vừa xấu hổ, cứ lẩm bẩm chửi bới, Ái Liên thì cứ giả ngơ, bày ra vẻ hối lỗi mà nhanh nhảu lau người giúp, khiến người bạn biết điều kia mủi lòng còn lên tiếng nói đỡ cho vài câu rồi bảo cô cứ đi đi không sao cả.

Nhưng mẹ Ốc thì không dễ dàng cho qua như thế, cô ta khụt khịt mũi, lại dùng giấy ăn thấm nước mắt rỉ ra vì bị sặc rồi gắt gỏng:

“Đứng lại đó, xin lỗi mà xong à, giờ váy tôi như thế này cô tính làm sao?”

Ái Liên đã quay người đi rồi, bị tiếng quát của cô ta làm cho khựng lại, cô cố nuốt sự ghét bỏ xuống, mắt dim lại. Người bạn kia của Ái Liên thấy vẻ mặt chịu đựng rằn cơn tức giận xuống đó của cô thì biết rằng con mẹ kia đã dây phải hủi rồi. Nhưng ngay lập tức cô ấy liền bị sốc vì sự thay đổi 180 độ của Ái Liên. Diễn đàn AzTruyen.net

Hai tay vừa gồng lên siết chặt buông lỏng rồi duỗi thẳng ra, môi mỏng hồng hào cố nhoẻn sang hai bên tạo thành một nụ cười ngây ngô thân thiện rồi quay ngoắt lại, hành động đột ngột ấy khiến hai người kia giật mình ngước nhìn sang. Nhưng mẹ Ốc nhanh chóng trừng mắt đáp lại, như muốn nạt nộ cô. Ái Liên lại tỏ vẻ nhún nhường và có chút sợ hãi mà thành khẩn sấn sổ lại gần cô ta, hạ giọng đề nghị:

“Ôi để tôi giặt váy cho chị nhé, nào cởi ra. Chị nhanh cởi ra. Giặt nhanh, tắm luôn có khi tẩy hết được sự bẩn thỉu, lại có cái váy sạch tinh và một tâm hồn đẹp cũng nên ấy chị.”

“Làm cái gì đấy? Mày bị điên à con dở này. Bỏ tay ra.”

Bị Ái Liên lần mò mở khóa váy, còn muốn tụt luôn tại đây, ngay giữa cửa hàng trước con mắt hiếu kỳ của những khách hàng khác khiến mẹ Ốc phát hoảng nhất chết túm lấy thân trên và lùa tay ra sau giữ lấy lưng khóa, cố ngăn hành động của Ái Liên lại. Ái Liên thì cứ làm như không cứ nhiệt tình luôn miệng xin lỗi còn đòi giúp cô ta giặt váy. Ai trông vào cũng bảo thôi bỏ qua đi, lại ra mặt bênh vực:

“Thôi người ta biết lỗi, lại nhiệt tình thế thì bỏ qua đi.”

“Về giặt nhanh đi là sạch ấy mà, không may cả chứ có ai cố tình đâu, đừng làm khó người ta làm gì.”

Ái Liên được bênh vực thì khoái trí muốn cười nhưng vẫn bày ra vẻ mặt hối lỗi rối rít cảm ơn họ, càng làm lấy được thiện cảm của người xung quanh, còn mẹ Ốc thì tức lắm nhưng lại ưa thể diện thì cau có đuổi Ái Liên đi. Cô chỉ chờ có vậy là lỉnh về chỗ ngồi của mình ngay. Diễn đàn AzTruyen.net

Mẹ Ốc tức nổ đom đóm mắt, quẳng ra một câu chửi, “Bố con điên.”

Ái Liên nghe thấy nhưng giả điếc như không có gì, lại thản nhiên rút khăn ướt trong túi xách ra lau tay, rồi đưa lên mũi khịt khịt hai cái xem đã hết mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô ta chưa.

Hai người ngồi buôn chuyện với nhau đến tận chiều tối, cô bạn kia lại ngỏ ý được mời bữa tối, Ái Liên liền đồng ý. Họ tới một quán ăn ở ven biển, từ chỗ này về chung cư nhà Ái Liên cũng phải bốn năm cây số, nhưng lại gần với bệnh viện của cô bạn kia. Hôm nay cô ấy trực nên chọn ăn ở gần, ăn xong phi vào làm việc là xong, Ái Liên đồng tình với việc đó, hai người ăn xong thì tạm biệt nhau ở cửa quán.

Ái Liên không đi xe, thành phố Biển buổi tối khá mát mẻ, cô đi dạo một lúc nghe tiếng xe cộ qua lại, tiếng người đi bộ tập thể dục nói chuyện với nhau, tiếng gió đùa trên những tán dừa nước phát ra tiếng lào xào. Đi mãi đến khi mỏi chân thì đã tới gần một cái pub, Ái Liên tần ngần ngước mắt nhìn lên, tên quán khá hay, Thiên đường vẫy gọi. Cô khẽ nhếch nhẹ khóe môi, lắc lắc cái đầu rồi sang đường đi vào quán.

Bên trong không quá rộng, hệ thống đèn điện mang tông màu nóng, đa phần là đỏ, hồng và cam nhạt xen lẫn mấy vệt trắng và xanh lam, sơn tường màu xanh cổ vịt, có vài cái bàn trông khá ngộ, thân được làm từ thùng phi đựng dầu tái chế, mặt bàn hình tròn bằng gỗ sơn màu nâu tối, toàn bộ ghế là loại ghế đẩu cao chừng một mét, mặt ghế bọc da.

Ái Liên đi đến quầy order, một chàng trai trẻ chừng hai hai, hai ba tuổi đang lau chai rượu nhích lại sát quầy nhoài người về phía cô hỏi lớn:

“Chị dùng gì ạ?”

Tiếng nhạc khá to, nên Ái Liên phải căng tai lên mới nghe rõ được, cô ngước mắt nhìn vào quầy, trong đầu thầm nghĩ bây giờ mà thử gọi một chai nếp cái hoa vàng có khi người ta bốc cổ mình ném ra ngoài mất. Ái Liên dim mắt, lựa một vòng cuối cùng chỉ vào một chai Ballantines 17 vỏ màu xanh bắt mắt bị sáng đèn vàng chiếu vào gây sự chú ý ngay từ lần đầu nhìn thấy. Diễn đàn AzTruyen.net

Nhân viên phục vụ lấy một chai đã mở sẵn định rót vào cốc cho Ái Liên liền bị cô ngăn lại:

“Cả chai.”

Cậu ta rướn mắt nhìn cô một cái, rồi nhìn vào chai rượu nhấn mạnh:

“Chị uống hết được không ạ? Rượu mạnh nhé, một chai giá một triệu năm trăm nghìn.”

Ái Liên chớp chớp mắt gật đầu, một người ngồi cách đó nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người thì hiếu kỳ nhìn sang, trong đầu anh ta đoán chắc là cô này thất tình nên mới vào đây uống rượu một mình.

Nhân viên phục vụ lấy một chai Ballantines 17 mới toanh rất chuyên nghiệp giúp cô khui nắp, kèm theo chiếc ly thủy tinh hình vuông đặt lên mặt quầy rồi đẩy tới trước mặt Ái Liên, “Chị có muốn thêm lá cam, soda, chanh, đá hay nước không ạ?”

Ái Liên mỉm cười thân thiện, nhưng ánh nhìn khá thờ ơ lạnh nhạt lắc đầu, “Chị thích nguyên vị.”

Ái Liên tự mình rót rượu, cô chăm chú nhìn thứ chất lỏng màu vàng hổ phách từ từ chảy xuống ly thủy tinh chợt nở nụ cười, trước khi uống còn đưa ly rượu lên ngửi thử, thu vào cánh mũi mùi hương tinh tế của trái cây chín, xen lẫn mùi nồng ấm của gỗ sồi lại phảng phất hương khói và ngọt ngào của vani rồi mới nhấp môi uống một ngụm.

Cần cổ trắng ngần trượt lên trượt xuống đón lấy dòng chất lỏng mang nhiều dư vị qua thượng vị xuống dạ dày, Ái Liên hơi vươn lưỡi liếm nhẹ khóe môi đọng lại tư vị mặn mòi của muối biển.

Cố cứ thế hết ly này lại tới ly khác, rót ra, uống vào mặc kệ xung quanh đang dần đông đúc nhộn nhịp. Cậu nhân viên pha chế thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Ái Liên một cái, từ lúc cúc áo đầu tiên trên cổ còn đóng kín mít, giờ đã bị mở bung đến chiếc thứ hai, lộ ra toàn bộ cái cổ cao trắng ngần và đầu xương quai xanh thanh mảnh. Diễn đàn AzTruyen.net

Chai rượu gần cạn đến đáy, Ái Liên cũng ngà ngà say, mà không đúng là say thật, lúc này chẳng còn cảm nhận được hương vị tinh tế tao nhã của loại rượu này nữa, thay vào đó là cảm giác buồn nôn kèm theo sự choáng váng của đầu óc, cô thỉnh thoảng lại đưa tay đấm đấm nhẹ vào huyệt thái dương, không thì cũng đưa lên chống cằm.

Tay còn lại run run muốn rót rượu thì đã bị chộp lấy, bị ngăn cản khiến Ái Liên bức bội thì cau mày quắc mắt nhìn kẻ dám cả gan nắm giữ tay mình. Gương mặt nhăn nhở của Tuấn Đức lù lù kề sát mặt Ái Liên khiến cô phát ghét.

“Tuấn Đức? Buông ra.”

“Em làm sao mà uống một mình thế? Ra kia với anh.”

Tuấn Đức liếc mắt về phía đám bạn nhậu của mình, tên nào cũng kèm theo một tay vịn ngon lành nóng bỏng, chỉ mình gã là đi người không. Xem ra đã uống một trận ở đâu đó rồi mới tới đây, cúc áo sơ mi mở phanh hở cả phần ngực đỏ ruộm vì men rượu.

“Anh xéo ra kia, đừng mon men lại gần tôi.”

Bị Ái Liên cự tuyệt, Tuấn Đức nóng mặt càng cố giằng co, một tay tóm chặt lấy hai cổ tay cô giữ lại, một tay vòng qua eo ôm ghì lấy Ái Liên áp vào người mình. Chỉ cần người mùi nước hoa xen lẫn rượu trên người hắn khiến Ái Liên lập tức buồn nôn, cô cố vùng vẫy chống cự, còn luôn miệng chửi bởi hắt hủi vậy mà Tuấn Đức vẫn mặt dày không chịu buông.

Nhân viên ở quầy nhìn tình thế không ổn thì lên tiếng can ngăn:

“Xin anh đừng gây rối, chị ấy…”

“Chúng tôi quen biết nhau, là đồng nghiệp, cậu không thấy cô ấy vừa gọi tên tôi à? Nhớ mặt tôi không? Khách quen của quán đấy.” Diễn đàn AzTruyen.net

Tuấn Đức cười gằn, nhắc nhở nhân viên, cậu ta nhìn nhân viên pha chế một cái, hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng lảng tránh, dù sao thì Tuấn Đức cũng là khách vip ở đây, cô gái kia trông cũng có vẻ quen biết, chắc say rồi nên mới làm nũng vậy thôi.

Nhưng ngay sau đó khi nhân viên vừa chuyển bài, nhạc chưa nổi lên thì đã vang lên một âm thanh chói tai khác, tiếng tát xen lẫn vào giữa khoảng nhạc dạo khiến tất thảy những con mắt có ở đây đổ dồn về phía đó. Ái Liên liêu xiêu bám cạnh bàn, ngất ngưởng chỉ vào mặt Tuấn Đức sau khi cho anh ta một cái tát như trời giáng vào má phải.

“Xéo, tôi bảo anh cút cơ mà.”

“Con ranh này…”

Họ lại tiếp tục ồ lên khi hắn phát điên vung tay định đánh trả, nhưng chỉ vung lên chưa kịp giáng xuống thì đã bị một bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy, lại siết mạnh một cái khiến gã phát đau mà quắc mắt nhìn kẻ mới giữ tay mình, buông một câu chửi thề:

“Mẹ kiế.p! Mày là thằng nào?” Diễn đàn AzTruyen.net

Thấy bạn mình bị giữ lấy, đám bạn của Tuấn Đức hùng hổ xông tới vây quanh ba người. Người đàn ông cao ráo vạm vỡ ở trước mặt không thèm đáp lời, đầu mày đậm nét nhíu chặt lại, ném cho Tuấn Đức một cái nhìn đầy ghét bỏ rồi liếc mắt nhìn sang mấy người anh em đang vây quanh ở phía sau lưng mình. Tuấn Đức và bạn bè của gã theo phản xạ đưa mắt nhìn theo. Anh em của Khánh Huy người nào cũng cao ráo rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn lại tỉnh táo thế kia khiến đám người Tuấn Đức tự nhiên chùn chân, biết là bản thân không địch lại được họ thì cáu kỉnh co tay bị Khánh Huy ghì lấy như muốn bẻ gãy xương ống kia, nhưng dường như anh lại chẳng có ý buông tha.

Ái Liên mơ màng ngước mắt nhìn lên, trước mắt cô bây giờ mọi thứ đều nhạt nhòa mờ nhạt, người gì mà cứ nhập nhằng như tivi trước năm hai nghìn bị hỏng giàn thế này? Ái Liên dụi mắt thêm hai lần mới lờ mờ nhìn được, cái bản mặt đáng ghét gây ám ảnh thị giác cực cao của bố Ốc đây mà.

“Bố… bố Ốc đấy à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.