Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 2: Em cũng yêu anh mà




Tất cả mọi con mắt còn lại ở đó chuyển từ chàng soái ca lịch thiệp kia đặt lên cô gái tóc ngắn mặc đầm trắng đứng ở gần đó khiến Nam My tự nhiên thẹn đến đỏ cả mặt. Như thế này còn ngại hơn cả lần lên nhận giải ở hội thao liên ngành toàn quốc năm ngoái.

“Cho em này, kém thế?”

“Tại hướng bay của nó bị chệch đấy chứ, em đã gần chạm tới rồi thế mà vẫn bị vuột mất.”

“Em phải đi cửa sau với Hà My chứ, chị em mà thế à?”

Hoàng Bách bật cười xoa đầu cô, rồi nhét bó hoa vào tay Nam My trước sự ngưỡng mộ của những cô gái khác.

Hà My nhìn hai người vài giây rồi quay sang nói gì đó với chú rể, họ cùng nở nụ cười rạng rỡ mà không để ý thấy ở phía xa có một người đàn ông đang chăm chú nhìn cô dâu với ánh mắt mang mười phần tiếc nuối. Anh đơn phương thích cô ấy gần hai mươi năm, đủ dài để khó lòng không cảm thấy khó chịu và mất mát khi Hà My đang rạng ngời ở trong vòng tay người đàn ông khác. Diễn đàn AzTruyen.net

Dù đã chấp nhận chúc phúc cho Hà My, nhưng Hoàng Bách vẫn cảm thấy buồn bực trong lòng, rượu uống bao nhiêu cũng chẳng hề để tâm tới. Nam My ngồi bên cạnh, cứ tròng trọc nhìn người đàn ông ôn hòa điển trai luôn rạng ngời, lúc này lại như một con rô bốt, cứ rót rượu ra ly nào là uống cạn ly ấy.

Đến khi nhận thấy tay anh bắt đầu run run thì chai rượu bị giữ ghì lấy. Hoàng Bách chậm chạp ngước mắt nhìn cô, nhận thấy là Nam My thì lại phớt lờ muốn giật lấy, “Anh cho em hoa cưới rồi còn gì nữa? Đưa anh uống nốt… ựm”

Nhưng xem ra là cô không muốn cho anh uống nữa rồi, nhìn dáng vẻ ngất ngưởng của anh lúc này khiến Nam My khó chịu:

“Vũ Hoàng Bách!”

“Hử?”

“Mấy đây?”

“Một… hai… ba… ba… hai… ự… đau đầu quá.”

Anh chộp lấy bàn tay đang dơ ra ba ngón trước mặt mình rồi nắm ghì lấy khiến Nam My đau phát cáu. Hoàng Bách kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh mình, mang cả cái bản mặt đã đỏ bừng bừng như mặt trời kề sát, hơi thở nóng nóng đầy hơi men phả vào mặt khiến Nam My khó chịu, đầu mày đã nhíu sát lại với nhau, cô ụp cả bàn tay vào mặt Hoàng Bách mà đẩy ra xa một chút:

“Anh muốn chết à? Tin em đánh anh không?”

“Tin.”

Hoàng Bách túm lấy tay Nam My kéo xuống, lờ đờ nhìn cô, vẻ mặt khinh khỉnh gọi đòn, “Em rất ghê gớm… cứ mở miệng là sẽ dọa đánh anh. Em tưởng em đánh nổi anh chắc?”

“Chưa lần nào anh thắng em đâu.”

“Nếu anh không nhường, em tưởng em thắng được anh à con nhóc này.”

Hoàng Bách xoay người, rồi bật cười, anh không uống nữa loạng choạng muốn đứng lên. Nam My chẳng thèm chấp với người say liền đỡ lấy, Hoàng Bách vừa cao vừa nặng, nếu không phải cô học võ từ bé, ở học viện lại được rèn luyện cẩn thận chắc cũng sập theo anh rồi. Diễn đàn AzTruyen.net

Vợ chồng Hà My sau khi tiễn hết khách khứa trở vào thấy Hoàng Bách đã mềm nhũn gục lên vai Nam My thì sốt sắng hỏi han:

“Anh ấy sao thế?”

“Quá chén ạ, vui quá ấy mà chị.”

“Hai người ở đây, mai hãy về đất liền chứ?”

“Thôi, bọn em đi luôn, không phiền gia đình đâu, để anh ấy ở đây lại đau lòng muốn nhảy cầu thì em không kham được.”

Nam My bật cười khiến hai người họ cũng phải cười theo, cô biết Hoàng Bách cũng chẳng thích ở đây, nhìn người mình yêu tình tứ bên người khác làm sao mà chịu được. Tâm trạng của Nam My cũng chẳng tốt hơn, dù biết Hoàng Bách chẳng thích mình như cô thích anh, nhưng biết làm sao được. Tình cảm mà, là thứ không thể dùng lý trí để kiểm soát được.

Khi xe taxi đưa hai người tới cảng thì bên đó báo hôm nay sóng lớn tàu không về đất liền.

Nam My khẽ thở hắt ra nhìn người đàn ông bên cạnh,

“Phải làm sao bây giờ?”

“Mai em có phải đi làm không?”

“Chiều cơ.”

“Vậy hôm nay ở lại đi... Đông đảo... đầy nhà nghỉ, em gọi về nhà em đi ựm…”

“Ơ, ơ này, anh đi đâu đấy.”

Nam My ngơ ngác chạy theo Hoàng Bách khi anh cứ loạng quạng cắm đầu cắm cổ phăm phăm đi về phía bờ kè, cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày khiến anh muốn cho tất cả những thứ đã nạp vào dạ dày ra. Nam My vỗ lưng vuốt ngực, nhăn mặt nhíu mày hỏi han:

“Đỡ hơn chưa?”

“Ừm, hơi đau đầu một chút.”

“Anh uống cho nó lắm vào, bình thường có uống được đâu. Gan của anh đâu có tốt để uống rượu chứ?” Diễn đàn AzTruyen.net

Nam My khẽ thở hắt ra, rồi đỡ Hoàng Bách đi về phía nhà nghỉ gần nhất, người đâu mà chẳng để ý gì đến sức khỏe, chả hiểu sao làm bác sĩ được nữa. Mẹ anh mà biết cô để cho Hoàng Bách uống đến say sỉn như thế này, chắc chắn cả hai lại bị ăn mắng cho mà xem.

Nhân viên lễ tân sau khi kiểm tra liền thông báo chỉ còn một phòng giường đôi, hôm nay cuối tuần, khách đông nên hết phòng sớm. Cô bé đưa mắt nhìn hai người chờ đợi họ quyết định. Nam My quay ngoắt sang nhìn Hoàng Bách, thì thấy anh đã rút căn cước công dân đặt lên mặt quầy, rồi còn tiện tay quơ thêm một chai rượu bày trên đó mà đi thẳng lên tầng.

Nam My hốt hoảng chạy theo,

“Anh đi đâu đấy?”

“Anh lấy phòng đấy, tính cả chai rượu này vào.”

Anh không trả lời Nam My mà đáp lại cô bé ở quầy lễ tân, con bé ngoan ngoãn vâng dạ, cầm lấy căn cước công dân cất đi rồi nhanh nhảu cầm theo chìa khóa phòng ấy chạy sau hai người.

Phòng ốc rộng rãi sạch sẽ, còn để tinh dầu bạc hà xem ra không đến nỗi tệ lắm. Kinh tế Đông đảo mấy năm gần đây ngày càng phát triển nên cơ sở hạ tầng cũng được nâng cấp đáng kể, du lịch cũng phát triển thành ra nhà nghỉ, khách sạn có sao mọc lên nhiều như nấm. Nhà nghỉ mà hai người chọn ở tuy là tùy tiện nhưng cũng thuộc loại sang xịn đắt tiền.

Nam My khẽ thở hắt ra nhìn người đang thẫn thờ ngồi trên giường, rồi liếc sang chai rượu mà anh vừa quơ theo khi nãy. Cô đặt bó hoa mà Hoàng Bách bắt cho mình cạnh đấy rồi bảo với anh: Diễn đàn AzTruyen.net

“Anh ngủ một tí đi, em xuống xem có cái gì cho anh giải rượu.”

“Ừ, anh chợp mắt một chút.”

Cái chợp mắt một chút của Hoàng Bách đã là hai tiếng sau, lúc này ngoài trời đã tối om. Hoàng Bách thức dậy trong cơn mơ màng của men say, anh không uống được rượu, bình thường gan không tốt nên rất hiếm khi sử dụng chất kích thích có cồn, hôm nay vừa vĩnh viễn chấp nhận chia tay tình đầu nên mới uống. Dù đã ngủ một giấc mà vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo, cứ lâng lâng như người trên mây.

Hoàng Bách chậm chạp hất chăn mỏng đứng dậy, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, khi trở ra mới để ý thấy một đống trắng trắng nằm co quắp trên giường. Nam My đã uống hết chai rượu mà lúc nãy Hoàng Bách lấy ở quầy mang lên, con nhóc này hay lắm, bảo tìm thuốc giải rượu cho anh, cuối cùng lại say sỉn đến ôm cả chai rượu ngủ thế này. Anh khẽ mỉm cười rất nhẹ, lắc lắc đầu rồi nhoài người sang muốn chỉnh thế cho Nam My ngủ thoải mái một chút. Hoàng Bách gỡ chai rượu khỏi người Nam My rồi để lên bàn, mu bàn tay chạm vào bó hoa cưới cô để trên bàn. Anh thần người nhìn chằm chằm vào nó mà lòng chợt nặng trĩu.

Ngón tay nhẹ lướt trên từng cánh hồng trắng muốt, Hoàng Bách chua xót lẩm bẩm, “Chúc em hạnh phúc!”

Hoàng Bách giật mình nhìn sang, Nam My thế mà đã ngồi thừ một đống trên giường, đầu hơi cúi xuống tóc tai xô về phía trước che một bên má cô.

“Say rồi thì ngủ đi… này…”

Chẳng để Hoàng Bách nói hết lời, Nam My đã quay ngoắt lại mà túm lấy áo anh kéo ngã xuống đệm, Hoàng Bách ngã dúi dụi cả đi, người vì ngấm rượu cũng chẳng còn mấy sức mà chống đỡ nên cứ nằm im đấy. Nam My thế mà chẳng giữ ý tứ gì, cứ vậy lồm cồm trèo lên người Hoàng Bách, ngồi chễm chệ trên bụng anh, miệng không thôi lảm nhảm: Diễn đàn AzTruyen.net

“Nóng quá vậy? Cái váy chết tiệt này nó khó cởi quá, Hoàng Bách cởi giúp em.”

“Em làm cái gì đấy?”

“Cái khóa nó cọ vào người em… khó chịu…”

“Từ đã.”

Nam My uống gần hết chai rượu, lúc này mới thật sự ngấm thì vừa thấy nóng bức trong người, vừa ngứa ngáy vì bị khóa váy cọ vào lưng, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là phải lột bỏ ngay thứ vướng víu khó chịu đang bám dính lấy cơ thể mình, nhiệt độ trong phòng dường như cũng tăng cao hơn thì phải.

“Anh bảo từ từ cơ mà…”

“Thoải mái quá… hưm… sao mấy đứa con gái nó thích mặc váy vậy nhỉ?”

Nam My mãn nguyện thở hắt ra một hơi sau khi vứt đại thứ bản thân vừa cởi ra vào một cái góc nào đó.

Hoàng Bách ở dưới gần như chết sững ngơ ngẩn nhìn thân thể nõn nà chỉ còn lại mấy miếng vải nhỏ tí đủ để che đi điểm nhạy cảm đang phô bày ra trước mắt, dù chỉ nhạt nhòa qua ánh đèn bàn màu vàng nhạt.

Anh lắc lắc đầu thật mạnh cố xua đi hình ảnh bỏng mắt kia, không, đây chỉ là nhìn nhầm, anh bị rượu làm cho ảo giác mà thôi. Thật sự xấu hổ vì suy xấu xa đồi bại với đứa nhóc mà mình luôn coi là em gái.

Nước, phải uống nước cho tỉnh táo. Hoàng Bách vặn người mò mẫm trên bàn cố tìm nước để uống, đến khi tay chạm phải cái gì đó tựa tựa như thế thì vội quơ lấy rồi ngửa cổ tu ừng ực thu vào miệng cả một ngụm lớn.

Nhưng thứ chất lỏng ấy lại chẳng những không giảm được sự khô nóng và tỉnh táo hơn thì nó lại vừa cay vừa đắng, nhưng ma xui quỷ khiến thể nào anh lại chẳng nhè ra mà đi nuốt xuống. Là chai rượu khi nãy Nam My uống còn thừa, lúc này Hoàng Bách lại là người uống nốt.

Rượu qua cuống họng đi thẳng xuống dạ dày, nhưng cảm giác cay nồng nóng bức như đang trào ngược lại, muốn xộc thẳng lên não Hoàng Bách, khiến thần trí vốn đã mông lung càng trở nên mơ hồ huyền ảo.

“Hoàng Bách… anh lại ngủ rồi à?”

Nam My thấy Hoàng Bách bất động thì lại động đậy lần mò, cả người ngả rạp lên Hoàng Bách, mặt kề mặt, tay vỗ vỗ mấy phát vào má muốn lay gọi anh, Hoàng Bách có chút khó thở thì túm tay cô mơ hồ đuổi xuống:

“Hà My em đè như thế này vỡ bụng anh mất…”

“Em là Nam My… Nam My, không phải Hà My.”

Nam My cáu kỉnh, mạnh tay vỗ bồm bộp vào mặt Hoàng Bách, rồi bất thình lình ôm chặt lấy hai má anh, ép phải mở mắt nhìn vào mặt mình. Hai mắt Hoàng Bách lúc này cứ lờ đờ nặng trĩu, muốn mở ra nhưng lại ngay lập tức sụp xuống, rượu chồng rượu có tác dụng thật đáng sợ. Chưa hết say lại càng say thêm. Diễn đàn AzTruyen.net

“Em là Nam My, Nam My mà…”

Hoàng Bách bám chặt lấy tay Nam My làm điểm tựa, uể oải trở mình mang cô nằm ở dưới, bị cả cơ thể nặng nề cứng như đá của Hoàng Bách áp chế, khiến cô muốn tắt thở thì theo phản xạ đưa tay lên ghì giữ vòm ngực anh chống đỡ.

“Em điêu đi… Nam My? Ami á? Ami… Ami… cái… cái bụng bự… bụng bự của em… đâu rồi? Đâu rồi… sao anh… anh không thấy?”

“Hoàng Bách, anh bỏ tay ra… buồn… buồn em… Anh bóp cái gì? Cái đồ say sỉn này…”

Cứ mỗi một câu hỏi rề rà cất lên, là một lần bàn tay nóng rực của Hoàng Bách lại xoa xoa lên eo bụng phẳng lì của Nam My khiến cô vừa buồn vừa khó chịu, thì cả người cứ oằn èo như con đông tây mà né tránh. Hồi nhỏ, bụng Nam My rất to và mềm nên bị gọi là Ami bụng bự. Hoàng Bách cũng hay xoa bụng cô trêu chọc như vậy. Nhưng đây rõ ràng không phải Amy, Amy của anh không gầy, không có bụng phẳng, eo thon như thế này.

“Em trêu anh… trêu anh đúng không? Ami phải… phải có bụng… mỡ mềm mềm cơ.”

Hoàng Bách bật cười một cách ngốc nghếch, đúng là say đến ngốc luôn rồi, tay anh cứ thế bóp bóp lên cơ bụng đã căng cứng của Nam My, cô sợ buồn thì cứ gồng lên chịu đựng, khuôn ngực đầy đặn phập phồng lên xuống hòa cùng hơi men nồng đậm cứ thế phả vào mặt Hoàng Bách.

Nam My nhất định không chịu khi bị anh gọi nhầm thì mếu máo, “Đã bảo em không phải Hà My rồi mà, nhìn đây này… mở to mắt nhìn em đây này… Em là… là Nam My… Nam My mà. Chó Hoàng Bách toàn chê em béo… chê em bụng bự mà không nghĩ xem là vì ai. Vì ai mà em ngu ngốc ăn rõ lắm…” Diễn đàn AzTruyen.net

Hai mắt Hoàng Bách lúc này cứ hoa hết cả lên, mơ mơ hồ hồ. Hà My không hung hăng như thế này, cũng không bao giờ dọa đánh anh. Đúng rồi, đây là Nam My, Nam My mà.

“Ami!”

Anh mơ hồ đưa tay ôm lấy má Nam My cố nâng lên, miệng lẩm bẩm định nói thêm gì đó nhưng đã bị cô cướp lời, “Anh có biết tại sao… tại sao…”

Nam My ngập ngừng, nuốt khan xuống lấy hơi, “Có biết tại sao đến lúc học cấp ba rồi em vẫn không giảm cân dù bản thân béo ú na ú nần, lại còn… phát tướng xấu xí không?”

Hoàng Bách không đáp chỉ lắc đầu, mặt mày nhăn nhó, hàng mày nhíu lại rồi giãn ra cố xua đi cơn đau đầu do rượu vừa ập đến, từng ngón tay ram ráp vô thức gạt tóc bết dính bởi nước mắt trên má Nam My, cả người cô cứ run lên theo từng tiếng nấc cụt, lại thổn thức tiếp lời:

“Anh có biết là để lấy được gan ngỗng thương phẩm người ta sẽ nhồi cho chúng ăn thật nhiều không? Càng béo thì kích thước gan càng lớn. Hồi đó em cũng nghĩ là chỉ cần mình ăn thật nhiều, chỉ cần thật béo thì kích thước lá gan cũng ngày càng phát triển, nếu sau này lỡ bệnh của anh tái phát, có thể dùng một phần lá gan của em để cho anh… Nhưng… nhưng… mãi đến sau này lớn lên em mới phát hiện ra rằng mình không phải ngỗng, để có thể ghép được gan cho người khác còn cần phải nhiều yếu tố chứ không phải gan cứ to là được.”

“Anh xin lỗi… anh xin lỗi… anh không biết, em đừng khóc. Ami ngoan, Anh không biết… không nói em bụng bự nữa…” Diễn đàn AzTruyen.net

“Em cũng yêu anh mà!”

Dứt lời, Nam My liền hất tay đang ôm mặt mình ra mà quàng qua cổ Hoàng Bách, nhoài người rút ngắn cự ly với anh. Hoàng Bách một tay chống nệm một tay ôm ghì lấy thân eo Nam My, cố gồng chút sức giữ không để cả người đổ ập lên cô, nhưng như vậy lại khiến anh bị động không thể chống đỡ hay ngăn cản sự ngông cuồng của cô.

Nam My mặc kệ tất cả cứ như vậy ngậm lấy môi anh, còn Hoàng Bách cứ ngây người ra đấy bởi sự động chạm quá đỗi bất ngờ kia. Làn môi mềm mại nóng rực lại đẫm hơi men cứ mơn man mút lấy môi trên rồi lại ngậm môi dưới khiến Hoàng Bách bỗng rùng mình nhưng lại không có ý buông tay khỏi người Nam My để ngăn cô lại. Đến khi Nam My chợt dừng lại, khẽ khẽ thở hắt ra vì không được đáp trả mà buông tay muốn thả người rơi tự do xuống nệm thì lại bất ngờ bị ghì cứng lấy. Hoàng Bách cảm thấy còn chưa đủ thì bất ngờ đáp trả lại, ngấu nghiến không buông khiến Nam My bị động đến quên cả thở, càng cố sức vùng vẫy muốn thoát ra, cô liên tục nỉ non khẩn cầu, “Hoàng Bách… Hoàng Bách… buông… buông em ra.

“Em là Nam My… là Nam My…”

Không biết anh bị cái gì hành mà lý trí bỗng trở nên trống rỗng như vậy, là thứ gì đó trong cơ thể thôi thúc Hoàng Bách đáp lại Nam My, hay do sự thích thú của lần đầu được hôn nên quyến luyến thì không rõ nữa. Phải mất vài phút đến khi chính bản thân muốn hụt hơi, Hoàng Bách mới rời môi, trán tựa trán để Nam My hô hấp, mặt cô đỏ phừng phừng, khuôn ngực được bao gọn trong hai mảnh áo nhỏ phập phồng kịch liệt, khuôn miệng hồng hào hé ra liên tục hô hấp như muốn thu hết khí oxi trong căn phòng này vào khí quản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.