Không biết có nên nói gia đình nhà này được tổ tiên ông bà ông vải phù hộ không, mà trong điều kiện ngặt nghèo như vậy, tình thế cấp bách như vậy lại có thể đầu xuôi đuôi lọt, mẹ tròn con vuông. Hoặc phải nói, kiếp trước mẹ con họ tích đủ đức nên lần này mới gặp được Hoàng Bách ở đây.
“Mọi người ở đó làm gì thế? Em nghe thấy tiếng trẻ con.”
“Nam My, tỉnh rồi hả? Vừa sinh xong, mẹ tròn con vuông. Nhờ em cứu đấy.”
Đồn phó hồ hởi đáp, Nam My nghe thấy mẹ tròn con vuông tự nhiên mừng ứa nước mắt, tay phải đưa lên quệt ngang, cô men theo bờ tường khó nhọc bước tới, họ né ra để cho Nam My đi vào trong xem mẹ con sản phụ. Khánh Huy thấy cô tỉnh lại định lên tiếng nhưng Nam My lại như không thấy anh, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt cô, khẽ gọi:
“Hoàng Bách.”
“Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào, có đau ở đâu không? Muốn nhìn em bé không?”
Nam My ngước mắt ướt nhìn anh một cái rồi nhoẻn miệng gật đầu, anh quàng tay qua vai kéo cô dựa vào mình dẫn lại gần mẹ con sản phụ, Nam My vô thức bám vào cổ tay Hoàng Bách, anh khẽ cau mày, cả người gồng lên căng cứng nén đau, bước chân theo đó cũng khựng lại, nhưng khi cô ngước mắt nhìn lên liền lập tức hít thở sâu rồi nở nụ cười dịu dàng đáp lại. Diễn đàn AzTruyen.net
Nam My háo hức nhìn đứa trẻ đang dụi dụi vào ngực mẹ nó tìm ti. Sản phụ mệt mỏi mỉm cười lên tiếng:
“Cảm ơn cán bộ!”
“Chúc mừng chị, may quá!”
Cô thích thú nhẹ nhàng đưa tay cọ cọ vào gò má thằng bé con, nó ngoan ngoãn mút sữa mẹ, bị chạm vào thì hơi ngọ nguậy rùng mình. Nam My ngước mắt nhìn Hoàng Bách, không hẹn cùng mỉm cười rất tươi, họ vừa cùng nhau cứu được hai mạng người khỏi lưỡi hái tử thần. Anh bất giác siết chặt tay ôm cô, Nam My chầm chậm ngả đầu tựa vào vòm ngực vững trãi của Hoàng Bách mà vô tình không để ý thấy người ở phía sau, đang lặng lẽ nhìn hai người, đáy mắt thoáng mang tâm sự, nhưng khóe môi lại bất giác đẩy cao, gượng nở một nụ cười.
Sau khi dặn dò nữ hộ sinh và ổn định cho sản phụ, Hoàng Bách đưa Nam My về lại phòng, cô ngồi trên giường, chăm chú nhìn anh tự nhủ “đẹp trai thật đấy.”
Anh thì đang lo lắng, cứ hỏi xem cô có đau ở chỗ nào không vậy mà Nam My thì cứ ngơ ngẩn như người mất hồn.
“Em làm sao thế? Đau hay khó chịu ở đâu à?”
Nam My khẽ lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn vẻ sốt sắng của anh, thật muốn nói câu em rất nhớ anh nhưng lại không dám, muốn ôm chầm lấy anh nhưng lại sợ Hoàng Bách cảm thấy nặng nề, nên cứ cố cười cười nói nói tỏ ra vui mừng khi gặp được người bạn thân ở chốn rừng sâu như thế này.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Sáng ngày hôm sau mẹ con sản phụ cùng Nam My và Hoàng Bách được đưa đến trung tâm y tế huyện. Đồng nghiệp của anh nhận được tin thì cũng kéo nhau đến đấy để hội họp cùng với họ, Hoàng Bách không mấy để tâm đến mấy người đó, chỉ trả lời qua loa cho có lệ rồi đưa Nam My tới khoa chấn thương chỉnh hình để kiểm tra trước. Diễn đàn AzTruyen.net
Vết thương trên cổ tay Hoàng Bách vì dùng sức để xoay ngôi thai, trở nên nghiêm trọng hơn, vùng da thịt xung quanh vừa sưng vừa thâm tím như miếng thịt lợn vào giai đoạn hoại tử đến nơi, sau khi thăm khám, băng chun cố định, bác sĩ dặn dò phải hạn chế vận động nửa tháng. Nam My nặng hơn một chút, phải hạn chế vận động một đến hai tháng, cô bị giãn dây chằng cấp độ hai, một vài sợi cơ bị đứt do sự co kéo đột ngột khi làm công tác cứu người.
“Bác sĩ, bác sĩ sản khoa có chuyện muốn trao đổi với anh. Anh qua đó một chút được không ạ?”
“Nghiêm trọng không?”
Hoàng Bách thoáng lưỡng lự nhìn Nam My đang ngồi chờ bác sĩ kê đơn thuốc. Như biết được sự lo lắng của anh, cô liền lên tiếng:
“Em không sao, anh cứ đi đi, ở nơi này cơ sở vật chất cũng như bác sĩ chuyên môn nghèo nàn, anh xem có hỗ trợ gì được cho họ không. Em ở đây đợi lấy thuốc, có đồn trưởng nữa mà.”
Khánh Duy lảng vảng ngoài cửa phòng chấn thương chỉnh hình nghe thấy nhắc đến mình thì chợt ngẩng lên nhìn qua cửa sổ, bắt gặp nụ cười và ánh mắt của Nam My hướng về hướng mình thì trái tim vô thức chệch đi một nhịp, anh vội bước vào.
“Anh không yên tâm lắm, hay để lấy thuốc xong rồi anh đi. Em ở đó chờ anh, nhìn thấy em anh mới yên tâm.”
Khánh Huy liền cắt lời:
“Anh có việc thì cứ đi đi, tôi ở đây cùng Nam My, có vấn đề gì liền báo với anh.”
Hoàng Bách mím môi, hết nhìn Khánh Huy lại nhìn sang Nam My, trong khi đó nữ hộ sinh đang đứng bên cạnh có vẻ sốt ruột chờ đợi anh. Cô ấy đưa mắt nhìn sang Nam My như muốn cô lên tiếng nói vài lời, các bác sĩ khác đều nói đây là cơ hội tốt để tạo danh tiếng cho bệnh viện của họ, chẳng mấy khi được bệnh viện khác chỉ đích danh xin kiến thức chuyên môn.
“Anh đi đi, em ở đây có thể có chuyện gì được chứ. Nhanh rồi quay lại với em.”
“Ừm, vậy em ở đây đợi anh, xong việc anh quay lại ngay.”
Nam My nhoẻn miệng cười thật tươi gật đầu. Hoàng Bách đi rồi nhưng đến cửa sổ vẫn cố ngoái lại một lần nữa, rồi mới chịu cùng nữ hộ sinh đi thẳng.
Lấy xong đơn thuốc, Nam My theo Khánh Huy ra ngoài đợi Hoàng Bách, nhưng mới đi tới hành lang thì cả khoảng không trước mắt cô bỗng chao đảo, tầm nhìn phía trước trở nên mờ nhạt, khiến cô phải tựa vào tường trụ vững. Diễn đàn AzTruyen.net
“Em làm sao thế Nam My?”
“Em không biết, em chóng mặt quá!”
“Đi nổi không?”
Nam My nhăn mặt nhíu mày, cảm giác nôn nao trào lên đến cuống họng, hô hấp cũng hỗn loạn, tiếng Khánh Huy gọi cô lúc này cứ ù ù bên tai, nhưng không nghe rõ. Cô cứ như vậy lả đi trong lòng anh, mặc Khách Huy ra sức lay gọi, bấm huyệt nhân trung cũng không hồi đáp.
“Nam My, Nam My!”
Nhận được tin Nam My bị ngất, Hoàng Bách vội vã quay lại, vừa tới cửa đã bị Khánh Huy kéo ra ngoài:
“Nói chuyện với tôi một chút.”
“Nam My thế nào, sao lại ngất?”
"Bình tĩnh nghe tôi nói."
Hai người to nhỏ gì đó, Khánh Huy rất để ý đến sắc mặt của Hoàng Bác, nhưng ngoài chút bất ngờ, xen lẫn bối rối giống như mình lần đầu nhận tin sắp được làm bố thì không phát hiện sự khó chịu thái quá nào từ người đàn ông trước mặt. Khi nãy lúc biết mình có thai, Mam My đã sửng sốt vô cùng, ngược lại với niềm vui sắp được làm mẹ là sự lo lắng bất an, biểu hiện trong sắc mặt cô khiến anh lo lắng mới muốn xác nhận lại một chút. Nam My từng nói chỉ có mình cô yêu Hoàng Bách, nên anh đã lo lắng đứa trẻ xuất hiện lúc này sẽ khiến hai rơi vào thế khó xử. Khánh Huy bàng hoàng nhận ra, không phải chỉ có Nam My yêu Hoàng Bách. Diễn đàn AzTruyen.net
Nam My tỉnh dậy nhìn quanh cả căn phòng vắng lặng, lúc này chỉ có mình cô, quạt trần trên đầu vẫn ù ù chạy, bên ngoài trời bắt đầu nắng gắt, lần nào cũng thế cứ sau một trận mưa là lại bốc nắng oi khó chịu. Cô thẫn thờ ngồi nhìn vào khoảng không trước mắt, Hoàng Bách bước vào lúc nào cũng không phát hiện, nhìn gương mặt nhợt nhạt tiều tụy của cô khiến anh không khỏi đau lòng.
Hoàng Bách đến bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Nam My, cô giật mình nhìn sang, bắt gặp ánh nhìn đầy thương cảm của anh thì bất giác rùng mình. Khẽ nuốt khan xuống cô run run hỏi anh:
“Sao em lại có thai được chứ?”
“Có thể do lúc chúng ta quan hệ lần trước đúng vào chu kỳ rụng trứng của em.”
“Em không hỏi cái đấy, sau đó anh đã cho em uống thuốc tránh thai cơ mà, làm sao…”
“Ai bảo là anh cho em uống thuốc tránh thai? Anh chỉ đưa cho em thuốc chống viêm và kháng nấm, phòng khi có vấn đề viêm nhiễm mà em giấu giếm anh…”
“Anh… sao anh không bảo với em?”
Nam My sửng sốt nhìn Hoàng Bách, anh khẽ thở hắt ra, trầm giọng nói:
“Anh nghĩ đó là ngày an toàn của em. Anh cũng không muốn cho em dùng thuốc, dù sao ngay từ đầu anh cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm rồi. Thuốc đó không tốt cho em.”
“Anh… anh muốn chọc tức chết em đúng không? Sao anh cố chấp thế, sao anh cứ tự làm theo ý của mình thế hả? Anh không coi lời nói của em ra cái gì đúng không? Anh bảo đó là sai lầm mà, tại sao lại để sai lầm của anh thành hậu quả như thế này hả? Đối với anh…” Diễn đàn AzTruyen.net
Những lời muốn nói chợt ứ lại ở cuống họng, Nam My muốn nói với anh đó là sai lầm nhưng với em thì không nhưng không sao thốt ra được, cô uất ức bật khóc trước mặt Hoàng Bách một cách ngon lành, tại sao lại bắt cô phải chịu đựng như vậy. Anh cứ thích làm là làm, không nghĩ đến cảm xúc của cô, anh tưởng cô cần sự thương hại ấy của anh hay sao?
Ngày hôm ấy cứ nghĩ Hoàng Bách cho mình uống thuốc tránh thai, nên dù có hơi thất vọng nhưng Nam My cũng an tâm rằng điều anh cho là sai lầm sẽ không để lại hậu quả, nhưng không ngờ. Nam My vừa ấm ức vừa tức cứ liên tục đấm vào người Hoàng Bách, vô tình làm đau cả tay bị thương của mình, thấy cô nhăn nhó, anh liền giữ ghì lấy không cho nghịch loạn nữa.
Hoàng Bách một tay kéo Nam My vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, trong lời nói xen lẫn sự khẩn cầu:
“Đây là con của anh, anh muốn chịu trách nhiệm với mẹ con em, cho anh một cơ hội được không Ami? Xin em.”
Nghe ba từ “chịu trách nhiệm” khiến Nam My đau lòng, mắt vừa mới khô lại một lần nữa ứa nước, chẳng hiểu thế nào, chỉ cần nghe được mấy từ đó, cô lại cảm thấy tự trọng bị tổn thương vô cùng, dù cho mọi lời Hoàng Bách nói đều là lời từ tận đáy lòng anh.
Đợi lúc chỉ còn mình Nam My ở trong phòng Khánh Huy mới đi vào, nhìn cô ngồi bó gối trên giường, im lặng không nói gì làm anh cũng thấy đau lòng.
Nghe tiếng bước chân, Nam My vội ngước mắt ngây dại nhìn người đang tiến lại gần, cố gượng một nụ cười với anh:
“Em tưởng anh về rồi?”
“Anh báo cáo với cơ quan rồi, để cho em trở về cơ quan trước thời hạn, thời gian này tạm thời nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Diễn đàn AzTruyen.net
“Em không sao, em vẫn làm việc được. Em không muốn về đâu.”
Nam My lắc đầu quầy quậy, ánh mắt nhìn Khánh Huy đầy sự khẩn cầu, cô không muốn về nữa, không dám vác mặt về gặp bố mẹ đâu. Phải nói với họ thế nào về cái thai trong bụng bây giờ? Nam My lúc này rối lắm. Cô không có ý nghĩ muốn Hoàng Bách chịu trách nhiệm như những gì anh nói, càng không muốn làm mất mặt bố mẹ, phụ sự tin tưởng của họ, lại càng không muốn từ bỏ đứa trẻ này. Lúc biết bản thân có thai, cô vừa mừng vừa sợ, nhưng sợ nhiều hơn mừng, sợ phải đối mặt với tất cả, sợ không thể bảo vệ được con…
“Đồn trưởng… Anh Huy…”
Nam My giương mắt ngậm nước hoe đỏ nhìn người trước mặt, dáng vẻ cô lúc này thật sự rất đáng thương, đôi mắt biết cười luôn híp lại mỗi khi nhìn vào anh lúc này lại vương chút gì đó của sự hoảng sợ. Khánh Huy nén lòng ngồi xuống bên cạnh, dứt khoát đưa tay gạt nước mắt cho Nam My, xót xa mỉm cười:
“Em yêu bố của đứa trẻ mà, về đi, cùng nhau giải quyết, Hoàng Bách cũng muốn có trách nhiệm với mẹ con em. Anh nghĩ…”
Nam My vội nắm lấy tay Khánh Huy, run run lắc đầu:
“Anh không hiểu đâu, ở bên cạnh một người không yêu mình, ép người ta phải chịu trách nhiệm với mình khổ sở lắm. Em yêu Hoàng Bách nhưng không thể ép anh ấy yêu em, ràng buộc với em chỉ vì trách nhiệm được đâu.”
“Nam My nghe anh, một người đàn ông, nếu không có tình cảm với em, sẽ không nhất sống nhất chết muốn chịu trách nhiệm với em. Em chối bỏ anh ta càng mừng, hiểu không.”
“Có thật không?”
Nhìn vào đôi mắt ngây dại ngậm nước của Nam My, Khánh Huy khó nhọc gật đầu. Thật lòng lúc này anh cũng muốn giữ cô lại, cũng muốn bảo đừng quay về, đừng đến với Hoàng Bách, nhưng đúng như Nam My nói, ở bên cạnh một người không có tình cảm rất khổ sở, anh không muốn ích kỷ như vậy.
Dù đã được cả Hoàng Bách lẫn Khánh Huy làm công tác tư tưởng nhưng Nam My vẫn rất hoang mang lo lắng. Cô không biết phải đối mặt với bố mẹ như thế nào, không đúng là đối mặt với bố như thế nào mới phải. Bà Hoa quý Hoàng Bách, luôn muốn hai người thành một cặp nên nếu biết chuyện sẽ rất vui mừng, nhưng bố cô lại hoàn toàn khác, Nam My không muốn bố thất vọng vì mình. Diễn đàn AzTruyen.net
Khánh Huy làm đề xuất cho Nam My trở về cơ quan cũ sớm hơn nửa tháng so với quyết định điều động nhân sự trước đấy, với lý do sức khỏe cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và với chiến công cứu người của cô được anh “tô điểm” đẹp như tranh vẽ trong báo cáo đã được cấp trên phê duyệt.
Đợi Hoàng Bách hoàn tất công việc thì cùng nhau trở về thành phố, Nam My phải về thành phố khiến những người khác khá tiếc nuối, họ chỉ biết cô bị thương nên được xem xét xét duyệt về trước thời hạn và nghỉ phép dài ngày để hồi phục chứ không hề biết chuyện Nam My có thai. Khánh Huy cố ý giấu cho cô không bị mang tiếng.
Sau khi giúp Nam My để đồ vào xe, Khánh Huy quay sang Hoàng Bách hỏi han:
“Tay như vậy lái xe được không?”
“Được, cũng không sử dụng nhiều, không ổn sẽ nghỉ giữa đường, anh yên tâm.”
“Đường xấu, đi chậm một chút.”
Khánh Huy dặn dò Hoàng Bách nhưng lại đưa mắt nhìn Nam My.
Hoàng Bách cũng nhìn theo anh, không hẹn cùng thu mắt về, nhìn thẳng vào nhau.
Hai người đàn ông, tự nhiên rơi vào trầm tư, bốn mắt nhìn nhau, dù không nói ra nhưng dường như hiểu được tâm tư đối phương, Hoàng Bách hít một hơi sâu, nở nụ cười ôn hòa khẽ nói:
“Cảm ơn anh!”
“Đi đường cẩn thận.” Diễn đàn AzTruyen.net
Xe nổ máy rời khỏi đồn, Khánh Huy nheo mắt trông theo, đáy mắt người đàn ông từng trải ẩn hiện sự tiếc nuối xen lẫn lắng lo, đợi bóng xe đi khuất anh mới lặng lẽ quay trở vào.
Trên xe trở về, cả Nam My và Hoàng Bách hầu như không nói với nhau nhiều, chỉ lặng lẽ người này nhìn người kia, len lén thở dài, kẻ lo lắng người e sợ, thầm đoán ý của đối phương.
Hơn sáu giờ tối, xe về tới thành phố, Hoàng Bách đưa Nam My trở về nhà trước, lúc xe dừng lại trước cổng nhà cô, anh cẩn thận mở dây an toàn, chăm chú nhìn cô dặn dò:
“Em chú ý nghỉ ngơi, Khánh Huy nói tạm thời em sẽ không phải tới cơ quan, anh ấy duyệt cho em nghỉ phép dưỡng thương và đề xuất điều chuyển về hẳn dưới này đã được chấp thuận rồi đúng không?”
“Vâng!”
“Tay bị thương đừng vận động mạnh. Mai anh qua đón em đi khám lại, kiểm tra em bé một chút.”
“Hoàng Bách, em…”
Nhìn sâu vào đôi mắt thoáng lo lắng của Nam My, Hoàng Bách nắm lấy đôi tay đang run lên của cô:
“Đừng cự tuyệt anh nữa, đây cũng là con của anh. Anh về nói chuyện với bố mẹ trước, nhờ họ tới nhà nói chuyện với bố mẹ em. Chờ anh!”
“Nhưng…”
“Đừng nghĩ gì cả, ăn tối xong ngủ một giấc thật ngon được không? Nghe lời anh. Mọi chuyện để anh lo, chú Chiến đánh mắng thế nào anh gánh hết cho em.” Diễn đàn AzTruyen.net
Anh cứ tỏ ra tử tế và lo lắng cho cô như vậy khiến Nam My vừa vui mừng cũng cảm thấy mệt mỏi, cô có thể nghe lời Khánh Huy mà tin rằng Hoàng Bách cũng có tình cảm với mình thật không? Đồng ý để cho anh chịu trách nhiệm liệu có được không? Lựa chọn này liệu có phải là sai lầm hay không?
Nam My không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước khi Nam My xuống xe, Hoàng Bách bất ngờ ôm lấy đầu cô kéo ngả vào lòng mình, trầm giọng nhấn mạnh:
“Là anh tự nguyện muốn bắt đầu với em, em không ép buộc anh, anh cũng không phải là miễn cưỡng. Sau này ba chúng ta là một gia đình. Cho anh một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội được không?”