Thấy mọi người trong phòng dồn mắt nhìn sang, bà nội Ốc lấy làm ngại thì không đôi co với nàng dâu cũ nữa, cái tính này của cô ta bà cũng chẳng lạ, càng nói càng xấu mặt mình mà thôi chứ cô ta đâu thèm để ý.
Ái Liên ở bên này nghe được thì ngoảnh mặt nhìn sang, thấy Ốc bị mẹ ôm khó chịu cứ ngọ nguậy đòi chui ra thì khẽ lắc đầu. Mẹ đứa bé đang bị sốt thấy cô nhét ống nghe lại trong túi áo blouse thì sốt sắng hỏi:
“Thế nào ạ?”
“Chưa cần uống thuốc đâu ạ, đắp khăn cho cháu chị nhé, nửa tiếng nữa không hạ sốt thì nhấn vào đây gọi em. Em hoặc y tá trực sẽ sang liền, lạm dụng thuốc nhiều cũng không tốt.”
Mẹ đứa trẻ tỏ ra hiểu chuyện liền gật đầu.
Ở bên này, Khánh Huy nói chuyện với con trai xong thì lòng càng trở nên nặng nề, anh cũng nhớ con, cũng muốn về thăm thằng bé, từ trước tết đến giờ đã gần nửa năm, bố con cũng chỉ nhìn thấy mặt nhau qua màn hình điện thoại. Con ốm, con khóc, ho hen đến lạc cả giọng đi, người làm bố không khỏi đau lòng.
Khánh Huy siết chặt điện thoại trong tay, ngửa cổ nhìn lên bầu trời đầy sao rồi khẽ thở hắt ra. Tay đút túi quần định quay người trở về phòng thì chợt khựng lại, vì có người đã xuất hiện từ lúc nào. Bị phát hiện, Nam My nhoẻn miệng cười xã giao, Khánh Huy thu lại vẻ kinh ngạc nở nụ cười rất nhẹ đáp lại cô:
“Chưa ngủ à?”
“Vâng, em mới xong việc, ra ngoài hít thở chút không khí. Anh có tâm sự gì à?”
“Ừ… cũng không hẳn, qua kia nói chuyện một chút!”
Khánh Huy đưa mắt nhìn ra chiếc bệ đá được dựng tạm làm ghế ngồi ở sân tập thể thao của đồng, Nam My chậm bước đi theo sau anh.
Ngồi xuống ghế, Khánh Huy móc túi lấy thuốc định hút, “Anh hút thuốc được không?”
“Vâng, em không sao. Vết rắn cắn của anh thế nào ạ?”
“Không sao nữa rồi, bác sĩ cho thuốc dùng thêm năm ngày là ổn.” Diễn đàn AzTruyen.net
Hai người nói chuyện bâng quơ một lúc thế nào vẫn quay về chuyện gia đình của Khánh Huy, anh không phải người hay kể lể, nhưng ngay lúc này tâm trạng đè nén quá nhiều thứ lại muốn giãi bày với một ai đó chịu lắng nghe. Vừa hay cô gái ngồi bên cạnh lại rất hiểu tâm ý, anh cứ nói, còn cô cứ im lặng lắng nghe, lúc nào bắt gặp ánh mắt như muốn xác nhận rằng mình vẫn nghe thì Nam My lại khẽ gật đầu một cái.
Để anh nói xong, cô mới lên tiếng:
“Em biết một người có hoàn cảnh giống hệt anh.”
“Ai vậy?”
“Bạn thân của bố em, bố anh Hoàng Bách.”
Khánh Huy nghiêng đầu nhìn Nam My, anh chợt phát hiện ra một điều chỉ cần nhắc đến người đàn ông tên Hoàng Bách kia thì trong đáy mắt cô như phát ra tia sáng, có vẻ như đối với cô anh ta giữ một vị trí nhất định nào đó.
Anh e dè hỏi:
“Anh Hoàng Bách là người yêu em à?”
Câu hỏi của anh khiến Nam My khựng lại, nụ cười trên môi bỗng trở nên gượng gạo, nhưng lại không né tránh ánh nhìn trực diện của Khánh Huy, sau phút ngỡ ngàng cô khẽ lắc lắc đầu, rủ mắt nhìn xuống bàn tay của chính mình đang đan lại với nhau. Khánh Huy vẫn chăm chú nhìn Nam My, không hiểu tại sao khi cô lắc đầu anh lại có chút nhẹ nhõm, anh rít thêm một hơi rồi dụi tắt điếu thuốc. Diễn đàn AzTruyen.net
“Là em yêu anh ấy.”
Nam My thẳng thắn ngoảnh mặt nhìn sang, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Khánh Huy dường như có cái gì đó vừa mới vỡ vụn, cả cơ thể chợt gồng cứng lên, Nam My nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, lại nhoẻn miệng cười:
“Anh đừng tỏ ra kinh ngạc thế chứ, hì.”
Khánh Huy thu mắt về, khẽ chớp chớp cố xua đi sự gượng gạo đang hiện rõ trên gương mặt góc cạnh rám nắng của mình. Tự bản thân anh cũng thấy mình nực cười, mới chỉ ba ngày đã có thể thay đổi cảm xúc với một người nhanh đến như vậy, nhưng thật sự ở Nam My có một cái gì đó khiến Khánh Huy không ngừng để ý.
“Xin lỗi em!”
“Không có gì mà, hồi bố mẹ Hoàng Bách chia tay, anh ấy bị tự kỷ đấy. Sau đó mẹ Hoàng Nguyên của anh ấy xuất hiện, như ánh sáng soi đường cho cuộc đời cứ ngỡ như tối tăm không lối thoát của bố con anh ấy. Bác Nguyên tốt lắm, thề là em chưa từng thấy có một người phụ nữ nào tốt và bao dung như bác ấy. Hi vọng là sẽ có người đối xử với bé Ốc nhà anh giống mẹ Hoàng Bách.”
“Em nghĩ có không?”
“Có chứ, có thể không hoàn hảo như bác Nguyên, nhưng em tin trên đời còn rất nhiều người phụ nữ tốt và bao dung, sẽ chấp nhận bố con anh mà.”
“Em thì sao?”
“Em á? Em không biết, em không thể được như bác Nguyên, cũng chưa từng nghĩ sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy, có thể là bản thân ích kỷ, nhưng em không mong rơi vào trường hợp ấy. Em biết sức mình đến đâu mà, hì. Một trái tim tổn thương nên để một trái tim đủ bao dung và có khả năng để chữa lành, em chưa trải sự đời, không dám ôm đồm như thế." Diễn đàn AzTruyen.net
Nam My thẳng thắn đáp, cô là người biết sức lực mình đến đâu, nên chẳng thể vỗ ngực mạnh miệng tuyên bố với Khánh Huy rằng mình làm được giống như mẹ Hoàng Bách, bởi bác Hoàng Nguyên của cô, theo như tất cả mọi người từng nói thì chỉ có một trên đời mà thôi.
"Với cả em cũng đâu có yêu anh đâu, sao dám đặt mình vào vị trí đó để nghĩ chứ.”
Khánh Huy cười khổ, trầm giọng nói:
“Em thẳng thắn thật đấy.”
“Em tự biết lượng sức mình thôi ạ! Anh đừng nghĩ nhiều quá ạ! Em nói chuyện với Hoàng Bách rồi, anh ấy hứa nhờ bác sĩ quen bên khoa nhi để ý bé nhà anh rồi ạ!”
“Ừ cảm ơn em!”
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Mỗi năm, bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố biển lại tổ chức hoạt động tình nguyện lên vùng cao khám chữa bệnh miễn phí và tư vấn sức khỏe sinh sản vị thành niên và kế hoạch hóa gia đình. Lần này chưa kịp để trưởng khoa thông báo biểu quyết lấy tinh thần tự nguyện, Hoàng Bách đã hứng khởi xin đi, khỏi phải nói sự tình nguyện của anh đã cứu cánh được không ít người. Đặc biệt là Phó khoa, anh ta chưa bao giờ thích trèo đèo lội suối, đến những nơi điều kiện vật chất thiếu thốn ấy cả. Diễn đàn AzTruyen.net
Cuộc họp theo đó tự nhiên cũng dễ thở hơn rất nhiều, người nào người nấy đều hồ hởi bàn tán chuyện đi vùng cao khám bệnh, còn đặc biệt tán dương tình thần tự nguyện của Hoàng Bách, anh khiêm tốn nên chỉ cười cho có lệ.
Lần này đi, cũng là vì có mục đích cá nhân, vốn dĩ Hoàng Bách đã biết bệnh viện có kế hoạch thường niên này, chỉ là chờ dịp. Anh muốn đến xem tận mắt nơi Nam My công tác nó như thế nào, suốt gần hai tháng nay, dù nhắn tin gọi điện qua lại nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm chút nào mà lòng cứ thấp thỏm lo âu một điều gì đó nó lạ lẫm lắm.
Trước ngày lên đường hai ngày, Hoàng Bách mới báo cho mọi người trong gia đình, mẹ Hoàng Nguyên giúp anh chuẩn bị quần áo, thuốc men đủ dùng trong thời gian đi công tác. Vì Hoàng Bách vẫn phải sử dụng thuốc chống thải gan nên mẹ sợ anh quên, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.
Hoàng An từ cơ quan về một cái là tót vào phòng anh trai, vừa nhìn thấy đã hồ hởi hỏi:
“Em báo với Ami là anh đi lên đấy nhé, hay anh muốn gây bất ngờ cho nó?”
“Thôi đừng báo.”
“Vậy để em dặn Ngọc My, khéo con bé nó khoe rồi cũng nên ấy chứ.”
“Lúc chiều Ngọc My cũng hỏi, anh bảo đừng nói rồi.”
Hoàng Bách vừa cho đồ vào vali vừa đáp lời em gái, Hoàng An gật gù thả người ngồi xuống giường của anh, nhưng vừa đưa mắt nhìn xuống mấy thứ xếp đống lên ở đó thì thảng thốt kêu lên: Diễn đàn AzTruyen.net
“Anh tính chuyển luôn nơi ở hả?”
Hoàng Bách nhíu mày liếc mắt nhìn sang, “Mấy cái này mua cho Ami mà.”
“Cái gì vậy? Xà phòng tắm mướp đắng, gạo… lần trước nó đi anh mua mỗi loại một hộp mười cục, nó đi ba tháng thôi ạ! Chắc vừa tắm vừa ăn gém mới hết cái chỗ ấy, anh còn mang thêm làm cái gì? Ối rồi ôi, còn cái gì đây, thuốc chống dị ứng, thuốc tiêu chảy, thuốc cảm cúm. Anh mong nó bệnh lắm đúng không?”
Hoàng Bách gom hết đống ấy lại, sắp xếp cẩn thận lại một góc. Hoàng An vẫn không ngừng săm soi, lại lật đống đồ mà anh trai vừa xếp gọn lại, lần này cô còn kêu to hơn:
“Lại cái gì đây, còn cả thuốc diệt chuột nữa, anh định giết người à?”
“Thôi đi, sao em ồn ào thế, mọi thứ đều cần dùng, ở đấy cách trung tâm huyện hơn năm mươi cây, làm sao mà đi mua được mấy thứ ấy. Ami sợ chuột, diệt hết đi thì không phải sợ nữa.”
“Chắc là chuột nó không biết từ nơi khác chạy vào chắc, bốn bề rừng rú thế thiếu quái gì chuột. Mà biết đâu trên ấy lại có soái ca diệt chuột cho nó rồi cũng nên, còn cần anh.”
Hoàng An bĩu môi bâng quơ thế, rồi âm thầm đưa mắt nhìn thái độ của anh trai, nhưng xem ra thằng anh này chỉ toàn giỏi mấy cái đâu đâu thì phải, chẳng nhanh nhạy gì. Cô khẽ thở hắt ra lắc đầu ngao ngán, trong thì quan tâm như vậy nhưng lại không biết trong cái bộ lòng kia có đang nghĩ cái gì khác không hay chỉ coi bạn thân mình là em gái mà đối xử thì cũng chán chết.
…
Miền Bắc vào mùa mưa, chuyện đang nắng trời bỗng tối sầm, mưa giông sấm sét là chuyện quá bình thường. Nam My theo đội tuần tra đi vào khu vực người dân thường xuyên lén trồng cần sa trái phép, vừa tới nơi thì đổ mưa tầm tã, chừng một tiếng mới ngớt. Khi trở về con đường mòn đã nhão nhoét, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu hiểm trở họ chẳng còn cách nào khác đành lòng đạp lên sình lầy mà đi. Nam My nuốt khan, cởi giầy tất cầm trên tay, quần cảnh phục, xắn cao trên gối, đường trơn như đổ mỡ, khiến cả người cứ nghiêng ngả, xiêu vẹo nhưng muốn ngã nhào đến nơi. Diễn đàn AzTruyen.net
“Đây bám vào anh.”
Khánh Huy đi trước đưa tay ra cho cô nắm lấy rồi kéo đi qua đoạn bùn lầy.
Ba bốn người chật vật mới qua được hết đoạn đường ấy.
Sực nhớ ra đây cũng là con đường mà đám chị Mua giáo viên tới điểm trường dạy học thì liền hỏi:
“Như này thì mấy cô giáo đi qua làm sao được hả anh? Hay là nghỉ dạy?”
“Thì đi qua chứ sao. Cháu đi học thì cô phải đi dạy, mà cháu có không đi thì cô cũng phải tới mà trông chứ sao.”
Nam My ngoái lại nhìn đoạn đường lầy lội mà mình vừa đi qua, lại thấy thương cô giáo và đám trẻ, còn nhớ lần trước đến thăm điểm trường nói chuyện với một bé gái nó bảo không sợ đường xa, chỉ sợ trời mưa ướt sách.
Cô hi vọng đề xuất mà mình gửi đi sẽ sớm nhận được hồi âm từ Nhóm tình nguyện, nếu được bọn trẻ có thể sẽ có lớp học mới, bữa cơm sau này còn có thịt có cá. Chỉ mới mường tượng ra trong đầu thôi đã cảm thấy phấn khích rồi.
Tối hôm ấy, sau bữa tối Nam My mới đi tắm, cô hầu như toàn đợi đồng nghiệp tắm giặt xong rồi mới tới lượt mình. Cả đồn có mình cô là con gái nên cũng ngại.
Khánh Huy vừa thò mặt ra khỏi cửa đã nghe cấp dưới nói chuyện với nhau:
“Cửa nhà tắm hỏng chốt rồi, không biết thằng nào làm gãy ấy.”
“Thôi mai sửa, giờ mệt lắm.”
Họ đi rồi anh mới nhìn về hướng đó, lại đi qua phòng không thấy Nam My đâu, thấy Khánh Huy đứng đó, đồng chí Xuân Thu lễ phép hỏi: Diễn đàn AzTruyen.net
“Anh tìm Nam My ạ?”
“Không, đi qua thôi.”
“Vâng, chứ con bé nó đi tắm rồi hay sao ấy.”
Khánh Huy ậm ừ rồi quay đi, nhưng được vài bước nghĩ sao lại đi về phía khu vực nhà tắm, nhà vệ sinh.
“Cậu đứng đấy làm gì thế đồn trưởng?”
“Em hút thuốc.”
Khánh Huy không ngần ngại đáp lại, lại nhón lấy một điếu thuốc châm lửa hút.
"Ừ, hút đi."
Đồn phó gật gù quay đi nhưng thế nào vẫn cảm thấy khó hiểu, tự nhiên đi ra khu nhà tắm, nhà vệ sinh hút thuốc có bị rảnh quá không nhỉ?
Nam My vừa ở trong phòng tắm đi ra, vừa ngước mắt lên đã thấy đồn trưởng đứng lù lù ở đó thì giật mình, tay siết chặt cái chậu nhựa đựng quần áo của mình.
Khánh Huy vừa rít một hơi thuốc cũng bất ngờ quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nam My vô tư nhoẻn miệng cười, tay đưa lên vuốt mái tóc ngắn mới gội còn ướt nước.
“Anh chưa tắm ạ? Xin lỗi em hơi lâu, em tưởng còn mỗi mình em.”
“Không, anh tắm rồi. Ngủ sớm đi.”
“À anh ơi, chốt cửa nhà tắm bị bung ra rồi.”
“Ừ, mai anh Kiên sửa.”
Dứt lời, Khánh Huy dụi tắt thuốc rồi xoay người trở về phòng. Nam My khó hiểu nhưng lại chẳng mấy để tâm đến anh mà ôm thau ra bể nước để giặt quần áo. Cô đâu biết rằng, vì cửa phòng tắm có vấn đề nên Khánh Huy sợ có gì bất chắc nên mới lảng vảng ở đó canh cho mình, đồn toàn đàn ông con trai, một mình cô là nữ, gở miệng xảy ra chuyện anh không yên tâm. Nhưng lại không thể mở lời nói với Nam My như vậy. Diễn đàn AzTruyen.net
Bảy giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, trong lúc cả đồn đang họp giao ban thì phía ngoài cổng vọng vào tiếng ầm ầm của động cơ xe phân khối lớn, đủ để thu hút của tất thảy mọi người. Tiếng nẹt pô nhỏ dần cũng là lúc điện thoại trên bàn của Nam My đổ chuông, một dãy số lạ gọi tới, cô không ngần ngừ xin phép đồn trưởng rồi nghe điện thoại.
Sau khi nghe người ở đầu dây bên kia giới thiệu, Nam My chợt phấn khích reo lên, gương mặt khả ái cũng tươi tắn rạng ngời, khiến đồng nghiệp và cả cấp trên cứ chăm chú nhìn vào.
Cuộc gọi kết thúc, cô hứng khởi thông báo:
“Họ đến rồi các anh ơi!”
Khánh Huy khó hiểu vì câu nói không đầu không cuối của Nam My thì hỏi lại:
“Ai tới cơ?”
“Người của bên dự án Nuôi em vùng cao ạ! Anh còn nhớ lần trước em bảo với anh không ạ? Em gửi thông tin về điều kiện của điểm trường bản X và thông tin về các em học sinh, họ đã xem xét và hứa sẽ cho người tới xác minh và hỗ trợ á anh. Các em sắp có lớp học mới và có thịt ăn mỗi ngày rồi.” Diễn đàn AzTruyen.net
Nam My phấn khích quá, khiến mọi người chưa rõ chuyện lắm cũng mừng theo cô, Khánh Huy là người hiểu rõ nhất vì đã có lần cô nói với anh, khi ấy anh còn chưa thật sự tin tưởng cô nhóc này có thể làm được việc, còn có ác cảm với cô. Thật không ngờ, lần này lại làm được việc lớn, Khánh Huy một lần nữa có cái nhìn khác lạ về Nam My.
Anh cứ nghĩ cô cũng giống như những thanh niên khác, nhiệt huyết để đấy thôi chứ, nhưng không ngờ suốt một thời gian Nam My vẫn trăn trở, và đau đáu dõi theo kế hoạch mà cô từng đề đạt với anh trước đó.
Nam My cùng các đồng chí khác đi ra cổng đón đoàn người của Dự án Nuôi em vùng cao, vừa thấy họ đã hồ hởi chào đón như những người đã thân quen từ rất lâu.
“Tối nào cũng thấy con bé nó cặm cụi kỳ cạch trước máy tính, hóa ra là vì cái này.”
Khánh Huy giật mình nhìn sang, đồn phó vừa nói vừa nhìn lại anh. Khánh Huy gượng gạo thu khóe môi mới bất giác nở nụ cười khi nhìn Nam My đang cười cười nói nói cùng với những người khác.
“Cậu đã thấy bình hoa di động ấy làm được việc gì chưa? Dù không biết kết quả như thế nào, nhưng Nam My dám nghĩ dám làm, hơn đứt hẳn mấy ông già cổ lỗ sĩ chúng ta rồi. Khéo tôi cũng phải chăm tương tác trên mạng xã hội thôi.” Diễn đàn AzTruyen.net
Nam My xin phép đồn trưởng tự mình đưa người của Nhóm tình nguyện đi đến khảo sát ở điểm trường, anh liền đồng ý còn dặn dò cô đi đường thẳng đừng đi tắt qua rừng. Nam My liền bật cười đáp lại:
“Họ đi xe mà anh, sao đi tắt qua đường rừng được ạ, anh vẫn rén mấy con rắn lục đuôi đỏ ạ?”
Khánh Huy cười trừ, bất giác đưa tay xoa đầu Nam My, khiến cô bị động thì rụt cổ lại, né đi khiến bàn tay anh khựng lại trong không trung. Khánh Huy thẫn thờ nhìn vào đấy, rồi từ từ nắm chặt lại, gượng gạo nhét vào túi quần. Anh lại tự cười bản thân, anh hình như lại bị vô tư quá rồi thì phải.