Những ngày cuối cùng của mùa xuân, thời tiết đã trở nên trong lành mát mẻ, không còn những đợt lạnh giá bất thình lình hay cảm giác ẩm nồm của những trận mưa xuân rầm rì.
Bảy giờ sáng, trời trong đến lạ, gió đùa nghịch trên những tán cây. Hoàng Bách dậy từ sớm, chuẩn bị xong xuôi trang phục để đến dự đám cưới của Hà My, mối tình đầu chưa một lần được đáp lại.
Anh bước xuống cầu thang đã gặp mẹ đang chuẩn bị bữa sáng, mẹ Hoàng Nguyên lúc nào cũng dậy sớm nhất nhà, chuẩn bị tươm tất bữa sáng cho cả gia đình.
“Đi luôn hả con? Ăn sáng đã chứ?”
“Dạ thôi ạ! Tám giờ kém mười lăm tàu chạy rồi, con đi luôn cho kịp.”
“Ừ, chúc mừng con bé giúp mẹ!”
“Vâng!”
Hoàng Bách mỉm cười đáp lại rồi rời khỏi nhà, Hoàng Nguyên nheo mắt nhìn theo bóng con trai, biết là thằng bé buồn nhưng chẳng muốn nhắc tới, thôi thì tất cả là duyên số, hai người quen biết nhau một thời gian dài như vậy mà, nói quên ngay làm sao có thể.
Hoàng Bách vừa bước vào xe, dây an toàn còn chưa kịp thắt thì cửa bên ghế phụ đã bị mở bật ra, thoắt cái người kia đã chui tọt vào và ngồi ngay ngắn kế bên trước sự ngỡ ngàng của anh. Cô gái nhí nhảnh nghiêng đầu, tay vô thức đưa lên chỉnh lại mái tóc ngắn khi nãy chạy vội mà bị gió đánh hơi loạn.
“Sao mà anh phải kinh ngạc thế, chớp mắt cái đi cho đỡ mỏi chứ.”
Hoàng Bách giật mình rủ mắt xuống rồi lại rướn lên nhìn con bé đang khúc khích cười ở bên cạnh.
Nam My chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười hất mắt về phía trước, ý muốn bảo Hoàng Bách đánh xe đi. Hoàng Bách theo phản xạ nhìn về phía trước, sau đó anh liền cau mày, tay ôm vô lăng ngoảnh mặt nhìn sang:
“Anh có việc phải đi rồi, không biết có tiện đường không, em muốn đi đâu?”
“Đi hỗ trợ anh cướp dâu.”
“Hử? Điên.”
Anh khẽ nguýt cô một cái, khóe môi hơi đẩy cong vẽ lên nụ cười có chút giễu cợt, con nhóc này biết anh đi đám cưới tình đầu nên muốn trêu chọc đây mà.
“Thế không phải là anh muốn đi phá đám cưới của chị Hà My à?”
“Không.”
“Thế anh ăn vận chỉnh tề như chú rể thế này để làm gì? Chẳng lẽ là đến chúc phúc cho chị ấy thật ư?”
Anh cũng ăn vận chỉnh tề quá rồi khiến cô không thể không nghi ngờ động cơ đén dự lễ cưới lần này của Hoàng Bách, áo vest thẳng thớm gọn gàng, kèm theo nơ bướm cài trên cổ. Nếu không phải Hoàng Bách diện nguyên cây đen từ trong ra ngoài thì ai nhìn vào cũng sẽ phải thốt lên một câu chú rể bảnh bao quá. Không phải nói ngoa nhưng trong mắt Mam My, chưa có người đàn ông nào có nhan sắc qua được anh Hoàng Bách của cô.
Hoàng Bách nhìn đồng hồ, lại thúc giục:
“Ừ! Đi xuống đi, muộn giờ tàu chạy rồi.”
Nam My bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn Hoàng Bách, anh định mở cửa để tống cổ cô xuống, nhưng tiếng chốt dây an toàn đã vang lên, hành động nhanh chóng gọn lẹ còn nhanh hơn cả tay mở cửa của anh khiến Hoàng Bách khựng lại, cả người vẫn áp sát cô rồi từ từ ngước nhìn lên. Nam My vênh mặt khiêu khích, nói về độ nhanh nhạy thì cỡ bác sĩ khoa sản như Hoàng Bách, ăn làm sao được bông hồng thép được huấn luyện bài bản như cô.
Nam My túm lấy tay đang đặt trên chốt cửa của Hoàng Bách từ từ gỡ ra, rồi ấn anh ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế lái, thản nhiên nói:
“Em cũng đi, em cũng được mời mà. Hoàng An trực thay em rồi, em phải đi để làm chỗ dựa cho anh chứ. Để anh đi một mình nhỡ anh đau lòng quá đâm đầu xuống biển thì chị Hà My không phải sẽ áy náy cả đời à? Rồi bác Nguyên với bác Tùng sẽ đau lòng lắm.”
“...”
“Anh nhanh đi, không là muộn thật đấy, người ta ăn cưới xong về rồi mà anh em mình mới đến có mà rửa bát à?”
Lúc này Hoàng Bách mới để ý là con nhóc này hóa ra là muốn đi đám cưới thật, trang phục trên người cũng chuẩn bị kỹ lưỡng, váy trắng hở vai, khoe khéo xương quai xanh mảnh dẻ, khác hẳn với cảnh phục thường ngày. Thu lại ánh nhìn, anh chợt bật cười, đưa tay quệt ngang mũi. Nam My khẽ cau mày liếc sang, hậm hực làu bàu:
“Anh cười cái gì?”
“Nhìn em hôm nay lạ vậy? Bình thường nếu không phải cảnh phục sẽ là võ phục, nay nữ tính thế?”
“Em là con gái, chẳng lẽ không được mặc váy à? Nếu mà tự nhiên anh mặc váy mới có cái để nói, còn em mặc thì là chuyện thường tình.”
Nam My bị trêu phát ngượng, vừa nghiến răng nghiến lợi cãi trả vừa nhoài về phía Hoàng Bách véo má anh một cái rõ đau, thấy anh đau đến phát cáu thì thích thú bật cười.
“Thế không xinh à?”
“Xinh, em lúc nào mà chẳng xinh.”
Hoàng Bách nửa đùa nửa thật, lại liếc nhìn Nam My qua gương chiếu hậu, con nhóc này lớn lên xinh đẹp hơn hẳn cái hồi ú na ú nần như quả bóng suốt ngày chạy theo anh. Hồi còn bé, nếu Bí Ngô nhỏ - Hoàng An nhà anh được gọi là Ngô khổng lồ thì Nam My được đặt biệt danh là Ami bụng bự bởi vóc dáng nần nẫn, trộm vía, có chút quá khổ của cô.
Xe lướt nhanh ra khỏi khu phố, hai bên đường từng tán bằng lăng rừng đang thời kì trổ lộc, lá non màu cam đỏ rung rinh trong gió sớm. Ở trong xe mỗi người một tâm trạng, Nam My thỉnh loảng lại liếc nhìn sang phía ghế lái rồi tủm tỉm trộm cười, anh Hoàng Bách khen cô xinh.
Hai người đến được bến cảng, thì vừa kịp lúc tàu đến đảo X chuẩn bị khởi hành, mấy chục năm mọi thứ đều thay đổi, bến cảng được xây mới rộng hơn, tàu bè tấp nập. Đi tới đảo X cũng có tàu cao tốc, lại nhiều chuyến hơn hẳn trước kia, thời gian di chuyển cũng được rút ngắn còn hơn một nửa.
Hà My muốn trở về biệt thự trắng để tổ chức đám cưới, bởi cô ấy luôn tin rằng bố mẹ mình vẫn mãi ở biệt thự trắng đợi cô trở về.
Hơn hai mươi năm rời khỏi, cuối cùng Hà My cũng trở về, kết hôn với người đàn ông mà cô ấy yêu, trước sự chứng kiến của bố mẹ đã mất, những năm tháng đau thương qua rồi, đã đến lúc cô phải đối mặt với sự thật.
Hà My thầm cảm ơn cuộc đời vì có những người thân yêu như chú Công, anh em bạn thân Hoàng Bách, và người đàn ông mà cô ấy sắp lấy làm chồng ở bên cạnh.
Trước lễ cưới một tháng, chú Công đã cho sơn lại toàn bộ nội, ngoại thất của biệt thự trắng, nơi này cũng có người chăm nom tu sửa thường xuyên.
Khách khứa không quá đông, hầu hết đều là những người quen biết, nhìn cô dâu xinh đẹp tươi cười bên người đàn ông cao ráo lịch thiệp lại có phần rắn rỏi khiến quan khách đều trầm trồ chúc phúc.
Nam My thấy Hoàng Bách cứ ngơ ngẩn nhìn họ thì khẽ hắng giọng rồi huých mạnh vào vai anh, “Thế chốt lại là có cướp không?”
Hoàng Bách giật mình, trả lời theo phản xạ, “Cướp… à, không.”
Nhìn vẻ mặt đần đần ngây ngốc của anh vì bị hớ khiến cô không nhịn được phải bật cười. Không nói thêm gì nữa, Nam My khoác vai Hoàng Bách kéo đi, chẳng mấy đã ở trước mặt cô dâu chú rể. Nhìn thấy hai người, Hà My quá đỗi vui mừng, bước lên một bước, chồng cô ấy cẩn thận túm váy giúp vợ rồi đứng ngay phía sau, hướng mắt nhìn hai vị khách. Ánh mắt hai người đàn ông vừa lướt qua nhau, anh ta khẽ nở nụ cười rất nhẹ, Hoàng Bách cũng lịch sự gật đầu đáp lại.
Hai người từng là tình địch của nhau, nhưng cô ấy chọn anh ta, anh cũng chẳng thể nói gì, chỉ mong Hà My hạnh phúc.
Hà My tươi cười nắm lấy tay Nam My, ngày nào cũng chat với nhau trong nhóm chung vậy mà vừa nhìn thấy đã mừng quýnh hết cả lên:
“Thật tốt quá, cảm ơn hai người đã tới.”
“Tới chứ, anh Hoàng Bách của em thích chị như vậy cơ mà. Thật tình, anh Hoàng Bách của em tốt như vậy mà chị nỡ bỏ qua. Chị không tiếc à?”
“Con bé này.” Hoàng Bách phát ngại thì huých nhẹ vào lưng Nam My, cô khẽ cau mày lườm anh một cái rồi lắc lắc tay Hà My hỏi lại:
“Em nói có phải không?”
“Phải, anh Hoàng Bách của em rất tốt, chị thật không tinh tường gì cả, chị tin rằng, sẽ có người thật sự xứng đáng nhận được tất cả sự tốt đẹp ấy…”
“Em đừng nghe con nhóc này nói luyên thuyên.”
“Hì, Hoàng Bách, anh mãi là bạn tốt của em chứ?”
Hà My nhoẻn miệng cười thật tươi, người đàn ông ở phía sau bước lại gần để cho cô ấy tựa vào. Câu hỏi của Hà My khiến Hoàng Bách thoáng sững sờ, nhìn vào bàn tay thon mềm đưa ra trước mặt khiến lòng anh bỗng như thắt lại. Khẽ thở ra rất nhẹ anh đưa tay nắm lấy, nở nụ cười hiền hòa gật đầu:
“Ừ, chúng ta vẫn mãi là bạn tốt, chúc em hạnh phúc!”
“Cảm ơn anh, em vui quá! Hoàng Bách, em ôm anh nhé!”
Hà My rơm rớm nước mắt nhìn Hoàng Bách chờ đợi, cô đã chờ câu nói này của anh, nhìn Hà My khiến anh cũng như muốn khóc theo mà gật đầu. Hà My quá đỗi vui mừng, chẳng ngại ngần ôm chầm lấy Hoàng Bách, anh vẫn thật cao lớn và ấm áp đủ để che chở cho bất kỳ cô gái nào, bao gồm cả cô. Hà My vừa cười vừa khóc, cô không muốn mất đi một người bạn tốt là Hoàng Bách, suốt thời gian thơ ấu chỉ có một mình, Hoàng Bách là người bạn quý giá của cô. Dù biết anh có tình cảm với mình, nhưng Hà My lại không thể phản bội trái tim để ở bên cạnh người bạn thân này được, cô ấy đã chọn người đàn ông ở phía sau lưng mình.
“Thôi đừng khóc nữa, tèm nhem hết phấn son bây giờ, anh ta cười em đấy.”
“Anh ấy không dám cười em đâu.”
Hà My vừa sụt sịt, vừa đưa ngón tay chấm chấm nước mắt tránh chạm vào mascara.
Cả Nam My và chồng của Hà My đều chăm chú nhìn cô dâu đang ôm bạn thân nhất của cô ấy, anh ta khẽ cười đầy mãn nguyện, suốt cả một ngày hôm qua, Hà My cứ lo lắng Hoàng Bách sẽ không tới tham dự đám cưới của cô, sẽ không muốn làm bạn với cô nữa.
Hoàng Bách đơn phương thích Hà My suốt một thời gian dài, khi quyết định thổ lộ thì cô ấy đã có người trong lòng, nhưng anh vẫn muốn nói ra, dù biết kết cục sẽ như thế nào.
Hà My biết là bản thân ích kỷ khi từ chối tình cảm của Hoàng Bách mà vẫn muốn làm bạn với anh. Nhưng Hoàng Bách quá tốt, cô không muốn mất một người bạn như anh.
Trước lúc cùng chú rể đi tiếp những vị khách khác, Hà My nắm tay Nam My, kéo sát cô lại thì thầm, “Một câu anh Hoàng Bách của em, hai câu anh Hoàng Bách của em. Chị vẫn ngồi chờ anh Hoàng Bách thật sự là của em đấy nhé!”
Dứt lời, cô ấy khẽ bật cười rồi đá lông nheo trêu chọc, khiến Nam My tự nhiên thẹn đến đỏ mặt. Hà My không nán lại nữa mà cùng chồng đi vào trong, để Nam My mặt đỏ phừng phừng, lấm lét nhìn sang người bên cạnh. Cả Hà My và Hoàng An đều biết rõ tình cảm mà Nam My dành cho Hoàng Bách, chính anh cũng biết chỉ là không mấy để tâm đến mà thôi.
Lúc này ở đất liền, Hoàng Tùng vừa xuống nhà đã thấy vợ đang dọn dẹp thì hỏi vọng xuống:
“Hoàng Bách đâu em?”
“Con đi đám cưới Hà My rồi mà.”
“Ồ, nó chấp nhận được sự thật rồi à? Quân tử nhỉ?”
Hoàng Nguyên khẽ nguýt chồng:
“Ơ, con thất tình mà sao nhìn anh vui quá vậy?”
“Thì anh đang khen nó còn gì, mà cũng đến lúc cho nó nhận ra rằng, tất cả tình yêu không phải lúc nào cũng dành cho nó chứ, có va vấp mới lớn khôn được.”
“Xem anh nói kìa, có người bố nào như anh không hả? Mọi người đều yêu quý Hoàng Bách thì làm sao chứ? Hai đứa nó không đến được với nhau thì vẫn là bạn bè tốt, con mình hành xử như vậy là quá đàn ông rồi.”
Hoàng Nguyên bĩu môi, chẳng qua là ông bố này đang hả hê vì thằng con trai yêu quý bị thất tình mà thôi, ai bảo từ lúc nó năm tuổi đến giờ, lúc nào cũng nhận được sự yêu thương chiều chuộng của tất cả mọi người. Ai gặp cũng yêu, cũng thích, đến vợ của bố nó cũng chỉ cưng mình nó thôi làm gì. Ông bố này đích thị là rất ganh tị với con trai.
“Mà nó đi một mình à em?”
“Không, Hoàng An bảo là Ami đi cùng.”
“Ừm, thế Bí Ngô không đi à?”
“Không, con bé bận rồi, hôm nay nó trực thay cho Ami đi mà. Có vẻ rất quyết tâm giúp bạn tốt cua anh trai rồi.”
Nói đến đây, Hoàng Nguyên chợt bật cười, Hoàng Tùng uống vội ngụm nước rồi nhìn sang, thấy vợ tươi cười rạng rỡ thì thắc mắc:
“Có vẻ không chỉ Bí Ngô, cả em cũng rất thích Ami nhỉ?”
“Vâng, em thích Ami, tất cả mọi người đều thích con bé.”
Hoàng Tùng khẽ gật gù đồng thuận, lại bồi thêm một câu:
“Chỉ mình thằng con trai em là gu khác người nhỉ?”
“Tình yêu mà, khó nói, cái bóng Hà My lớn như vậy, nó không để tâm được người bên cạnh thì cũng đúng thôi. Hưm, nhưng em thật sự rất thích Ami. Anh còn nhớ vụ gan ngỗng không?”
Hoàng Tùng đi đến bên vợ, vòng tay ôm lấy Hoàng Nguyên cằm đặt lên vai cô nói, “Nhớ, con bé thật đơn thuần và tốt bụng, anh cũng thích nó, nhưng còn con trai chúng ta, như em nói đấy, có một cái bóng quá lớn khiến nó không nhìn ra được người luôn dành hết tâm tư cho mình.”
“Bọn trẻ lớn cả rồi, con lựa chọn thế nào em ủng hộ. Anh cũng thế, đừng can thiệp quá sâu, chuyện tình cảm mà, khó nói lắm.”
Đám cưới diễn ra gần đầu giờ chiều mới kết thúc, khách khứa ra về gần hết, mấy cô gái độc thân rủ rỉ với cô dâu, họ đang đợi để được bắt hoa cưới. Hà My thấy Nam My đang ngồi canh chừng anh Hoàng Bách của cô thì gọi với:
“Ami! Bắt hoa cưới!”
Nam My ngước mắt nhìn về phía cô ấy, Hà My dơ cao bó hoa cưới khua khua trong không trung, Nam My dơ tay làm dấu ok rồi kéo Hoàng Bách:
“Đi bắt hoa cưới với em.”
“Thôi mấy đứa con gái bắt với nhau đi, lôi anh làm gì. Đi đi, nhanh không mất lượt bây giờ.”
Nam My bĩu môi không thèm rủ rê anh nữa, cô hớn hở rời khỏi chạy đến tụ tập với năm sáu cô gái khác cùng háo hức chờ đợi cô dâu tung hoa.
“1, 2…”
Hà My quay lưng lại với mọi người, nhún nhịp chuẩn bị tung hoa cưới, ở phía sau các cô gái đã chuẩn bị sẵn sàng, ai cũng trong tư thế biến mình thành người đầu tiên bắt được bó hoa.
“Tung đi! Tung đi!”
“Em ở phía này nhé cô dâu ơi!”
Tiếng ồn ào của họ thu hút sự chú ý của Hoàng Bách, anh từ tốn ngước mắt nhìn theo một cái rồi khẽ lắc đầu, lại tập trung rót rượu.
“Oa!”
Chỉ một phút sau khi Hoàng Bách quay đi, bó hoa cưới từ tay cô dâu lao vút ra phía sau, các cô gái xô nhau lao theo nhưng thật tiếc chẳng người nào bắt được. Bó hoa rơi phịch xuống trước mặt Hoàng Bách, chạm vào ly rượu trên tay anh khiến chất lỏng bên trong sánh cả vào áo vest của anh.
“Ồ! ai thế?”
“Không biết nữa, đẹp trai nhỉ?”
Mấy cô gái lại được dịp bàn tán, Nam My đưa mắt nhìn theo, nãy giờ vẫn im lặng, khi nãy thiếu chút nữa đã bắt được rồi, bó hoa bay sượt qua tay cô đến thẳng trước mặt Hoàng Bách.
Hoàng Bách đặt ly rượu xuống, rồi vô thức nâng bó hoa lên, chỉ vài giây sau lại có một loạt tiếng ồ nữa vang lên, lúc này Hoàng Bách mới nhìn về phía họ. Một cô gái trẻ bước đến trước mặt anh.
Cô dâu chú rể ở trên khán đài cũng chăm chú nhìn anh tủm tỉm cười, Hà My dơ tay tạo thành biểu tượng lên cơ như muốn khích lệ Hoàng Bách, rồi ngoảnh mặt nhìn chồng cô bật cười. Họ cùng đợi xem Hoàng Bách xử lý tình huống ra sao.
“Anh gì ơi, anh có thể…”
Cô gái chỉ chỉ vào bó hoa trong tay của Hoàng Bách, rồi mím môi chờ đợi, hai vành tai vì thẹn thùng đã nóng ran rồi đỏ bừng hết cả lên.
Nam My bước tách ra khỏi những cô gái đang bàn tán đoán già đoán non xem cô gái kia có lấy được bó hoa từ tay của anh chàng điển trai kia không. Hoàng Bách ý nhị liếc nhìn về phía cô một cái, khóe miệng theo đó cũng đẩy lên, nở một nụ cười rất nhẹ rồi đáp lại cô gái:
“Cho em cũng được, nhưng con nhóc kia sẽ nhổ hết tóc trên đầu anh mất. Xin lỗi em nhé!”
Cô gái tuy có chút thất vọng, nhưng vì sự lịch sự của Hoàng Bách nên cũng không làm khó anh mà bẽn lẽn lùi lại, xoay người bỏ đi. Hoàng Bách lúc này mới công khai dơ bó hoa cưới trên trời rơi trúng mình lên vẫy vẫy Nam My:
“Ami!”