Chuyện Thư Viện Nhạc Lộc

Chương 3: Thư bảo lãnh vào thư viện




Quần chúng sôi nổi, chưởng quầy kia tuy rằng mồ hôi đầy đầu, vẫn cứ không nhượng bộ nói: "Các vị, các vị, thật sự xin lỗi, ta biết các vị đều là quốc gia lương đống, bổn không nên ngăn đón các vị, nhưng ta đã bảo tiểu nhị đi báo tin, quan sai rất nhanh sẽ đến, chỉ cần các vị có thể phủi sạch hiềm nghi, ta, ta khẳng định không dám khó xử các vị anh tài."

"Quan phủ có bao giờ hữu dụng?" Có người lập tức nghi ngờ, cười nhạo nói, "Chờ đến khi nha dịch biết rõ, sợ tất cả mọi người chúng ta không biết phải đợi đến bao giờ, chậm trễ lúc này nhập học, chưởng quầy ngươi gánh vác nổi trách nhiệm sao?"

"Quan phủ được hay không, không phải vấn đề ta có thể tự tiện phán đoán," chưởng quầy kiên quyết, "Nhưng hôm nay không tìm ra hung thủ, mọi người nơi này đều không thể đi. Thanh giả tự thanh, chư vị chẳng lẽ không nghĩ tự chứng minh trong sạch sao? Hay muốn về sau vào quan trường, trên đầu đều bị chụp mũ "tình nghi giết người"?

Hắn ra lệnh một tiếng, bọn tiểu nhị trong tiệm đều hành động, đóng kín hết cửa sổ, trông chừng cẩn thận sợ chạy thoát người nào.

Thời gian không còn nhiều.

Trương Mẫn Chi hít một hơi thật sâu, nghĩ mình xa xôi vạn dặm đến đây, không thể chỉ còn cách một bước lại bị cản lại.

Nàng cũng không dám kháng nghị, miễn cho bị chưởng quầy nghi ngờ là thủ phạm. Với người khác mà nói, có lẽ chờ thêm một năm rồi tiếp tục khảo cũng không sao, nhưng nàng chỉ có duy nhất cơ hội này...

Lòng nóng như lửa đốt, lại không thể lộ ra nửa điểm bất thường.

Trước mắt trừ nàng một người chạy thoát, mọi người trong nhà đều đã bị giam, Vạn gia động tác mau lẹ, nhiều cấp kết hợp thực mau sẽ phán thu sau hỏi trảm, đợi Trương gia nhà nàng một nhà tử tuyệt, ai còn có thể nói Vạn gia là trung gian kiếm lời túi riêng nữa? Các cấp quan liêu quan lại bao che cho nhau, nàng chỉ có một đường có thể đi, chính là vào thư viện Nhạc Lộc, lấy được tư cách vào kinh diện thánh cáo ngự trạng, nhưng hay là trời cao cũng muốn nàng vong? Cố tình vào lúc này xảy ra án mạng!

Chẳng lẽ người một nhà mình thật sự phải đi vào tử lộ?

Không không, nàng không phục, nàng không phục! Liền tính nàng nhất định phải chết, ngày đó nàng cũng muốn kéo Vạn gia chôn cùng!

...

Mọi người bên nào cũng cho là mình phải, tình thế loạn cào cào.

Khi nói chuyện, trong đám người một người đàn ông nhỏ gầy chậm rãi đứng lên, đi thẳng lên lầu, Trương Mẫn Chi nhìn chăm chú nhìn lại, này còn không phải là Đường Họa Sư hôm qua cùng mình uống rượu sao, bên tai liền nghe được tiểu nhị kỳ quái hỏi: "Đường Họa Sư, ngài là lão sư thư viện Nhạc Lộc mời đến, chẳng lẽ cũng sốt ruột hôm nay liền phải báo danh?"

Đường Họa Sư đạm đạm cười, lại không trả lời, bước lên bậc thang, rời khỏi tầm mắt mọi người.

Liền có học sinh thấp giọng nói: "Nói không chừng Đường Họa Sư là lại có cảm hứng vẽ, giống như tối qua, một nén hương liền có thể phác hoạ toàn cảnh tình hình hiện nay trên giấy."

Một học sinh khác nhỏ giọng phụ hoạ: "Xác thật như thế, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy họa sư có họa kỹ cao siêu như thế, đáng tiếc bức họa kia lại bị bẩn. Nhưng nếu kỹ xảo của Đường Họa Sư ta có thể học được một vài, tấm tắc..."

"Đừng nghĩ nữa, hôm nay mọi người nếu đều đi không được, ai cũng vào không được thư viện Nhạc Lộc, càng không cần phải nói học cái gì họa kỹ."

Lúc này cửa phòng chữ Thiên số 1 đột nhiên mở ra, một vị chàng trai trẻ mặc áo xanh, bộ dáng văn sĩ đi ra, trầm mặt nói, "Ồn ào nhốn nháo, giống bộ dáng gì?"

"Ngươi nói thật nhẹ nhàng, chẳng lẽ ngươi không cần đi thi?" Lầu một lập tức có học sinh phẫn uất nói.

"Nhiều người như vậy đều không thể đi thư viện Nhạc Lộc, thật sự quá không công bằng, Hàn Đại Thông này chết thì chết, hà tất kéo chân sau chúng ta đâu."

"Nhà ta thật vất vả tích cóp tiền cho ta làm lộ phí đi thi, hiện tại lộ phí dùng hết, nhập học không cửa, ngay cả trở về nhà cũng vô vọng..."

Lời này vừa nói đã khiến vô số học sinh đồng cảm, có người không chịu được áp lực tâm lý lớn như vậy, đã bắt đầu thấp giọng khóc nức nở lên.

"Đường đường nam tử hán đại trượng phu, gặp chuyện liền khóc, còn có điểm chí khí sao?" Lúc này, phòng chữ Thiên số 1 lại có người đi ra, một thân quần áo ngắn hàng lụa chế màu nguyệt bạch, áo choàng đen toả ra ánh sáng, bên cạnh còn dùng chỉ vàng tinh tế buộc chặt, nhìn thực sự giá trị xa xỉ. Người này nói chuyện thanh âm trầm thấp, nhưng vừa đứng ra lại là mặt trắng như ngọc, môi như điểm chi (?), lại là một vị công tử tuấn tiếu, tuy rằng nam sinh nữ tướng nhưng khí thế phá lệ lăng người, hắn dùng ánh mắt quét một lần người dưới lầu, thế nhưng không ai dám nói thêm nửa câu.

Thật là một mỹ nhân, Trương Mẫn Chi mắt sáng ngời, phỏng chừng quần áo của mỹ nhân không dưới mấy ngàn lượng bạc, đặc biệt là chiếc trâm ngọc xanh biếc trên đầu kia, tuy nhìn hình thức đơn giản nhưng loại thủy sắc này con cháu quan lại tầm thường đều rất khó có được, nàng nghĩ thầm vị công tử này tất là lai lịch bất phàm, chỉ là không biết hắn rốt cuộc có phải người của phe phái Vạn gia hay không...

Chỉ là mỹ nhân thân thể dường như không tốt lắm, trong tay còn nắm một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, nói xong một câu liền ho khan vài tiếng. Xem tướng mạo này nghe thanh âm này, hẳn là từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt lại nhiễm phong hàn, thành ra bệnh hen suyễn. Nghĩ đến hẳn bởi vì mùa xuân nhiệt độ không khí hay thay đổi lại mưa liên miên, đã ảnh hưởng tới thân thể mỹ nhân.

Trương Mẫn Chi ánh mắt nhìn thẳng tắp vào mặt người nọ, hãy còn tính toán, lại không biết động tác nhỏ của bản thân đã bị anh ta bắt gặp. Mỹ nhân mày nhíu lại, trong khi thở dốc dường như đã nhận ra khác thường, ánh mắt hắn thuận thế quét qua Trương Mẫn Chi, trong mắt loé sáng nhưng nhanh chóng biến mất, trên mặt không hề gợn sóng. Hắn đứng thẳng lên, một cổ khí thế tự nhiên liền áp hướng bốn phía, khiến mọi người không tự giác đều thu tiếng động, nghe thanh âm như núi gian nước chảy kia của hắn chậm rãi nói: "Ở đây nhiều vị học sinh như vậy, học phú ngũ xa, tài hoa hơn người, nói vậy hẳn có người có thể nhìn ra chân tướng án mạng hôm nay. Ai phá án này trước khi nha dịch tới, ta ở đây có một phần thư bảo lãnh vào thư viện Nhạc Lộc của Chu gia, sẽ tặng cho người đó."

Một lời vừa ra, lập tức có người đánh trống reo hò lên.

"Chu gia? Là Chu gia mẫu tộc của đương triều Thái Hậu?" Có học sinh vui mừng khôn xiết, giương giọng hỏi.

Thiếu niên nhàn nhạt nhìn qua bọn họ, vẫn chưa mở miệng, nhưng văn sĩ áo xanh đi ra lúc đầu đã thế hắn nói tiếp.

"Tất nhiên. Chủ nhân của ta là con trai thứ tám của Chu gia đại phòng, tên Chu Kỷ - Chu bát công tử, như thế, mọi người tin chưa?" Hắn gỡ lệnh bài bên hông xuống, đó là lệnh bài đặc trưng của con vợ cả Chu gia đại phòng, lúc này giơ trước mặt mọi người, kim quang lấp lánh đại phú quý, dường như sắp rơi xuống giữa hàng học sinh dưới lầu.

Cũng không trách các học sinh kích động như vậy, đương kim bệ hạ thịnh sủng Vạn thị, vì nàng, quả thực coi các phi tử khác ở hậu cung như không có, vậy tại sao Quý phi nhiều năm vẫn chỉ là Quý phi, mặc dù bệ hạ năm lần bảy lượt muốn sách phong vi hậu đều không thể được? Nguyên nhân đều ở Chu Thái Hậu, Thái Hậu một ngày không gật đầu, Vạn quý phi liền biến không thành Vạn Hoàng Hậu. Huống chi Chu Thái Hậu sớm liền nhận nuôi Thái Tử dưới gối, cùng Vạn gia tính xé rách mặt. Vạn gia ngoại thích dù kiêu ngạo ương ngạnh cỡ nào, một khi gặp phải Chu gia, cũng chỉ có thể bóp mũi lui ra.

"Ngươi lại là ai?" Có người lớn gan hỏi thanh y văn sĩ.

"Ta? Ta là bằng hữu của Chu công tử, tên Lý Toàn," thanh y văn sĩ chậm rãi nói.

Trương Mẫn Chi tim đập thình thịch, nếu họ Lý, khí thế lại mạnh như thế, còn thân cận cùng Chu gia, người này hay là xuất thân từ Tào quốc công Lý gia? Tào quốc công Lý Văn Trung là cháu ngoại của Chu Nguyên Chương, phụ thân mất sớm, được Chu Nguyên Chương yêu thương nuôi nấng, lại đi theo làm tùy tùng, theo Chu Nguyên Chương đánh hạ thiên hạ, có thể nói trung thành và tận tâm.

Nàng đi theo mẫu thân kinh thương nhiều năm, tin tức linh thông, quen biết nhiều nhân sĩ, đã sớm rõ ràng Lý gia tuy rằng bởi vì Lý Cảnh Long trong Loạn Tĩnh Nan* đã quay giáo đảo hướng Thành tổ, bảo vệ phú quý gia tộc, nhưng lúc sau lại liên lụy vào ngôi vị chi tranh, dần dần bị gạt khỏi trung tâm quyền lực, ở kinh thành địa vị rất xấu hổ.

(Loạn Tĩnh Nan/ Tĩnh Nan chi biến/ Chiến dịch Tĩnh Nan: là một cuộc nội chiến trong những năm đầu triều Minh của Trung Quốc giữa Chu Doãn Văn, và chú của ông - Yên vương Chu Đệ. Cuộc chiến bắt đầu năm 1399 và kéo dài trong 3 năm. Chiến dịch kết thúc sau khi các lực lượng của Yên vương chiếm được kinh đô Nam Kinh.)

Trong đám học sinh cũng không thiếu người thông minh đoán trúng thân phận của Lý Toàn, đối với địa vị của Chu Kỷ càng thêm tin tưởng.

"Chúng ta ở đây đàn anh hội tụ, không tin không phá được vụ án nho nhỏ Hàn Đại thông bị giết," có người cao giọng nói, những người khác cũng sôi nổi phụ họa.

Lời này cũng không tính làm bộ. Thiên hạ bấy giờ, có lẽ là bởi vì nhai sơn chi nhục - bị Mông Cổ thống trị nhiều năm, văn hóa Trung Hoa tổn thất thảm trọng. Người Hán thật vất vả một lần nữa giành lại được thiên hạ, cho nên càng coi trọng văn hóa giáo dục gấp bội, các nơi cầu học sôi nổi, đặc biệt là ở triều đại trước - thời kì Vu Khiêm* nắm quyền, liền hoàng đế đều không mua trướng (?), càng làm tăng thêm địa vị của sĩ tử ở trong lòng bá tánh, huống chi một khi thi đậu cử nhân, cả nhà đều không cần nộp thuế, ngay cả những thương hộ cũng sẽ kết bè kết đội bái nhập môn hạ.

(Vu Khiêm (于謙, 1398-1457) là một vị đại quan của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Ông nổi tiếng vì tinh thần cương quyết tử thủ bảo vệ đất nước, có công lãnh đạo quân dân thành Bắc Kinh phòng thủ chống lại cuộc xâm chiếm của Mông Cổ vào năm 1449. Ông là 1 trong 41 vị công thần được thờ tại Đế vương miếu (历代帝王庙) được nhà Minh, nhà Thanh xây dựng, trong đó thờ những vị quan văn, võ tướng được đánh giá là tài năng và tận trung nhất qua các triều đại.)

Sĩ phu cùng thiên tử cộng trị thiên hạ, quả là một giấc mộng trong tầm tay. Cũng bởi nguyên nhân này, học sinh cực kì được coi trọng, chưa cần nói tới các học sinh tự tin có thể thi được vào thư viện Nhạc Lộc, ai biết được, có khi mình lại là một Vu Khiêm tiếp theo? Bị thu sau tính sổ* có tính là gì, cùng lắm là dẫm lên thanh danh hoàng đế cũng là một thành tựu sử sách lưu danh, đã chết cũng so với tồn tại xuất sắc gấp trăm lần, nhân sinh như vậy mới là người trong thiên hạ hướng tới.

(*Thu sau tính sổ: ý nói sau khi trải qua thời kì phong quang, sẽ đến lúc bị "truất" khỏi địa vị và quyền lực, thậm chí mất mạng. Vu Khiêm trong lịch sử nâng đỡ Minh Đại Tông lên ngôi, sau này quân phản loạn đưa Minh Anh Tông trở lại ngôi vị, Vu Khiêm bị buộc tội phản nghịch và chịu án tử hình, vợ con đều bị đi đày. Khoảng 30 năm sau, ông mới được những vị hoàng đế tiếp theo minh oan, truy tặng thuỵ hiệu.)

"Đi, chúng ta đi lên nhìn xem hiện trường vụ án, rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Mọi người lập tức hăng hái rầm rập lao lên lầu hai.

Trương Mẫn Chi không nhanh không chậm đi theo dòng người, nghĩ thầm, đương triều Thái Tử nghe nói là từ nhỏ được hoạn quan nuôi nấng, 6 tuổi mới được hoàng đế phát hiện, lúc sau được ôm tới cho Chu Thái Hậu nuôi dưỡng, mới từ trong tay Vạn thị kia bảo vệ được tánh mạng. Chu gia từ khi nhận nuôi Thái Tử liền tỉ mỉ bồi dưỡng hắn, trực tiếp dẫn đến việc Vạn quý phi buông bỏ hạn chế hậu cung phi tử sinh con, không mấy năm sau, chính bà ta cũng nhận nuôi một đứa. Chu gia cùng Vạn gia nói là tử địch cũng không quá, này mẹ chồng nàng dâu chi tranh đã sớm từ hậu cung lan tới triều đình. Năm trước Thái Sơn động đất, Vạn gia liền có người tấu thỉnh phế truất Thái Tử, nói là bởi vì Thái Tử bất nhân mới dẫn tới Thái Sơn địa chấn, dao động nền tảng lập quốc. Hai phe phái chém giết thật lâu, không biết nhiều ít mông các ngự sử như vậy báo hỏng. Thái Tử tuy rằng cũng không bị phế, nhưng hiện tại mỗi khi hoàng đế có hoạt động cũng không thấy bóng dáng Thái Tử. Triều đình trong ngoài đã sớm nghị luận sôi nổi, hoàng đế hiện tại thân thể thực sự đáng lo, nói không hảo khi nào phong vân biến đổi.

Nếu người này không phải ở phía địch nhân mà còn là Vạn gia đối thủ, mình nhất định phải gấp bội lấy lòng, liền tính chính mình quay đầu không chiếm được cơ hội diện thánh, chỉ cần biến chuyện của cha mẹ thành đảng tranh, nói không chừng tánh mạng người một nhà sẽ có thể bảo vệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.