Chap 2 : Đường đến bến đỗ tình yêu
Lần đầu tiên đi phượt bằng xe máy , lại còn lạ đường , vừa đi vừa dò đường bằng điện thoại vừa hỏi đường người xung quanh , tôi không ngờ rằng con đường 320km từ thành phố lên Đà Lạt nó lại xa xôi như vậy , không may là đang vào hạ nên nắng chiếu muốn cháy da mặc dù đã mặc khoác các kiểu , đi tới cầu La Ngà đồng nai thì nắng quá chịu không nổi , đành tấp vô tiệm cơm gần đó ăn chút lấy sức tiện thể tránh nắng luôn ( Quán cơm em quên tên rồi nhưng có 1 bé phụ bán khá là xinh luôn , giữa nơi nắng nôi như vậy mà da ẻm trắng nổi bật luôn ý , qua cầu La Ngà là có duy nhất quán này thì phải , mấy xe khách cũng như xe tải hay dừng chân ăn uống ý ) . Ăn xong lại lên đường , ra khỏi tiệm cơm là lại thấy như lò thiêu vậy , tiếp tục chạy bon bon trên con đường đầy bụi , nhỏ ngồi sau đưa tay che bụi cho tôi mặc dù tôi đã đeo 2 lớp khẩu trang y tế . Chạy một mạch lên đèo Bảo Lộc , cảm giác khác hẳn , không khí ở đây đã mát hơn rất nhiều làm tôi và nhỏ cũng cảm thấy phấn chấn hơn , vậy là một chút nữa thôi sẽ đến Đà Lạt , nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến , chưa hề nghĩ đến , chỉ nghe mọi người kể rằng ở Đà Lạt đẹp và thơ mộng thế thôi .
- “ Không biết sắp tới chưa ta , lên tới đây mát , cảm thấy thoải mái bà xã nhỉ “
- “ Còn phải nói nữa , lên tới Đà Lạt là đảm bảo anh không muốn về luôn , đi tiếp đi , gần tới rồi , nghỉ hoài à “
- “ Trời , mệt thấy mẹ nè bà nội , tui chở chứ phải mấy người đâu , ngồi sau không ôm người ta thì lấy hứng đâu mà chạy , quen mấy năm trời rồi , sắp sinh con đẻ cái cho người ta rồi mà ngại nữa “
- “ Hihi , thì lát nữa ôm được chưa , càng lên trên càng lạnh rồi , anh không cho , em cũng ôm à “
- “ Tính hãm hiếp tui hả , đừng tưởng ai cũng dễ dãi nha haha … “
Ngồi tán dóc , uống nước một chút thì chợt nhớ ra sáng giờ chưa hút điếu thuốc nào , cảm giác thèm thuốc kinh khủng , muốn bỏ chốn ra 1 góc hút nhưng sợ nhỏ biết được thì có mà ốm người , số là nhỏ ghét mùi thuốc , mũi cực thính với mùi thuốc , sợ mồm người yêu hôi , sợ chồng chết sớm nên nhất quyết không cho tôi hút , tính tôi cũng ngang bướng nên cũng đã nhiều lần nói thẳng với nhỏ , không muốn dối nhỏ nên tôi không bỏ được nhưng hạn chế lại , nhỏ cũng đồng ý nhưng có vẻ miễn cưỡng lắm. Đành phải lấy chewgum ra nhai tạm cho đỡ buồn miệng . Đúng là càng lên trên thì càng lạnh , nhiệt độ bây giờ chắc chỉ khoảng 18 19 độ . Bây giờ tôi mới hiểu tại sao người ta luôn sợ con đường từ TP lên Đà Lạt , con đèo này nối tiếp con đèo kia , xe tải , xe khách chạy như không nhường cho nhau , một bên là vách núi , một bên là vực , nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cảnh ở đây thật đẹp , tôi luôn thích nhìn ngắm 1 thứ gì đó từ trên cao . Từ khi tôi về Phương Lâm , leo đồi cùng với thằng anh họ , nó chỉ cho tôi thấy đường chân trời , ruộng bậc thang , từ trên nhìn xuống thung lũng , từ đó tôi thích cảnh đẹp ở Việt Nam , nhìn một thứ gì đó xa xăm , từ trên cao tôi thấy lòng bồi hồi , khoan thai , không biết phải diễn tả như thế nào nhưng thật sự cảm giác đó với tôi rất tuyệt .
- “ Dừng đây xíu nha , ở đây đẹp quá , anh thích đứng từ trên cao để nhìn ngắm mọi thứ “
- “ Uhm , nhưng nhanh nhé, trời về tối rồi chạy xe ghê lắm ,với cả em sợ ma nữa “
Tôi đứng trên rào chắn giữa đường đèo và vực , tôi hít một hơi và nhìn ngắm những màu xanh xa xa từ cây cối , từ trên tôi có thể nhìn thấy con đường đèo phía dưới nơi tôi vừa chạy qua , những chiếc xe tải xe khách như được thu nhỏ đang chạy lanh quanh vòng vèo theo đường đèo , nhìn lên trên tôi cảm giác như rất gần với trời , tôi cảm tưởng có thể chạm tay với lấy những đám mây đang bay lơ lửng kia , xa xa thì có một vài trụ điện bằng thép thì tôi mới tự hỏi sao người ta có thể đem điện lên tới được đây nhỉ , hình như chỉ có 2 đường dây , 1 sợi nóng và 1 sợi lạnh , tôi chả biết là gì vì chỉ thấy mỗi 2 sợi dây kéo dọc theo con đường mà chúng tôi đi .
- “ Xong chưa anh , lên trên đi còn nhiều chỗ đẹp lắm , ở đây trễ giờ mất. “
Hình như nhỏ hơi bị kích thích khi gần tới Đà Lạt , nhỏ luôn miệng nói về chỗ này chỗ kia , những chỗ mà nhỏ đã từng đến , với nhỏ thì Đà Lạt như ngôi nhà thứ 2 vậy , hầu hết năm nào nhỏ cũng đi một vài lần chả bù cho tôi , chẳng biết ất giáp từ đâu tới đâu cả .
- “ Anh , mỗi khi mà giận nhau , em hay lên Đà Lạt lắm . lên đây thấy bình yên , chứ ở TP là em không bao giờ hết giận anh đâu “
- “ Anh có làm gì em giận đâu chứ , toàn em tự giận đó thôi , mà lên đây với ai , đi với trai à “
- “ Em đi một mình , lâu lâu mua tour trên mạng đó , em không thích đi tour tại người ta cứ hối liên tục , không kịp thăm quan gì hết , nhưng phải xin đi với tour thì mẹ mới cho đi “
- “ Uhm phải vậy chứ , chứ mất vợ rồi biết lòi đâu ra đứa khác đền cho anh haha “
Tán dóc một hồi thì cũng tới Đà Lạt , trời cũng gần tối rồi , đành phải chạy vô khách sạn nghỉ đỡ 1 đêm , tắm rửa xong thì nhỏ hỏi còn sức không , lết bộ ra chợ Đà Lạt với nhỏ . Ở đây náo nhiệt thật , hỏi ra thì mới biết đây là chợ đêm , hay còn gọi là chợ Âm Phủ , nghe tên tôi cũng muốn rùng mình , tôi dị ứng với tâm linh lắm , không tiếp xúc nhưng cũng gặp vài hiện tượng không lý giải được cho nên tôi cũng ngán mấy chuyện này lắm .
- “ Anh , đói chưa “
- “ Em nhắc mới nhớ , đói quá , kiếm gì ăn đi “
- “ Sao anh không mặc thêm áo , bộ không thấy lạnh hả ??? “
- “ Không , anh thấy mát mà , thời tiết vậy đã quá , tận hưởng chứ mai bệnh sao ra ngoài được nữa “
- “ Hay quá , mai bệnh em cũng bắt anh ra ngoài à , mai còn nhiều chỗ để đi lắm “
- “ Đi đâu , phải kiếm chỗ thuê nhà đã chứ , ở ks tiền đâu chịu nổi “
- “ Tối ngày cứ tiền , cứ chơi cho đã trước đi , em sẽ cho anh biết Đà Lạt như thế nào đã “
Nói rồi nhỏ nắm tay tôi , hai đứa đi dọc từ khách sạn ra chợ , đường rộng rãi thoải mái , tối rồi nên cũng vắng xe chỉ còn lác đác vài chiếc , hầu hết là các nam thanh nữ tú thuê xe đạp đôi , còn lại thì từng tốp thanh niên hoặc các cặp đôi lang thang dọc vỉa hè . Từ đằng xa tôi đã thấy khói từ quầy hàng nướng bốc lên nghi ngút , càng gần hơn tôi càng thấy nhiều hàng gánh hơn , nào là chè , kem , bún , khoai nướng , cánh gà nướng … nhiều không đếm xuể và không biết nên ăn gì trước tiên , đứng từ trên dốc ngó xuống các hàng quán bày dọc giữa 2 lỗi đi cầu thang , tôi bắt đầu cảm nhận được nhiều hương vị khác nhau . tấp đại vào quán bún gần nhất , ăn một tô cho ấm bụng .
- “ Anh , ăn đồ nướng nha , em ra mua “
- “ Trời mới ăn xong tô bún chưa no hả ?? “
- “ Chưa , lạnh thì phải ăn mấy cái này cho sướng chứ “
Vội tính tiền rồi bước theo sau nhỏ , sợ nhỏ lạc mất , ở đây đông quá và tôi thì chẳng muốn xa nhỏ một chút nào nữa , đứng ở quầy hàng nướng , nhỏ cứ chỉ hết món này đến món kia , tôi lại lo vì mình lên đây để sống chứ đâu phải để du lịch , tiền đâu mà chơi bời quá độ như vậy được nhưng cũng không muốn nhắc nhỏ mắc công nhỏ lại càm ràm chuyện tiền bạc . Ăn xong thì bụng tôi như to ra gấp đôi bình thường , giờ thì tôi chỉ muốn ngồi đâu đó hoặc tốt hơn là về ks nằm nghỉ lưng vì cả ngày nay đuối lắm rồi nhưng nhỏ thì chẳng hề hấn gì , nhỏ kéo tay tôi vào các sạp đồ lưu niệm , quần áo , thử hết món này đến món kia mà đặc biệt là chẳng mua món nào , hỏi ra thì mới biết sở thích của con gái là vậy , thích thì thử , ngắm cho đã chứ không muốn mua vì mua là sẽ không kìm chế được mà sẽ mua hết món này đến món khác .
- “ Về thôi em ơi , hôm nay anh mệt , mai rồi cho em tha hồ hành hạ “
- “ Gì chán vậy trời , Đà Lạt vui nhất là đêm mà giờ tự nhiên về , anh về trước đi , em muốn đi tiếp “
- “ Thôi về đi , anh sợ em đi lạc nữa mắc công , rồi tối khuya rồi , lạnh lẽo, bị ai bắt cóc rồi sao , có ma nữa , anh nghe ma nhiều hơn người , về đi mau lên “
- “ Thôi về , nói thấy ghê quá “
- “ Anh , cõng em “
- “ Trời ơi mệt lắm rồi trời , mai đi , mai em muốn gì cũng được hết luôn , tha cho anh hôm nay đi “
- “ Hứ “
Bình thường thì chắc tôi sẽ cóng vó lên với cái hứ của nhỏ nhưng hôm nay tôi chẳng quan tâm nữa , cứ về leo lên giường trước rồi tính gì thì tính . Mấy khách sạn ở đâu tôi không biết chứ khách sạn chỗ tôi đang thuê phòng thì lạ thật , mới 10h tối hơn nhưng các hành lang đều tắt đèn , thời tiết thì lạnh lẽo , đèn thì hiu hắt cũng may là có thang máy chứ không thì tôi cũng chẳng dám đi lên . Ở ngoài trời , lang thang chẳng thấy lạnh vậy mà về phòng lạnh kinh hồn , chân như muốn đóng băng , leo lên giường trùm kín mít từ đầu tới chân , kệ nhỏ muốn làm sao thì làm.
- “ Anh , đi súc miệng đi để vậy ngủ luôn hả “
- “ Anh mệt rồi , mai đánh bù hai lần “
- “ Nhanh đi cho hun cái “
Vậy là tung mền đạp nệm chạy vào đánh nhẹ cái răng , sự thật bất ngờ là nhỏ lừa tôi thôi , ra thì thấy nhỏ trùm kín mền ngủ mất rồi , không biết rằng nhỏ có đang chờ tôi kéo mền ra hay nhỏ ngủ thật nhưng tôi chả còn hứng thú nữa , leo lên giường trùm mền làm 1 giấc tới sáng.