Chúng Ta Nợ Nhau Tương Lai Tươi Đẹp

Chương 5: Bộ Ba Hoàn Hảo




Tôi nằm trên giường suy nghĩ về cả ngày hôm nay. Mọi thứ thật tuyệt vời. Trước đây tôi ít được kết thân với ai lắm vì sợ mọi người khó gần ấy mà giờ đây mọi thứ ấy đều được cải thiện theo hướng tích cực. Tôi đã làm quen được với Hiểu Bạch ngay từ ngày đầu tiên, tuy nó không to tác gì nhưng tôi thật sự rất vui. Chúng tôi còn xin số điện thoại nhau nữa. Tôi đang đắm chìm vào sự sung sướng bỗng tôi lại cảnh thấy hoang mang. Chuyện là khi tôi định vào căn tin thì lại thấy dáng người của một ai đó hệt như Trạch Dương. Tôi có bị hoa mắt không nhỉ ? Hay có vấn đề gì mà cứ nhớ đến anh ta. Vã lại chúng tôi chẳng quen biết gì nhau chỉ cùng nhau ăn tối thôi mà tại sao tôi lại để tâm đến vậy ? - Haizzzz. Mình không quan tâm nữa đâu. Không biết đâu. ( tôi thét lên ) Sau đó tôi cố gắng nhắm mắt lại rồi cố đi ngủ. Thế là tôi đã ngủ lúc nào chả hay.***Hôm sau , vì tôi muốn tìm ra chân lí thế nên tôi quyết định đi một vòng sân trường. Tôi nhìn xung quanh, mắt láo liên và quan sát một cách thận trọng. Tôi đã suy nghĩ rằng dù gì chúng tôi cũng là bạn rồi nếu gặp lại thì tôi lại có thêm một người bạn tốt nữa . Có sao đâu.Đương nhiên tôi lôi Hiểu Bạch đi cùng. " Hứa Lãng Thần kìa " ."

Hotboy trường Minh San kìa , cậu ấy đẹp trai quá!". Tiếng ầm ĩ từ đâu xuất hiện cứ như đang ca tụng ai đó lên. Thật ồn ào. Thế mà Bạch Bạch lại kéo tôi đi. Chúng tôi chui qua một đám đông. Ai ai cũng muốn chen lên hết. wow~~~~~~~ . Tiếng hò hét từ Bạch Bạch cũng khiến tôi bất ngờ. Hình như tên này là Hứa Lãng Thần. Tôi nhìn thì cũng thấy bình thường không bằng người bạn Trạch Dương của tôi. Ơ ! Tại sao lại nhắc tên đó nhỉ ? Nhưng tôi phải công nhận rằng vẻ đẹp của anh ấy thật khiến tôi phải đổ gục. Bạch Bạch nói rằng Lãng Thần này cũng khá thích làm trò trêu ghẹo bọn con gái , đó là điều tôi ghét nhất. Để tránh gặp phiền phức tôi đã cố gắng từ từ lẻn ta ngoài.- Cô bé thắt bím màu đỏ ơi! Bé đi đâu vậy ? Thắc bím ....

màu đỏ, trời là mình cơ mà !- T...

tôi đi vệ sinh. Có việc gì không vậy ?- Tôi tưởng bé không thích tôi." Đúng là vậy đó " nhưng tôi không muốn nói vì biết rằng fan hâm mộ tên này khá đông có thể tôi sẽ bị đánh thì sao. Tôi im lặng và chạy vì chạy là thượng sách mà ! Tôi thoát khỏi được tên đó đúng thật là may mắn. Tôi không muốn tương lai mình phải va phải bất kì rắc rối nào! Vì bản tính tôi khá nhút nhát và không thích dây vào những cái tên Hotboy gì đó. Phiền chết đi được.**Về lớp học, tôi thấy Bạch Bạch đang học gì đó tôi vội chạy đến hỏi thì ra cậu ấy không muốn mình phải bị lên kiểm tra bài nên lúc đầu năm hay xung phong lên trả bài để lần sau không phải trả. Tôi phì cười vì cái suy nghĩ như vậy! Thật ra cô nàng Hiểu Bạch này thật ngây thơ nhưng cũng có lúc khá âm mưu đó chớ ! Một hôm tôi đang cầm cuốn sách để đi xuống khuôn viên trường đọc bỗng thấy Bạch Bạch đang tìm cái gì đó. Bên kia tôi lại nghe thấy tiếng ồn ào. Biết là sắp không hay vì tôi tin vào giác quan thứ sáu của tôi lắm thế nên tôi quyết định trốn Bạch Bạch để người bạn này không tìm ra tôi để tôi có thể yên tĩnh đọc sách. Tôi đến khuôn viên sau trường, đúng thật là yên ắng hơn hẳn. Hình như có khá ít người ra vào nơi này. Yeah ! thế là tôi có thể ngồi đây đọc sách một cách yên ổn. Mà hình như có một người cũng đang ngồi bên đấy đọc cái gì đó. Tôi tiến lại gần. Trời ơi ! đây chính là cuốn manga đang cháy hàng trong hiệu sách . Phải đặt hàng từ rất lâu mới có được. Mà hình như cậu ấy học chung lớp với tôi. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cuốn truyện nên cậu ấy cất lời :- Cậu cũng biết truyện này nữa à.- Đương nhiên. Tớ siêu thích luôn í. Mà cậu có thể cho tớ mượn khi đọc xong được không vậy ?- Uh... được thôi. Hình như chúng ta học chung lớp thì phải.- Đúng rồi á. Mình tên là Ly Hạ. Còn cậu , cậu tên gì ?- Mình là Lê Ninh.- Để có được quyển này chắc cậu đã phải cực khổ lắm đúng không ?- Vì số lượng có hạn nên đúng là như vậy đó. Chúng tôi đã ngồi cùng nhau cùng bàn luận về vấn đề yêu thích. Tôi rất vui vì có thể gặp được một người bạn có thể có chung sở thích như vậy." Reng ....

reng ...

reng"- Đến giờ vào lớp rồi chúng ta đi thôi.

Nói xong tôi kéo tay cậu ấy chạy vào lớp và gặp được Hiểu Bạch trên đường vào lớp. Sau đó ba chúng tôi đã bắt đầu chơi chung với nhau. Bên cạnh tôi có hai người bạn rất tuyệt vời.

Một người rất hài hước và luôn khiến cho mọi thứ đều vui vẻ và một người có cùng sở thích và điềm đạm hơn. Với cả Lê Ninh học rất giỏi cũng có thể giúp bọn tôi trong việc học. Bây giờ chúng tôi dường như không thể không đi bên cạnh nhau. Hai cậu ấy là hai người bạn tuyệt nhất từ trước đến giờ của tôi. Và giờ chúng tôi như là một bộ ba hoàn hảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.