Chứng Kiến Thần Thám

Chương 99: Vẽ sừng dê




Edit: Cải Trắng

Không cần quá nhiêu câu chữ, chỉ cần một cái liếc mắt thôi Trì Trừng và Chúc An Sinh đã hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nhau.

“ Sao chuyện này lại thành ra như vậy? ” Chúc An Sinh là người mở miệng đầu tiên.

Thứ hấp dẫn sự chú ý nhất trong bức thư là cái ký hiệu nhìn giống như là của tên sát thủ 12 cung hoàng đạo. Ký hiệu đó là một vòng tròn, ở giữa vòng tròn là dấu hình chữ thập.

Những thứ còn lại trong bức thư chính là những ký hiệu mà tên sát thủ 12 cung hoàng đạo đã sử dụng. Bởi vì vụ án này quá nổi tiếng nên trong một khoảng thời gian rảnh rỗi, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã lấy bức mật thư của tên sát thủ này ra để nghiên cứu.

Từ những năm 60 của thế kỷ trước cho tới nay, tên sát thủ 12 cung hoàng đạo đã cực kỳ nổi tiếng với danh hiệu sát thủ liên hoàn. Mật mã của hắn đã có rất nhiều người nhìn thấy nhưng vẫn chưa có ai nói được chính xác nội dung trong bức thư đó là gì. Thế nên, cả Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng không tra ra được gì.

Đây là câu đố khiến nhiều nhà giải mật mã hoang mang. Bởi vì những ký hiệu này hoàn toàn là do tên sát thủ 12 cung hoàng đạo đó viết và sáng tạo ra. Nhưng vì sao? Vì sao ở trong vụ án sát hại hai thôn trang này, Chúc An Sinh và Trì Trừng lại được thấy những ký hiệu đó?

“ Những tin này, những tin này không giống với tin trong thư của tên sát thủ 12 cung hoàng đạo!! ”

Lần đầu tiên Trì Trừng nói chuyện mà lại nói lắp, có thể thấy anh đang vô cùng khiếp sợ. Ai mà tưởng tượng được chuyện này lại xảy ra chứ? Ai mà biết được, trong vụ án tàn sát hai thôn trang ở Thái Lan, bọn họ lại được nhìn thấy những ký hiệu giống với vụ án của tên sát thủ 12 cung hoàng đạo tại Mỹ vào những năm 60 thuộc thế kỷ trước?

Rốt cuộc những chuyện này có liên quan gì tới nhau?

Hơn nữa, Trì Trừng còn phát hiện ra được một chuyện đáng sợ hơn. Những mẩu tin này tuy rằng được sử dụng bằng các ký hiệu do tên sát thủ 12 cung hoàng đạo nghĩ ra nhưng nội dung bên trong lại không giống với những gì mà tên sát thủ 12 cung hoàng đạo từng tung ra bên ngoài. Thế nên, Trì Trừng và Chúc An Sinh lại phát hiện thêm được một sự việc nữa: Có người dùng ký hiệu của tên sát thủ 12 cung hoàng đạo này để chuyển thư qua lại cho nhau.

“ Hung thủ của chúng ta đã dùng ký tự do tên sát thủ 12 cung hoàng đạo sáng tạo ra để trao đổi cùng người khác. ” Trì Trừng tiếp tục nói ra những phát hiện của mình.

“ Sao cậu ta hiểu được mật mã của tên sát thủ 12 cung hoàng đạo? Ai là người đã viết thư qua lại với cậu ta? Chẳng lẽ người đó là sát thủ 12 cung hoàng đạo? ”

Chúc An Sinh đưa ra ba vấn đề liên tiếp, mà mấy vấn đề này cũng đang là khúc mắc trong lòng Trì Trừng.

“ Người đó không thể nào là sát thủ 12 cung hoàng đạo. Vì tên sát thủ đó là nhân vật nổi tiếng từ những năm 60 của thế kỷ trước, nếu giờ ông ta vẫn còn sống thì hẳn là một người già nua, ngay tới cả cử động thân thể cũng khó khăn. Mà em nhìn những dòng ký hiệu được viết trên giấy đi, lực ấn bút vừa phải, có lực. ”

“ Thế này thì tốt quá, cả thế giới đã hoang mang mấy chục năm vì không hiểu nội dung những bức thư đó là gì nhưng ở đây lại xuất hiện hai người có thể xem hiểu được những ký hiệu đó. Thậm chí, bọn họ còn thư từ qua lại với nhau. Trong đó, có một người là hung thủ đã tàn sát hai thôn trang, số người thiệt mạng lên tới 127 người. ” Chúc An Sinh trào phúng nói một câu.

“ Xem ra chúng ta chưa thể biết được chân tướng vụ án này ngay lập tức. ” Trì Trừng nói xong thì buông những bức thư trong tay ra. Anh hiểu rõ hiện tại mình không có năng lực phá giải các ký hiệu này. Dù sao thì ngay cả những nhà phá giải mật mã chuyên nghiệp cũng không thể giải thích được, mật mã do tên sát thủ 12 cung hoàng đạo nghĩ ra không có điểm gì tương đồng trong hệ thống các mật mã hiện có. Đây là một loại mật mã do tên sát thủ 12 cung hoàng đạo sáng tạo ra không dựa trên bất kỳ mật mã nào khác.

“ Trì Trừng, anh cảm thấy nếu như chúng ta thẩm vấn một cách dồn ép hơn thì hung thủ có khai ra tất cả mọi thứ không? ” Chúc An Sinh thấy mình không còn kiên nhẫn để chơi trò chơi trốn tìm cùng tên hung thủ biến thái này nữa.

“ Chỉ sợ là không được đâu. Vừa rồi anh lập tức rời đi là vì anh biết hung thủ sẽ không nói bất cứ chuyện gì liên quan tới chân tướng, cậu ta đang trêu đùa chúng ta đấy. Mà từ thủ pháp phạm tội của cậu ta là có thể thấy cậu ta là một người có ý chí rất lớn, đối với cậu ta mà nói, thẩm vấn là vô dụng. Dù sao thì ngay cả khi bị bắt rồi cậu ta vẫn không quan tâm. ”

“ Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì chứ? ” Chúc An Sinh cảm thấy hơi nhụt chí, rõ ràng mới cách đây không lâu bọn họ còn rất vui vẻ khi đã bắt được hung thủ. Không ngờ sang tới hôm nay bọn họ lại nhận được câu đố lớn khác.

Trì Trừng lắc đầu, anh cũng không thể hiểu nổi động cơ của hung thủ. Nhưng, ánh mắt của anh vẫn vô cùng kiên định: “ Chúng ta cần phải hiểu rõ hung thủ hơn. ”

**

Mười lăm phút sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi trên một chiếc xe cảnh sát đi tới nhà hung thủ. Đồng thời, Chúc An Sinh tìm thấy được một phần tài liệu liên quan tới hung thủ.

“ Tên hung thủ đó có tên là Para, năm nay 27 tuổi, là một nhiếp ảnh gia. Cậu ta có vài giải thưởng liên quan tới nhiếp ảnh, kỹ thuật chụp ảnh cũng khá tốt. ”

Chúc An Sinh vừa nhìn tài liệu vừa đọc lên cho Trì Trừng nghe. Còn anh ở một bên thì vừa dùng máy tính lên tìm kiếm các thông tin liên quan tới sát thủ 12 cung hoàng đạo, vừa nghe cô tổng kết lại.

“ Cuộc đời của Para chỉ có thế thôi à? Xung quanh cậu ta không còn chuyện gì đặc biệt sao? ” Trì Trừng dừng lại không xem hồ sơ nữa, quay qua hỏi Chúc An Sinh.

“ Anh cảm thấy mấy tên sát thủ biến thái như này thường trải qua một tuổi thơ khác người sao? Nhưng mà cuộc đời của Para trải qua rất bình yên, thành tích học tập của cậu ta cũng khá tốt, lên đại học thì cậu ta học trong ngôi trường tốt nhất tại Thái Lan. ” Chúc An Sinh nói với giọng trêu chọc, nhưng cũng có thể nghe được một chút bất đắc dĩ trong lời nói của cô.

Truyền thông trên toàn thế giới đều rất thích đi nghiên cứu những gì hung thủ từng trải qua, sau đó chỉ cần một sự việc bé như hạt vừng cũng có thể trở thành nguyên nhân khiến cho tâm lý hung thủ vặn vẹo. Trên thực tế, bọn họ là người giúp nạn nhân tìm lại được chân tướng nhưng chẳng có mấy ai thực sự đau lòng thay cho nạn nhân.

“ Chỉ là anh muốn thử xem có tìm được một chút động cơ nào của hung thủ không thôi, hoặc là tìm thấy trên người cậu ta có vài điểm tương đồng với tên sát thủ 12 cung hoàng đạo. ”

“ Vậy anh tìm được gì chưa? ” Chúc An Sinh tò mò hỏi, cô biết Trì Trừng vẫn luôn để ý tới tài liệu về sát thủ 12 cung hoàng đạo.

“ Chưa. ”

Trì Trừng trả lời vô cùng dứt khoát, thật sự anh nghĩ không ra giữa Para và tên sát thủ 12 cung hoàng đạo có điểm gì liên quan tới nhau. Cuối cùng, Trì Trừng đành gạt tài liệu về tên sát thủ 12 cung hoàng đạo sang một bên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem người thư từ qua lại với Para là ai.

Trên thư hoàn toàn không lưu lại chút dấu vết nào về nơi gửi và người nhận, nhưng từ nội dung trong thư có thể thấy cách viết là của hai người khác nhau. Đồng thời, ở đây cũng xuất hiện một điểm đáng ngờ, nếu Para đang thư từ qua lại với người khác thì tại sao trên đó không hề có gì liên quan tới địa chỉ?

Trì Trừng đã so sánh bức thư với chữ của Para, trên thư có nét chữ của người này, nhưng đây rốt cuộc là kiểu thư gì mà không cần đi ra ngoài gửi mà vẫn có thể hoàn thành đây?

Chẳng lẽ Para bị tâm thần phân liệt? Trì Trừng nghĩ tới loại khả năng này, có điều nhìn trạng thái của hắn bây giờ cũng không giống người đang bị tâm thần phân liệt, nhưng mà Trì Trừng vẫn gửi tới cho cảnh sát một phần bưu kiện, nói với bọn họ rằng cần phải tiến hành kiểm tra tình trạng tinh thần của Para.

Nhỡ đâu Para không phải bị tâm thần phân liệt thì sao? Hắn làm cách nào để có thể thư từ qua lại với người kia chứ?

Rốt cuộc bọn họ đã làm cách nào mà phá giải được mật mã về tên sát thủ 12 cung hoàng đạo, còn dùng chính mật mã đó để thư từ qua lại với nhau?

Nội dung trong các bức thư này là gì? Động cơ để Para tàn sát thôn trang là gì?

Những nghi vấn này sẽ được chân tướng trả lời như thế nào?

Trì Trừng chậm rãi nhắm hai mắt lại, anh cảm thấy có hơi đau đầu.

“ Chúng ta tới nơi rồi. ”

Nhờ có lời nhắc nhở của Chúc An Sinh, Trì Trừng mới mở mắt ra. Lúc này xe bọn họ đã dừng trước cửa một khu dân cư.

Đi lên tầng bốn, hai người tìm tới căn nhà có số 402. Người cảnh sát đi theo dùng chìa khóa mở cửa, cuối cùng hai người cũng thấy được nhà Para.

Trì Trừng và Chúc An Sinh đeo xong bao tay mới chậm rãi bước vào trong nhà. Vừa đi vào bên trong, bọn họ lập tức bị khiếp sợ bởi mức độ sạch sẽ của căn nhà này.

Trong nhà không chỉ vô cùng sạch sẽ mà ngay cả sàn nhà cũng được lau dọn sạch sẽ bóng loáng. Không hiểu sao, lúc này Chúc An Sinh còn nghĩ nếu mà mình dẫm lên sàn nhà thì đang làm một việc rất có lỗi.

Mọi thứ trong căn nhà đều được trang trí đơn giản nhưng lại không làm mất đi sự tinh tế. Cô có thể cảm nhận được mỗi món đồ trong căn nhà này đều phải trải qua sự tỉ mỉ chọn lựa, cho nên mới khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy ‘cảnh đẹp ý vui’ như này.

Đây là nhà của tội phạm đã giết hại 127 mạng người vô tội sao? Chúc An Sinh không nhịn được mà trong lòng nảy sinh hoài nghi, đây đúng là tên tội phạm có mắt thưởng thức nhất mà cô từng gặp.

“ Đúng là khiến cho người khác kinh ngạc. ” Trì Trừng đi xung quanh nhà một vòng rồi mới buông lời cảm thán.

“ Anh muốn bắt đầu từ chỗ nào trước? ” Chúc An Sinh quay sang hỏi Trì Trừng.

“ Ở đây có thư phòng không? ” Trì Trừng nhìn về phía người cảnh sát đi cùng, lúc vây bắt Para, người cảnh sát này cũng đã tới đây.

“ Ừm, có, là ở chỗ đó. ”

Cảnh sát nói vị trí thư phòng cho Trì Trừng. Khi anh tới thư phòng để kiểm tra thì Chúc An Sinh không đi cùng, cô lựa chọn đi tới phòng ngủ của Para. Phòng ngủ và thư phòng chính là hai căn phòng quan trọng nhất. Cô và Trì Trừng tách nhau ra hành động như vậy có thể tiết kiệm được kha khá thời gian.

Đi vào phòng ngủ của Para, Chúc An Sinh lại bị giật mình thêm lần nữa. Quả thực, cô đang nghi ngờ không biết có phải Para không sống một mình không, vì căn nhà này quá mức sạch sẽ rồi.

Trong phòng cũng được bày biện đơn giản, không cầu kỳ. Thế nên, cô có thể kiểm tra phòng ngủ của Para rất nhanh. Không thu hoạch được kết quả gì khiến cho Chúc An Sinh cảm thấy hơi thất vọng, cô chỉ có thể rời khỏi phòng ngủ rồi đi tới thư phòng gặp Trì Trừng.

Đi vào thư phòng, cái đầu tiên cô nhìn thấy là anh đang ngồi ở chỗ bàn làm việc trong phòng, lật xem cái gì đó.

“ Anh tìm được cái gì rồi? ” Chúc An Sinh có hơi vui vẻ, có thể khiến Trì Trừng lật tài liệu ngồi xem thì chắc chắn có thứ gì đó không bình thường.

Trì Trừng không trả lời Chúc An Sinh, sắc mặt có vẻ hơi nghiêm trọng, cô đành tự mình đi qua đó xem anh đang đọc cái gì.

“ Đây là cái gì? ” Chúc An Sinh cầm lên một phần tài liệu trong số những tài liệu mà Trì Trừng đang xem dở, sắc mặt cô cũng trở nên nghiêm trọng: “ Sao trong nhà Para có nhiều tài liệu liên quan tới những tên sát thủ liên hoàn khác thế? Không lẽ hắn là người hâm mộ cuồng nhiệt của những tên sát thủ đó? ”

Trì Trừng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này của cô: “ Những tên sát thủ liên hoàn này có nổi tiếng nhưng thủ đoạn thì lại chưa bằng Para. Làm gì có chuyện một tên mạnh hơn lại đi sùng bái những kẻ yếu. ”

“ Thế tại sao Para lại thu thập những tài liệu này? ” Chúc An Sinh thấy khó hiểu, nhưng giờ Trì Trừng cũng không thể giúp cô giải thích mối nghi hoặc này.

“ Bên em thì sao? Ở phòng ngủ có phát hiện ra gì không? ”

Chúc An Sinh lắc đầu, giọng nói cô để lộ rõ sự thất vọng: “ Không có gì đặc biệt cả, mọi thứ đều rất bình thường. Thật ra, chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế của Para được thể hiện rất rõ ràng, ngoại trừ… ”

“ Ngoại trừ cái gì? ”

“ Ngoại trừ bức tranh trong phòng ngủ Para. Cách Para trang trí nhà cửa thì em rất thích, riêng chỉ có bức tranh đó là em không thích, nhìn nó hơi quỷ dị. ”

“ Mau đưa anh đi xem thử. ”

Giọng nói của Trì Trừng mang theo vài phần vui sướng. Chúc An Sinh đưa anh tới phòng ngủ, cuối cùng hai người cũng thấy được bức tranh đó.

Chúc An Sinh âm thầm quan sát biểu cảm của Trì Trừng. Cô phát hiện sự vui sướng ban đầu của anh sau khi nhìn thấy bức tranh này đã biến mất.

Chúc An Sinh không hiểu, tuy rằng bức tranh này có hơi quỷ dị nhưng cũng chỉ là đang vẽ sừng dê thôi mà. Sao sau khi nhìn thấy bức tranh, sắc mặt Trì Trừng lại thay đổi?

Chúc An Sinh muốn mở miệng dò hỏi Trì Trừng nhưng anh lại mở miệng nói với cô trước.

“ An Sinh, anh từng thấy mấy cái sừng dê này rồi. ”

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là tròn 100 chương rồi, cảnh báo là ‘năng lượng’ chương sau rất cao đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.