Chứng Kiến Thần Thám

Chương 83: Câu chuyện về Sean




Edit: Cải Trắng

Lúc này Sean vẫn chưa thể nhớ được hình dáng của con người, nhưng nó lại có thể nhớ được mùi hương trên người Bradley Ray Caver.

Chú chó nhỏ Sean rất thích chạy luồn dưới chân những huấn luyện viên. Sau đó thì vì không muốn đụng chạm gì tới chú chó nghịch ngợm như Sean nên các huấn luyện viên thường ngó lơ nó. Thế cho nên Sean luôn gây ra những trò nghịch ngợm ồn ào, rồi nó cũng hài lòng nhìn lại ‘kiệt tác’ của mình.

Cuối cùng, Sean dừng lại bên chân của Bradley Ray Caver, nó thích ngồi xuống mà ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng cao ngất của Bradley Ray Caver. Trong trí nhớ của Sean, bộ dáng của Bradley Ray Caver là một người luôn mang tới sự ấm áp giống như ánh mặt trời.

Sean không phải là một chú chó được chọn làm chó nghiệp vụ, nó chỉ là một chú chó lang thang đáng thương được Bradley Ray Caver mang về khi thấy nó đang ở ven đường. Tuy không hiểu lắm nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được sự khác nhau giữa mình và những chú chó khác.

Sean không biết tại sao cùng là chó với nhau nhưng những chú chó khác rất to lớn còn mình thì nhỏ. Sau đó, Bradley Ray Caver còn nói với nó rằng chỉ cần nó không kén ăn thì rất nhanh thôi nó cũng có thể to lớn như những chú chó khác. Đúng là như vậy, Bradley Ray Caver không hề lừa nó, vì vậy, ngay từ khi còn nhỏ, Sean đã rất có khí phách khi đi cướp đồ ăn của những chú chó lớn hơn.

Sean làm sao hiểu được nó làm như vậy là không đúng. Sau khi cấp trên của Bradley Ray Caver biết được chuyện này thì đã chuyển Sean tới nơi thu nhận động vật. Sean không biết nơi thu nhận động vật là một nơi như thế nào nhưng Bradley Ray Caver thì hiểu, mỗi một con vật đều chỉ có thể ở đó một thời gian tới khi có người nhận nuôi nó, nếu một thời gian dài mà không ai nhận nuôi nó thì chỉ có thể tiêm cho nó một liều thuốc chết, ra đi nhẹ nhàng.

Đương nhiên Bradley Ray Caver không thể để Sean rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Hắn đã hứa sẽ phụ trách toàn bộ sinh hoạt của Sean và phí huấn luyện chó nghiệp vụ cho nó, rồi hắn còn phải đảm bảo rằng sẽ đưa Sean lên làm chú chó nghiệp vụ ưu tú nhất. Mà lúc đó những huấn luyện viên bị Sean trêu chọc cũng đứng ra cầu tình cho nó. Nhưng tới giờ chú chó Sean vẫn không hiểu tại sao ngày đó những người huấn luyện viên đó lại thay phiên nhau bế nó lên rồi cười một cách ngây ngô. Bởi vì nó là chú chó nằm trong trường hợp ngoại lệ đầu tiên, họ đã phá lệ vì nó.

Bắt đầu từ lúc đó trở đi, Bradley Ray Caver không chỉ cố gắng hoàn thành công việc đang dang dở của mình là huấn luyện Lucy mà hắn còn phải hy sinh cả thời gian nghỉ ngơi của mình để hoàn thành lới hứa kia nữa. Hắn nhất định sẽ thực hiện được lời hứa của mình, đưa Sean lên làm chú chó nghiệp vụ ưu tú nhất. Bradley Ray Caver luôn tin tưởng vào chính mình, hắn cũng rất tin tưởng Sean.

Sau đó thì Sean cũng không hiểu tại sao Bradley Ray Caver lại trở nên nghiêm khắc với mình như vậy. Nó không muốn đi tìm đồ vật, nó cũng không muốn phải thi chạy với Lucy. Nó chỉ muốn chơi bóng cùng với Bradley Ray Caver, chơi bóng vui mà sao nó không thấy Bradley Ray Caver và Lucy thích.

Mãi cho tới một lần, khi Bradley Ray Caver lại để Sean tiếp tục thi chạy với Lucy, khi đó Sean chạy rất nhanh, ngay từ vạch xuất phát nó đã vượt qua Lucy rồi. Nhưng khi chạy được một nửa đường thì nó bỗng phát hiện ra ở một lùm cây xa xa có giấu một quả bóng, nó lập tức chuyển hướng chạy tới chỗ giấu quả bóng. Sau đó, nó làm giống như đang tranh công mà ngậm lấy quả bóng chạy về dưới chân Bradley Ray Caver.

Đó cũng là lần đầu tiên Sean nhìn thấy Bradley Ray Caver khóc. Sean không biết tại sao lúc đó Bradley Ray Caver lại khóc, nhưng tới khi nó nhìn vào đôi mắt của hắn thì nó như nhận ra được điều gì đó. Nó nhận ra rằng, nó nhất định phải trở thành một chú chó lợi hại hơn Lucy.

Thời gian thấm thoát qua đi, Sean và Lucy đã cùng nhau vượt qua bài kiểm tra, và cũng trong ngày hôm đó, Sean cảm nhận được mình đã không còn giống như lúc trước.

Thỉnh thoảng, nó và Lucy hay được Bradley Ray Caver đưa ra ngoài để đi làm nhiệm vụ. Sean rất thích thú khi được đi làm nhiệm vụ, với nó, hoàn thành xong nhiệm vụ là nó sẽ được một bữa tiệc lớn. Mãi cho tới một ngày nó thấy bữa tiệc đó chỉ còn lại một mình nó hưởng thụ.

Một ngày trôi qua, nó vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường, nó chỉ nghĩ rằng Bradley Ray Caver đã đưa Lucy ra ngoài đi dạo thôi. Vì thế, chờ tới ngày hôm sau khi Bradley Ray Caver tới thăm nó thì nó nhìn về phía hắn, ngửa cổ sủa một tiếng như để thể hiện sự bất mãn.

Và đó cũng là lần thứ hai Sean thấy Bradley Ray Caver rơi nước mắt.

Sean không hiểu, tại sao Bradley Ray Caver lại khóc chứ? Nó thực sự không thích bộ dáng của Bradley Ray Caver khi hắn khóc, đặc biệt, nó còn cảm thấy khó hiểu, Bradley Ray Caver đã ở đây rồi, vậy Lucy đâu? Lucy đã đi đâu thế?

Rồi tới ngày thứ ba, nó đã đánh hơi được mùi của Lucy, nó biết Lucy đang ở trong một cái hộp nhỏ. Nhưng sao mọi người lại để Lucy vào trong đó nhỉ? Chẳng lẽ là do Lucy đã phạm sai lầm sao?

Sean sủa lên hai tiếng, nó muốn Lucy nói cho nó biết đáp án, nhưng Lucy ở trong hộp lại không thể trả lời nó.

Sean nhìn thấy mấy người đó muốn chôn cái hộp có Lucy xuống đất, nó chẳng hiểu nổi, tại sao mọi người phải làm như vậy chứ? Thế nên, nó sủa một cách điên cuồng, nó thiếu chút nữa thì tránh ra được khỏi Bradley Ray Caver, cuối cùng Bradley Ray Caver phải ngồi xuống ôm nó, giữ chặt lấy nó.

Lúc đó, Sean đã hiểu được cái gì gọi là tử vong, hóa ra tử vong là kết cục khiến mình mãi mãi không còn nhìn thấy thế giới này nữa, thế nên, Sean không thích hai từ ‘tử vong’ này chút nào.

Sau đó, ngay cả Bradley Ray Caver cũng đi mất, Sean gặp được một người mới. Sean phải thừa nhận là người mới đến này không tồi, đối xử với nó cũng rất tốt, nhưng mà chân của người mới này hơi có mùi nên nó vẫn nhớ Bradley Ray Caver hơn.

Rốt cuộc Bradley Ray Caver đi đâu vậy? Chẳng lẽ hắn cũng chết rồi sao?

Thế nên, Sean càng lúc càng ghét sự tử vong. Mãi cho tới khi nó thấy Bradley Ray Caver lại tới thăm nó, lúc đó nó mới biết, Bradley Ray Caver không chết.

Vậy tại sao chứ? Tại sao Bradley Ray Caver lại bỏ nó mà đi?

Sean sủa to lên như muốn hỏi hắn đáp án, nhưng Bradley Ray Caver nghe không hiểu những gì nó nói, ngay cả lúc trước khi hắn rời đi. Sean cảm thấy Bradley Ray Caver thật ngu ngốc.

Được rồi, dù sao chuyện này Sean cũng có thể hiểu được, thỉnh thoảng nó vẫn có thể gặp được Bradley Ray Caver vẫn tốt hơn việc mãi mãi nó không thể nhìn thấy Lucy nữa. Mãi cho tới một lần, Bradley Ray Caver rời đi nhưng rất lâu sau không thấy trở về.

Sean nhớ rất kỹ cách bao lâu Bradley Ray Caver sẽ tới thăm nó một lần, cho nên ngày nào nó cũng chờ mong tới lúc đó. Nhưng sau đó, ánh mặt trời ấm áp mà nó luôn chờ đợi không thấy xuất hiện nữa.

Rốt cuộc Bradley Ray Caver đã đi đâu thế? Chẳng lẽ lần này hắn thật sự ra đi rồi sao?

Sean không biết gì hết, nó chỉ biết là sau đó nó đã phải rời khỏi nơi mà nó đã trưởng thành, nó được một nam một nữ đưa tới một căn nhà lớn. Căn nhà đó vô cùng đẹp, nữ chủ nhân của nó cũng rất thích chơi ném bóng với nó, nhưng Sean không thích đứa bé trong căn nhà này.

Sean hay ngồi trên thảm cỏ, ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời ấm áp, giống như một ngày nào đó ánh mặt trời trên cao kia sẽ đem Bradley Ray Caver tới chỗ nó.

Sau đó, nó thực sự đã gặp được Bradley Ray Caver.

Bradley Ray Caver không ngờ rằng trong thời gian hắn đang nằm viện thì Sean được đưa ra khỏi hàng ngũ chó nghiệp vụ, nó đã được nghỉ, hơn nữa nó còn được nhận nuôi rồi. Vì thế, sau khi hắn khỏi bệnh hẳn đã tới thăm gia đình nhận nuôi Sean.

Lúc còn nằm trong bệnh viện, Bradley Ray Caver đã suy nghĩ kỹ càng rồi, hắn rất thương Sean, dù cho hắn không quên được cái chết của Lucy thì đó cũng không thể là lý do để hắn có thể rời xa Sean. Cho nên, hắn muốn giữ Sean lại bên mình.

Gia đình nhận nuôi Sean đã bị tấm lòng của Bradley Ray Caver làm cho dao động, họ đồng ý để bảy ngày sau Bradley Ray Caver tới đưa Sean đi.

Một ngày nọ vào buổi trưa, Sean được chơi bóng cùng Bradley Ray Caver.

“ Sean, xin lỗi, xin lỗi vì tao đã rời khỏi mày lâu như vậy. ”

Trước khi Bradley Ray Caver rời đi, hắn đã nói với Sean bằng giọng đầy áy náy.

“ Cho tao bảy ngày nữa thôi, trong bảy ngày này mày phải ăn uống đầy đủ đấy nhé, không được để bản thân gặp rắc rối. Sau đó, tao sẽ đến đón mày, về sau chúng ta sẽ không xa nhau nữa nhé, được không? ”

Sean không hiểu tại sao lúc đó Bradley Ray Caver phải rời khỏi nó, nhưng nó biết, nó không thể đợi hắn lâu như vậy được. Vì thế, nó bỏ trốn khỏi gia đình đang nhận nuôi nó, lúc này đây, nó tự mình đi tìm Bradley Ray Caver, giống như là lúc trước Bradley Ray Caver từng tìm ra nó vậy.

Sean nhớ rất rõ đường đi ở chỗ gia đình mới này. Nó cũng cảm thấy Bradley Ray Caver là một người rất dễ lạc đường, nếu không tại sao lâu thế mà chưa thấy hắn tới tìm nó. Cho nên nó luôn ghi nhớ những đường đi ở ngôi nhà mới này, đợi cho tới một ngày nó có thể tự mình đi tìm Bradley Ray Caver.

Sean chỉ mất hai ngày là tới được New York, sau đó nó đã đi theo chân của vô số người, rồi ba ngày sau nó mới đánh hơi được mùi hương của Bradley Ray Caver. Nó không ngừng đi về hướng có mùi hương đó, nó cảm nhận được mùi hương trên người Bradley Ray Caver càng lúc càng mãnh liệt, Sean biết mình sắp gặp được hắn rồi!!

***

“ Bác sĩ, tôi cầu xin ngài, ngài nhất định phải cứu được nó!! ”

Trong lúc hoảng hốt, dường như Sean nghe thấy âm thanh gì đó, nó mở mắt một cách khó khăn để nhìn xem mùi hương con người dễ chịu mà nó đang ngửi thấy là của ai. Sean nhìn thấy một cô gái đang khóc lóc nói chuyện với bác sĩ.

Hóa ra con người khi nhìn thấy bác sĩ cũng sẽ khóc, Sean không nhịn được mà thầm nghĩ, nó cũng cảm thấy bác sĩ là một thứ gì đó rất đáng sợ.

“ Vô cùng xin lỗi, khoảng cách đạn bắn ra quá gần, vết thương rất sâu, nó có thể kiên trì tới tận bây giờ đã là kỳ tích rồi. ” Vị bác sĩ này nói với Chúc An Sinh một cách bất đắc dĩ.

Nước mắt Chúc An Sinh thi nhau rơi xuống, cô chỉ có thể yên lặng xoay người nhìn về phía Sean.

“ Xin lỗi… ” Chúc An Sinh lẩm bẩm, cô liên tục lặp đi lặp lại câu nói này.

“ Nếu có thể, bác sĩ có thể cho nó ra đi không đau đớn không? Như vậy sẽ giúp nó ít phải chịu sự đau đớn hơn. ”

Lúc bác sĩ đó nói chuyện đã lấy kim tiêm ra, khi mũi tiêm của bác sĩ chuẩn bị chạm tới thân thể của Sean thì nó đột nhiên sủa to một tiếng.

Đột nhiên, Sean có một loại dự cảm, nó cảm nhận được rằng sau khi mũi tiêm kia đi vào người nó thì nó sẽ chết, nhưng mà Sean biết mình không thể chết như vậy được.

Chúc An Sinh nhìn Sean, Sean cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, và trong khoảng khắc đó, Chúc An Sinh nhìn thấy Sean chảy nước mắt.

“ Mày vẫn muốn đi tìm cậu ấy sao? ”

Trong nháy mắt, Chúc An Sinh như nhìn thấy tấm lòng của Sean. Sau đó, cô không cho phép mình do dự thêm, cô bế Sean lên xe sau đó đưa nó tới phần mộ của Bradley Ray Caver.

Cuối cùng, Chúc An Sinh đặt Sean ở trước phần mộ của Bradley Ray Caver.

Sean lại cảm nhận được mùi hương của Bradley, nó cảm thấy thân thể mình dần trở nên ấm áp hơn.

Sean nhắm hai mắt lại, nó đã tìm được hắn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.