Chứng Kiến Thần Thám

Chương 7: Trì trừng (3)




Edit: Cải Trắng

Chúc An Sinh đi tới tiệm lẩu đúng lúc thấy anh đang nhúng thịt bò, Chúc An Sinh theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Trì Trừng nhìn thấy Chúc An Sinh, đáy mắt cũng lộ ra ý cười.

" Không cần khách sáo, bữa hôm nay tôi mời. "

Chúc An Sinh hiện rất muốn động đũa, cô muốn giải quyết vấn đề bụng mình nhưng cô lại có nghi vấn quan trọng hơn cần giải đáp.

" Cảm ơn. " Khách sáo một câu, cô liền đi vào vấn đề chính: " Trì Trừng tiên sinh, anh là tới tìm tôi sao? "

" Nếu không thì sao? " Trì Trừng tiếp tục nhúng thịt bò.

" Tôi không biết, anh tới đây tìm tôi có việc gì? "

Trì Trừng đem thịt bò vừa nhúng xong để vào bát Chúc An Sinh, anh nhớ rõ lúc nãy bụng cô còn cồn cào.

Chúc An Sinh hoảng hốt cảm ơn anh, nhưng mà cô vẫn chưa rõ mục đích Trì Trừng tới tìm cô.

" Trợ lý trước của tôi ở viện nghiên cứu đã chuyển đi chỗ khác, vì thế tôi cần một trợ lý mới. "

Chúc An Sinh lập tức hiểu được rõ ràng, nhưng sau đó lại có vấn đề mới xuất hiện: " Nhưng mà Trì Trừng tiên sinh, sao anh biết nhà tôi ở đây? Sao anh biết tôi là ai? "

Vấn đề này của cô làm anh ngừng động tác, anh đánh giá Chúc An Sinh một chút, sau khi rửa mặt và chải tóc lại trông cô nhìn thuận mắt hơn nhiều.

" Người bình thường không thể làm trợ thủ của tôi được, cô có thể tìm được đáp án cho câu hỏi của mình không? "

Chúc An Sinh nghe vậy liền rơi vào trầm tư, cô rất nhanh nghĩ ra được một đáp án, chẳng lẽ là Phương Trọng Bình nhắc tới cô với anh sao? Chúc An Sinh nghĩ người có thể quen biết Trì Trừng chỉ có thể là Phương Trọng Bình.

Nhưng tại sao Phương Trọng Bình lại muốn làm như vậy chứ? Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu, ông không phải vì muốn thực hiện theo di nguyện của bố cô mà cự tuyệt không cho cô làm cảnh sát hình sự sao?

Đúng rồi! Đột nhiên trong đầu cô như có một tia sáng xuất hiện, cảnh sát hình sự.

Di nguyện mà bố cô để lại, ông hy vọng cô sẽ không đi theo con đường của ông, Phương Trọng Bình không thể làm trái với di nguyện này được, nhưng ông cũng không muốn ước mong của cô lại bị dập tắt, cho nên ông giúp cô có thể tới làm trợ lý cho Trì Trừng.

Sáng tỏ hết mọi việc, hốc mắt Chúc An Sinh không kìm được mà hơi đỏ lên.

" Là chú Phương nói với anh sao? " Chúc An Sinh cảm động.

Trì Trừng cười cười, anh cũng không có phủ nhận: " Ông ấy bảo tôi cho cô một cơ hội phỏng vấn. "

" Phỏng vấn? " Nét cười trên gương mặt Chúc An Sinh lập tức cứng đờ.

" Chẳng lẽ cô nghĩ chỉ dựa vào được đề cử là có thể làm trợ lý của tôi sao? " Anh buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn bộ dáng anh như đang suy nghĩ điều gì vô cùng sâu xa, chốc lát sau, anh như nghĩ ra cái gì đó: " Như vậy đi, giờ cô đoán xem lần này tôi tới Trung Quốc là vì sao, chỉ cần cô đoán trúng thì sẽ thuận lợi qua vòng phỏng vấn. "

Chúc An Sinh lập tức nhăn mày, không phải là cô đang bất mãn, mà là cô đang suy nghĩ về câu hỏi mà Trì Trừng đưa ra.

" Gia đình Trì Trừng tiên sinh hiện tại đều đang định cư bên Mỹ, bản thân anh cũng là học tập và lớn lên ở Mỹ, cho nên lần này Trì Trừng tiên sinh về nước không có khả năng là đi thăm người thân. "

" Mặt khác gần đây tôi nghe ở chỗ làm nhắc tới ở cổ trấn Hà Giác xảy ra án thứ hai vụ án thi thể nữ mất đầu và bị băm vụn xác, cho nên tôi nghĩ, hẳn là anh về nước vì vụ án này đi. "

Nghe xong Chúc An Sinh phân tích, anh liền lộ ra vẻ tươi cười: " Không tồi, rất nhanh trí, nghe nói khi còn học cô học võ rất đỉnh đúng không? "

Chúc An Sinh gật gật đầu, cô không rõ vì sao tự nhiên Trì Trừng lại hỏi vấn đề này.

" Được rồi, vậy thì chọn cô vậy. "

" Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? " Chúc An Sinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

" Đủ thông minh, lại biết cảnh giác, hơn nữa còn biết võ, có thể bảo vệ tôi, như thế là đủ rồi. " Trì Trừng nói ra lý do vô cùng đơn giản.

Chúc An Sinh cũng không hỏi nhiều nữa, cô yên lặng ngồi ăn thịt bò của mình, bất quá cô vẫn có điểm không rõ, Trì Trừng nói bảo vệ anh là có ý gì chứ, ý là anh coi cô như vệ sĩ đó hả?

Chúc An Sinh có hơi buồn bực, cô quyết định sau này cô phải chớp thời cơ chứng minh cho anh thấy năng lực của cô.

...

Ăn tối xong, cô chào tạm biệt Trì Trừng, Chúc An Sinh trở về nhà liền lấy điện thoại ra vào danh bạ.

Cô vừa mới có số điện thoại của Trì Trừng, nhưng Chúc An Sinh lại ấn gọi vào một dãy số quen thuộc khác.

Điện thoại vừa được kết nối Chúc An Sinh liền nghe được giọng nói trầm thấp vô cùng ấm áp.

" Chú Phương, cảm ơn chú. "

...

Thật lâu sau đó, sau khi cúp điện thoại, ở một văn phòng giữa trung tâm thành phố, thân ảnh người đó bỗng nhiên trông già cỗi hơn nhiều.

Phương Trọng Bình mở một ngăn kéo ở bàn làm việc của mình ra, trong đó có một bức ảnh mà toàn đội chụp chung, trong ảnh ai ai cũng cười vô cùng vui vẻ.

" Hàng Tử, tôi đã không để con bé vào được đội hình sự, nhưng tôi vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với cậu, cậu hãy tha thứ cho tôi, nếu có trách tôi, thì cậu đợi tôi khi nào xuống dưới đó liền tạ lỗi với cậu, còn bây giờ, cậu yên tâm đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ An Sinh. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.