Chứng Kiến Thần Thám

Chương 57: Đi tìm bản đồ




Edit: Cải Trắng

Hai mắt Chúc An Sinh vẫn luôn nhắm chặt, mãi cho tới khi Trì Trừng rời khỏi môi cô, cô mới từ từ mở mắt ra.

" Khụ. "

Chúc An Sinh xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng. Cô rất muốn giả vờ như từ nãy tới giờ không phát sinh ra chuyện gì cả, nhưng Trì Trừng lại luôn nhìn chằm chằm vào cô, nó làm cho Chúc An Sinh có cảm giác muốn tránh né mà không thể tránh được.

" Trì Trừng, đây là việc quan trọng anh nói hả? " Chúc An Sinh nói, từ giọng cô có thể nghe ra được cô đang quở trách anh, bởi vì cô cảm thấy nụ hôn của Trì Trừng quá đột ngột, đột ngột tới mức cô chẳng có cơ hội để chuẩn bị tâm lý.

" Vừa rồi không phải em nhắm mắt vào sao? Thực ra lúc đó anh chỉ định lấy một sợi lông mi bị rụng ra cho em thôi. "

Lời Trì Trừng nói là thật, anh còn giơ luôn sợi lông mi bị rụng của Chúc An Sinh ra cho cô xem. Chúc An Sinh nhìn nó, nhất thời, cô cảm thấy mình khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Cuối cùng, dường như nội tâm cô sụp đổ rồi, chỉ biết cúi đầu xuống thấp hơn.

Trì Trừng cảm thấy vui vẻ khi nhìn động tác nhỏ này của Chúc An Sinh. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ thấy cô có bộ dáng yêu kiều như thế này. Sau đó, anh cầm lấy tay Chúc An Sinh.

" An Sinh, anh muốn nói cho em biết điều này. Nụ hôn ngày hôm nay khiến anh nhớ tới lúc mình bị đẩy xuống biển từ trên du thuyền Eros, lúc đó anh tưởng như mình sắp chết rồi, anh đột nhiên phát hiện ra một điều. Anh không phải là một người thích quanh co lòng vòng, cho nên hôm nay anh biết mình cần phải nói rõ cho em biết, An Sinh, anh thích em rồi. "

" Cho nên, anh nói cho em nghe những điều này để làm gì? " Chúc An Sinh làm bộ như đang chất vấn Trì Trừng, nhưng khóe môi cô đang cong lên, nó bán đứng nội tâm đang vô cùng sung sướng của cô.

" Anh còn muốn như thế nào chứ? Anh đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa, em xem anh cũng phá được rất nhiều vụ án, cứ coi như mỗi lần phá án là anh tích chút đức đi, cộng lại với nhau cũng có thể thấy anh tích đức được rất nhiều rồi. Cho nên, ông trời đã để anh gặp được một cô gái vô cùng xinh đẹp, anh nghĩ ông trời đã phái cô gái xinh đẹp này tới để cứu rỗi anh ra cuộc đời độc thân. "

" Vậy thì đúng là anh nghĩ nhiều rồi! "

" Anh đã nghĩ tới điều này không ngừng, rồi anh còn muốn nhặt giúp cô gái xinh đẹp đó thêm vài sợi lông mi nữa. "

Nghe Trì Trừng nói tới việc nhặt lông mi, Chúc An Sinh không nhịn được, đưa mắt liếc Trì Trừng một cái. Ở trong lòng cô tràn ngập nghi hoặc, sao cô lại không phát hiện ra Trì Trừng là một người miệng lưỡi trơn tru nhỉ?

" Nhặt lông mi đúng không? Thế này đi Trì Trừng, nếu vụ án này chúng ta có thể giải quyết thuận lợi thì em sẽ tự mình xuống bếp nấu cho anh một bàn tiệc, được không? "

" Thật không? " Trì Trừng kinh ngạc, anh đương nhiên biết tài nấu ăn của Chúc An Sinh vô cùng tốt.

" Em lừa anh làm gì, chỉ cần vụ án này được giải quyết, Parker Martinez bị đưa ra trước pháp luật. "

Đột nhiên nhắc tới Parker Martinez, bầu không khí trong phòng dường như dừng lại. Vẻ tươi cười trên mặt Chúc An Sinh và Trì Trừng đều biến mất.

" Trì Trừng, anh có thể nắm chắc mình giải quyết được vụ án này sao? "

" Anh sẽ dốc hết toàn lực. "

Ban đầu, Trì Trừng định nói câu khác, nhưng không biết vì sao lời nói lên tới miệng lại đổi thành như vậy. Trì Trừng nghiêm túc tự suy nghĩ mất một lúc, sau đó anh bắt đầu phân tích xem những ý nghĩ bên trong nội tâm mình là gì.

Trì Trừng tin rằng, chắc chắn mình có thể đem Parker Martinez ra pháp luật để đền tội, chỉ là anh không biết mình có thể làm tới bước nào. Bởi vì, cho tới bây giờ, theo như phán đoán của anh thì trên du thuyền Eros có tới 37 nạn nhân, nhưng anh không thể xác định được mình có thể giúp được mấy người lấy lại công đạo.

Giống như là mấy tên tội phạm giết người liên hoàn nổi danh trong lịch sử thế giới vậy, thật ra số án mạng bọn họ gây ra nhiều hơn rất nhiều so với những vụ án được công khai. Nhưng cảnh sát lại không tìm ra được chứng cứ trực tiếp để buộc tội, cho nên rất nhiều vụ án dù biết hung thủ là ai thì vẫn không thể phá được vụ án đó.

Tình huống hiện tại của Trì Trừng cũng tương tự như vậy. Thậm chí, còn phiền toái hơn, bởi vì cho tới giờ phút này, ngoài Ninh Vũ Nhu ra, Trì Trừng vẫn chưa biết được thân phận của những nạn nhân còn lại trên du thuyền Eros.

Không cách nào biết thân phận, riêng vấn đề xác định thân phận nạn nhân thôi cũng là một vấn đề lớn rồi. Trì Trừng nên làm thế nào để giúp những nạn nhân vô tội đó giải oan đây?

Mãi một lúc sau, Trì Trừng cảm thấy, có lẽ giờ anh không thể giải quyết vấn đề khó khăn đó ngay được.

" An Sinh, em ngủ một lúc đi, khi nào xuất phát anh sẽ gọi em dậy. " Trì Trừng tạm thời buông tha cho vấn đề khó nhằn đó, anh cần phải giải quyết phiền toái trước mắt đã.

" Nhưng mà em không buồn ngủ. "

" Em thử nhìn mình trong gương lần nào chưa? Em có biết trong mắt của em ngay cả tơ máu cũng hiện lên không? Em đi nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc giờ anh có chuyện khác cần giải quyết, giải quyết xong anh sẽ gọi em dậy. "

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng không thể lay chuyển được ý của Trì Trừng. Cô nằm trên giường, chưa tới một phút sau đã ngủ thiếp đi. Có lẽ, đây là giây phút cô cảm thấy an tâm nhất từ khi bước lên du thuyền Eros tới giờ.

Trì Trừng nhìn Chúc An Sinh đang ngủ say mất một lúc, sau đó anh mới lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.

Trì Trừng không gọi điện thoại, bởi vì anh sợ nó sẽ quấy rầy tới giấc ngủ của Chúc An Sinh.

Hơn nữa, anh cần phải sửa lại một chút tài liệu trước khi gửi cho người kia.

Không lâu sau, Trì Trừng nhận được tin nhắn trả lời.

Thấy tin nhắn của người kia, trên khuôn mặt Trì Trừng lại xuất hiện nụ cười. Anh biết chắc rằng người này sẽ có hứng thú với vụ án, mà cũng chính người này vào hai năm trước đã đạt được giải thưởng Pulitzer*. Ngoại trừ hắn ra, chỉ sợ Trì Trừng không tìm được người thứ hai để anh có thể nói thẳng vụ án ra như thế này.

*Giải Pulitzer: là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc biệt là mảng báo chí, giải Pulitzer được coi là giải thưởng danh giá nhất.

<Đương nhiên là thấy rồi, chỉ là tôi hơi khiếp sợ.>

Sau khi nhận được tin nhắn này, Trì Trừng cũng không trả lời người bạn làm phóng viên của mình nữa. Phòng bệnh lại rơi vào yên lặng một lần nữa.

Trì Trừng thoát ra khỏi ứng dụng nhắn tin, giờ anh có thể tưởng tượng được bộ dáng ngồi gõ bàn phím liên tục của người bạn kia.

Cứ coi như đây là lần đếm ngược cuối cùng đi. Trì Trừng biết, giờ anh đã dùng hết tất cả thủ đoạn mà mình có thể làm rồi, giờ anh muốn xem xem kết quả cuối cùng sẽ là kết quả gì đây. Liệu nó có đúng như lời Parker Martinez nói không, những việc bọn họ làm chỉ như châu chấu đá xe, còn Parker Martinez mãi mãi không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Trì Trừng rất mong chờ kết quả cuối cùng.

Ước chừng khoảng năm phút sau, Trì Trừng lại gửi cho Frank một tin nhắn, tin nhắn anh gửi cho Frank là nhờ hắn giúp anh lấy được tài liệu về những vụ án mất tích ở Houston trong năm năm trở lại đây. Frank đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Trì Trừng nhờ cảnh sát đang canh gác ở cửa giúp anh lấy một cái máy tính về đây, sau đó anh bắt đầu xem những vụ án mất tích trong vòng năm năm trở lại đây tại khu vực Houston.

Vì sao Trì Trừng lại lựa chọn những vụ án mất tích bắt đầu từ năm năm trước? Đó là vì Trì Trừng biết, vào năm năm trước Parker Martinez mới bị điều tới đây quản lý khách sạn Khải Hàng.

Năm năm, tuổi tác khoảng trên dưới 30 tuổi, diện mạo ưa nhìn, đó chính là những đặc điểm mà Trì Trừng có thể suy đoán. Anh rất nhanh đã lọc ra được 86 vụ mất tích có đặc điểm tương tự. Cuối cùng, anh tìm được bản đồ về khu vực Houston được đánh dấu rất chi tiết, bản đồ được lấp kín bởi các chi tiết, Trì Trừng bắt đầu đánh dấu những vị trí phát sinh vụ án mất tích.

" Trì Trừng. "

Đột nhiên, anh nghe được tiếng Chúc An Sinh gọi. Lúc này, anh mới phát hiện ra, không biết Chúc An Sinh đã tỉnh lại từ lúc nào.

" Anh đang làm cái gì thế? "

Chúc An Sinh đi giày xong liền bước tới chỗ bản đồ, cô thấy trên bản đồ được đánh dấu rất nhiều vị trí.

" Anh vừa mới tìm được những vụ mất tích phù hợp với vụ án, sau đó căn cứ theo địa điểm mất tích mà đánh dấu lên bản đồ. "

Chúc An Sinh nhìn mấy chỗ bị đánh dấu trên bản đồ, đột nhiên cô nghĩ ra cái gì đó: " Mấy vụ mất tích này có vẻ không bình thường, Trì Trừng, anh đã phát hiện ra điều gì sao? "

" Đúng vậy, hẳn là em cũng nhìn ra rồi. Tuy rằng Houston là thành phố lớn nhưng mật độ dân số ở đây không cao, có thể xem như một thành phố "hoang vắng" tiêu biểu, những vụ mất tích ở đây đều rải rác mỗi chỗ một ít, ngoại trừ hai địa điểm này. "

Trì Trừng nói, sau đó anh vẽ hai vòng tròn lên bản đồ.

" Em nhìn hai khu vực này đi, anh đã hỏi qua cảnh sát đang đứng bên ngoài, bọn họ nói hai khu vực này có một khu là trường đại học, khu còn lại là quán bar, nơi tụ tập ăn chơi. Mà hai khu vực này trong năm năm trở lại đây đã xảy ra khoảng 50 vụ án mất tích. "

" Hơn nữa, hai khu vực này là nơi tập trung nhiều người trẻ tuổi nhất. " Chúc An Sinh thuận tiện bổ sung giúp Trì Trừng: " Trì Trừng, em nghĩ anh đã tìm được quy luật tìm con mồi của Parker Martinez. " Trong thanh âm của Chúc An Sinh còn mang theo chút vui sướng, nhưng cô lại phát hiện ra trên mặt Trì Trừng không xuất hiện ý cười.

" Làm sao thế? " Chúc An Sinh khó hiểu, cô hỏi.

" An Sinh, anh cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu Parker Martinez có thói quen tìm kiếm con mồi ở hai khu vực này thì sao trong năm năm nay không có ai nghi ngờ hắn? Ở trên du thuyền Eros chúng ta đã phát hiện ra 37 pho tượng, chúng là sự hiện diện của 37 nạn nhân, cũng có nghĩa là Parker Martinez đã thành công hấp dẫn được 37 cô gái đặt chân lên du thuyền Eros. Nếu thật sự hắn có thể hấp dẫn được 37 cô gái thì không thể không có ai nghi ngờ hắn. "

Rốt cuộc, Parker Martinez đã làm gì để hấp dẫn được nhiều cô gái đặt chân lên du thuyền Eros? Tiết lộ thân phận của mình sao? Nhưng mà trên thế giới này, không phải cô gái nào cũng bị tiền tài làm cho mờ mắt, như thế thì không thể lúc nào Parker Martinez cũng thành công. Vì thế hắn càng phải thực hiện điều này nhiều lần hơn, nhưng mà vì sao hắn tiếp cận nhiều người như vậy mà vẫn không để lại bất cứ manh mối gì?

Trì Trừng không hiểu, Parker Martinez đã làm gì để thành công hấp dẫn bọn họ, lại còn lặng yên không một tiếng động nữa.

Trong lúc Trì Trừng vẫn đang cau mày suy nghĩ thì bỗng nhiên Chúc An Sinh như nhớ ra cái gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Trì Trừng.

" Trì Trừng, anh còn nhớ đám người mà Parker Martinez đưa theo lúc đi tìm chúng ta không? Anh có cảm thấy, đám người như thế được nhiều cô gái hoan nghênh không? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.