Chứng Kiến Thần Thám

Chương 42: Người điên cùng với mỹ nhân ngư (1)




Tới Houston, Chúc An Sinh và Trì Trừng tới khách sạn gửi hành lý trước. Sau đó bọn họ quyết định đi tới chỗ du thuyền Eros ở vịnh Nhân Ngư để điều tra một chút.

Vịnh Nhân Ngư thuộc phía Tây Bắc của thành phố Houston. Nơi đó cư dân sống khá vắng vẻ, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, nhưng chính vì thế mà nơi này mới thích hợp để một chiếc du thuyền khổng lồ như du thuyền Eros thả neo.

Vì để tiện đi lại, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã thuê một chiếc xe ở đây. Bọn họ chạy xe mất một tiếng mới tới nơi, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống thì họ mới tới vịnh Nhân Ngư.

Vịnh Nhân Ngư lấp ló ở ngay phía sau đường cao tốc, bên cạnh đường cao tốc còn có người bảo vệ và hàng rào chắn nữa. Chúc An Sinh và Trì Trừng xuống xe, hai người đi tới bên cạnh rào chắn, giờ họ mới có thể nhìn thấy được toàn bộ vẻ đẹp của vịnh Nhân Ngư.

Hai bên vịnh Nhân Ngư đều có những vách núi cao và rất dốc, mà ở giữa vách núi vừa khéo vẽ thành một cái eo biển cực kỳ duyên dáng, đó chính là bãi biển ở vịnh Nhân Ngư.

Đưa mắt nhìn xa xa, hai người có thể thấy được ở vách núi bên trái có bến tàu. Xung quanh bến tàu đó có rất nhiều những con tàu lớn nhỏ khác nhau, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất chính là con tàu ở phía xa xa, nó đỗ lại ở phần đuôi của bến tàu, nó cứ như một con quái thú đang ngủ say chờ ngày vùng dậy thu phục mặt biển. Đấy chính là du thuyền Eros.

Cuối cùng hai người cũng được thấy tận mắt chiếc du thuyền, Chúc An Sinh và Trì Trừng không hẹn mà cùng im lặng. Hai người lập tức xuất phát đi về phía bến tàu.

Từng bước chân đi theo ánh mặt trời trải dài trên bờ cát. Ở phía chân trời xa xa, mặt trời giống như một hòn lửa lặn xuống mặt biển, nó ánh lên muôn vàn màu sắc khác nhau, màu cam, màu đỏ, màu vàng, màu lam, màu tím, những màu sắc đẹp đẽ đó hiện lên chính là khoảnh khắc đẹp nhất trên thế gian này. Ánh mặt trời như muốn nhuốm thế giới này trong màu sắc đẹp nhất, là bức tranh tuyệt vời nhất không gì sánh được. Nó khiến cho mọi từ ngữ trên thế giới này cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp của nó.

Nhưng mà mặt trời không thể ngờ được, nó đã dụng tâm tạo ra một cảnh tượng đẹp tuyệt trần như thế này, mà Trì Trừng và Chúc An Sinh lại không nhìn tới vẻ đẹp đấy một cái.

Chúc An Sinh và Trì Trừng yên lặng đi trên bờ cát, hai người cứ nhằm vào mục tiêu của mình mà đi tới. Họ không để ý tới phong cảnh trước mặt, đối với họ phong cảnh hoàng hôn mỹ lệ này thật giống như những hạt cát nhỏ bé dưới chân họ. Dù Chúc An Sinh có thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thì ánh mắt cô cũng dừng lại trên du thuyền.

Ninh Vũ Nhu năm nay mới khoảng 20 tuổi, đây là độ tuổi xinh đẹp giống như một trái đào chín, cô ấy ở trên du thuyền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao cô ấy lại giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy? Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu? Cô ấy đã chết rồi sao?

Mấy vấn đề này giống như là bùa chú đang vây lấy suy nghĩ của Chúc An Sinh, đặc biệt là tin tức tối qua mà Trì Trừng đã điều tra ra được.

Vào thời gian Ninh Vũ Nhu mất tích, du thuyền Eros vẫn đang trong thời gian bảo trì và tu dưỡng, đã dừng việc tiếp khách lại rồi, nhưng tại sao Ninh Vũ Nhu vẫn xuất hiện được trên du thuyền này? Cô ấy nói cô ấy đi ngắm biển với bạn mình, bạn cô ấy là ai? Và vấn đề cuối cùng nữa, ở trên chiếc du thuyền mang tên Eros, rốt cuộc đã cất giấu bao nhiêu bí mật rồi?

" Trì Trừng, tiếp theo anh định làm gì nữa? "

Chúc An Sinh phát hiện ra cô và Trì Trừng rất nhanh đã đi tới bến tàu, cô theo thói quen liền hỏi anh một câu.

" Ở trong vụ án này, có một vấn đề mà chúng ta phải giải quyết nó trước. " Trì Trừng nói, ánh mắt dừng lại ở một nơi cách đó không xa, nơi đó có một người đang đánh cá.

Chúc An Sinh lập tức hiểu được ý của anh, bước chân cô trở nên nhanh hơn, lúc sau cô đã đi trước cả Trì Trừng.

Làm việc bên cạnh Trì Trừng được nửa năm, cả hai người đều phát hiện ra một vấn đề, đó chính là mỗi khi phải hỏi thăm người khác thì Chúc An Sinh luôn đem mức độ tin cậy cho họ cao hơn. Cho nên dần dần, hai người đã hình thành thói quen là chỉ cần phải đi thăm hỏi người khác thì Chúc An Sinh sẽ là người đi hỏi.

Chúc An Sinh là người đầu tiên bước tới bên cạnh người đánh cá, Trì Trừng ở phía sau đi vô cùng thong dong, anh duy trì khoảng cách nhất định với cô và người đánh cá, chỉ đứng ở chỗ mà đủ để cho mình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.

" Xin chào. "

Chúc An Sinh đi tới, cô vô cùng nhiệt tình chào hỏi người đánh cá. Công việc của người đánh cá ngừng lại, tới khi hắn xoay người nhìn thấy người đi tới, ngay cả một chút tức giận vì người này làm gián đoạn công việc của hắn cũng không có.

Những điều này đều được Trì Trừng nhìn thấy, trong lòng anh tỏ rõ thái độ không hài lòng với người đánh cá này. Nhưng mà chuyện này cũng không có gì ghê gớm lắm, lúc anh và Chúc An Sinh đi thăm hỏi những người làm chứng là phụ nữ thì không phải họ thường thích nói chuyện với anh hơn sao? Thậm chí có khi có người làm chứng là đàn ông cũng thích nói chuyện với anh đấy, nhưng mà Trì Trừng căn bản không để bụng chuyện này đâu, một chút cũng không.

" Xin chào cô, xin hỏi, tôi có thể giúp được gì cho cô đây? "

" Tôi chỉ có mấy vấn đề đơn giản muốn hỏi ngài thôi, ngài ngày nào cũng ra biển đánh cá sao? "

" Đương nhiên rồi. Tôi có mười mấy năm kinh nghiệm đánh cá đấy, cô muốn mua cá sao, tôi có thể giới thiệu cho cô mấy loài cá. "

" Ha ha, vậy làm phiền ngài rồi. "

Chúc An Sinh miễn cưỡng nói một câu, cô không thể không bội phục trí thông minh của người đánh cá này, ai lại đi xa thế này mà mua cá ở bến tàu chứ? Người đánh cá này nhìn là biết Chúc An Sinh có điều cần hỏi hắn, hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền một vụ làm ăn cho mình thôi.

" Nhưng mà tôi còn một vấn đề nữa muốn hỏi ngài, nửa tháng nay ngài ra biển đánh cá có thấy chiếc du thuyền khổng lồ kia ra khơi lần nào không? " Chúc An Sinh nói, tay cô chỉ về hướng du thuyền Eros.

" Nửa tháng gần đây sao? Vậy thì không giúp gì được cho cô gái rồi, nửa tháng gần đây chính phủ mới gửi tin xuống nói trong nửa tháng đó ra biển dễ gặp gió lốc, cho nên nửa tháng nay chúng tôi chưa ra biển lần nào. Hai ngày gần đây chúng tôi mới bắt đầu ra biển đánh cá trở lại, vấn đề của cô chắc là tôi không trả lời được rồi. "

Nghe thấy câu trả lời này, Chúc An Sinh cảm thấy đáy lòng cô như lạnh đi một nửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Trì Trừng, sắc mặt anh cũng là một vẻ rầu rĩ.

Người đánh cá chú ý tới hành động này của Chúc An Sinh, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, hóa ra Chúc An Sinh đi cùng với người đàn ông khí chất bất phàm đằng kia.

" Cô gái này, cô cùng với vị tiên sinh kia nhất định phải biết tại sao du thuyền Eros không ra biển sao? "

Ban đầu Chúc An Sinh đang định rời đi, nhưng câu hỏi tiếp theo của người đánh cá lại thành công thu hút sự chú ý của cô, khiến cô phải dừng bước. Cô ngạc nhiên nhìn về phía người đánh cá, cô biết ngay người đánh cá này là một người rất tinh ý mà. Năng lực quan sát của hắn không hề thua những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm là bao. Hơn nữa, Chúc An Sinh còn chú ý tới, khi người đánh cá nói ra câu hỏi này, giọng nói của hắn có chút gì đó thay đổi với trước đó, trở nên càng khiêm tốn hơn.

Trì Trừng và Chúc An Sinh cùng lúc phát hiện ra sự thay đổi của người đánh cá. Anh bất đắc dĩ nở một nụ cười, anh chắc chắn rằng người đánh cá này đã chú ý tới anh nên mới có sự thay đổi này. Bởi vì chỉ cần là người có ánh mắt một chút, hắn sẽ nhận ra rằng quần áo mà Trì Trừng đang mặc trên người đều có giá trị rất xa xỉ.

Nghĩ thông suốt mọi việc, anh quyết định không bỏ đi nữa, anh trực tiếp đi lên phía trước để nói chuyện cùng với người đánh cá kia, đi thẳng vào vấn đề.

" Chắc anh có thể cho chúng tôi biết đáp án. Như vậy đi, nếu như anh cho tôi một đáp án khiến tôi hài lòng, tôi sẽ đưa cho anh 100 đô la. "

Dứt lời, Trì Trừng liền rút ví ra, đây là một chiếc ví của Hermes. Anh nhanh chóng rút từ trong ví ra 100 đô la.

Người đánh cá nhìn thấy tiền, rốt cuộc hắn cũng vui vẻ ra mặt. Chúc An Sinh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nhịn không được ở trong lòng khẽ mắng, đúng là tiền có thể điều khiển ma quỷ mà, quả nhiên đây là chân lý của cả thế giới.

" Tôi đúng là không thể nói cho mấy người biết nhiều nhưng tôi biết có một người chắc chắn có thể cho hai người đáp án. Hắn mỗi ngày đều đi tới vịnh Nhân Ngư để ngắm biển, lần thấy gần đây nhất chính là mấy tiếng trước. "

" Mỗi ngày đều tới sao? "

Trì Trừng nghi ngờ hỏi lại hắn một câu, anh có chút không tin những lời người đánh cá nói lắm. Tuy rằng biển rộng rất đẹp, nhưng làm gì có người bình thường nào mỗi ngày đều tới đây ngắm biển chứ?

" Tiên sinh, ngài không cần nghi ngờ tôi. Người này ở chỗ chúng tôi rất nổi tiếng, ngài cứ tùy tiện hỏi bừa một người sống ở vịnh Nhân Ngư này, họ đều biết tới một người có biệt danh là kẻ điên Lyon. "

" Kẻ điên Lyon? " Nghe thấy hai từ kẻ điên này, sự nghi ngờ trong lòng Trì Trừng càng dâng cao hơn.

" Tuy rằng mọi người đều gọi ông ta là kẻ điên Lyon nhưng trí thông minh của ông ta hoàn toàn bình thường không có vấn đề gì. Tôi đoán có khi ông ta mắc chứng ảo tưởng rất nghiêm trọng đấy, nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ không ảnh hưởng gì tới việc ông ta nói cho hai người đáp án chính xác đâu. " Người đánh cá giải thích cho Trì Trừng hiểu.

" Chứng ảo tưởng? Ông ta ảo tưởng chuyện gì chứ? "

Nghe xong lời giải thích của người đánh cá, đột nhiên Trì Trừng phát hiện ra hình như anh có chút hứng thú với tên kẻ điên Lyon này, anh hỏi thêm câu nữa.

Người đánh cá chắc là đoán được Trì Trừng đang nghĩ tới kẻ điên Lyon, hắn phụt cười thành tiếng, giống như kiểu câu chuyện về kẻ điên Lyon là câu chuyện nực cười nhất thế giới mà hắn được nghe.

" Ông ta luôn nói với người khác rằng lúc mà ông ta suýt chút nữa chết đuối thì có mỹ nhân ngư đã cứu ông ta. Nhưng mà, ngài cũng biết rồi đấy, nơi này của chúng tôi được gọi là vịnh Nhân Ngư, tới cả một đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được rằng mỹ nhân ngư chỉ có trong truyền thuyết. Nhưng Lyon lại không giống vậy, ông ta rất tin tưởng việc nơi này của chúng tôi có mỹ nhân ngư, hơn nữa ông ta đều nói với tất cả mọi người như vậy. Thậm chí mỗi ngày ông ta đều tốn vài tiếng đồng hồ chỉ để ra đây nhìn biển rộng, tính ra thì cũng được chục năm như thế rồi. Ông ta hiện giờ 60 tuổi rồi, nhưng mà khi ông ta gặp mọi người, ông ta đều nói ông ta đã nhìn thấy mỹ nhân ngư. "

Dứt lời, bỗng nhiên người đánh cá nhớ tới bộ dáng già nua của Lyon, sự tươi cười trên mặt hắn cũng thu lại đôi chút: " Nhưng mà Lyon là người tốt. Ngoại trừ việc ông ta ảo tưởng chuyện đó ra thì những mặt khác ông ta đều rất tốt. Hơn nữa, tôi biết được là sau khi ông ta tới ngắm biển xong thì thường đi tới quán rượu Sam"s House uống chút rượu. Nếu giờ hai người đi tới quán rượu Sam"s House thì chắc là sẽ thấy ông ta đang ngồi ở đó đấy. "

Chúc An Sinh và Trì Trừng nghe người đánh cá nói xong thì theo thói quen liếc nhìn nhau một cái. Quả nhiên bọn họ thấy được sự nghi ngờ trên nét mặt của nhau, nhưng mà có một điều rất rõ ràng, kẻ điên Lyon chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ.

Trì Trừng đưa cho người đánh cá 100 đô la, sau đó anh lại hỏi người đánh cá vị trí của quán rượu đó. Hai người không hề nấn ná ở đây lâu, họ lập tức di chuyển tới quán rượu. Sắc trời càng ngày càng tối, một lát nữa bọn họ còn muốn về khách sạn nghỉ ngơi, bởi vì ngày mai bọn họ phải tới du thuyền Eros. Đó cũng là ngày đầu tiên du thuyền Eros mở cửa chào đón khách, Trì Trừng đã lấy được vé lên thuyền rồi. Ngày mai anh và Chúc An Sinh sẽ lên du thuyền Eros.

Điều duy nhất Trì Trừng và Chúc An Sinh cảm thấy may mắn là vịnh Nhân Ngư không lớn. Hai người hỏi thăm người qua đường mấy câu liền đi tới được quán rượu đó.

Quán rượu này ngay cả một tấm biển hiệu cũng không có, tường gỗ cổ xưa cùng với ánh đèn mờ mờ trong quán rượu làm cho nó càng thêm vẻ tang thương, sự tang thương tăng dần lên theo năm tháng.

Chúc An Sinh và Trì Trừng cẩn thận đi vào trong quán rượu, mỗi động tác của bọn họ đều rất nhẹ nhàng, giống như là họ sợ mình chỉ cần gây ra tiếng động lớn hơn chút thôi là phá nát bầu không khí cổ xưa im lặng của quán rượu.

Khách ngồi trong quán rượu cũng không nhiều, Trì Trừng vào bên trong tùy ý gọi hai ly rượu, sau đó anh hỏi phục vụ ở đây chỗ ngồi của Lyon.

Thấy hai người xa lạ trước mặt muốn tìm Lyon, người phục vụ này có vẻ hơi giật mình, nhưng mà hắn vẫn chỉ cho hai người biết chỗ của Lyon.

Nhìn theo tay chỉ của người phục vụ, Chúc An Sinh và Trì Trừng liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong góc quán rượu. Trên bàn có một cốc bia, người đó mặc một bộ tây trang, đó chính là Lyon.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.