Chứng Kiến Thần Thám

Chương 33: Chân tướng (2) Damian thẳng thắn




Edit: Cải Trắng

" Cô có thể bắt được hắn không? "

Trước khi nói ra chân tướng, Damian chần chừ hỏi Chúc An Sinh một câu. Chúc An Sinh thấy trong đôi mắt hổ phách màu xanh biếc đó có một tia sáng lóe lên.

" Vậy phải xem cậu nói những gì cho tôi đã. Để xem chúng có thể giúp chúng tôi tìm ra được hung thủ thật sự không. " Chúc An Sinh đắn đo, cô không cho Damian một đáp án chắc chắn được, thế nên cô phải khéo léo trả lời một chút.

" Cô muốn biết những gì? " Ngữ khí Damian rốt cuộc cũng dịu xuống, sự kháng cự trên người hắn cũng dần biến mất.

" Cậu và Emma Bert có quan hệ như thế nào? "

Chúc An Sinh hỏi ra vấn đề đầu tiên.

" Không có quan hệ gì. Thường sau khi cô ấy xem xong một bộ phim thì sẽ tới quán café của chúng tôi để uống café, rồi đọc sách. Đúng là tôi rất thích cô ấy, nhưng chưa từng ngỏ lời với cô ấy, mãi cho tới khi cô ấy bị kẻ lang thang kia quấy rối. "

" Cậu đang nói tới đoạn video được lan truyền trên mạng sao? "

Không biết Chúc An Sinh đã lấy sổ ghi chép ra từ lúc nào, Damian nói, còn cô thì cố gắng ghi lại một số điểm quan trọng. Thật ra cô còn bật chế độ ghi âm trong điện thoại nữa, nhưng cô lo nhỡ đâu Damian lại nói hớ ra, liên quan tới cả việc bố cậu, thôi thì ghi lại có vẻ chắc chắn hơn.

" Không phải lần đó. "

Đột nhiên, Damian nói làm cho Chúc An Sinh đang cúi đầu ghi chép cũng hoảng hốt ngẩng đầu lên. Chúc An Sinh khó hiểu nhìn hắn: " Cậu nói vậy là có ý gì? Không phải lần đó? Chẳng lẽ kẻ lang thang đó không chỉ quấy rối Emma Bert một lần sao? "

" Đúng vậy, đoạn video kia lan truyền trên mạng được vài ngày rồi. Khi đó tôi vào rừng cây vẽ tranh, vẽ xong lúc đi về, tôi lại gặp kẻ lang thang đó quấy rối Emma trên một con đường nhỏ ít người qua lại. "

" Sau đó thì sao? " Chúc An Sinh vội vàng hỏi.

" Sau đó tôi chạy tới, đánh cho kẻ lang thang kia bỏ chạy. "

Chúc An Sinh kinh ngạc, cô không ngờ một người con trai trông vẻ ngoài có vẻ gầy gò này lại có dũng khí như vậy. Damian không phải là người có thân thể cường tráng, người khác nhìn vào đã sợ hãi như Lucas Levitt.

" Đúng rồi, ngày hôm qua đồng nghiệp của cậu có kể với tôi chuyện này. Khoảng mấy ngày trước, trước khi Emma Bert xảy ra chuyện, cô ấy có mang một làn bánh cookie tới quán café, thật ra cái đó để cảm ơn cậu đã cứu cô ấy, đúng không? "

Chúc An Sinh bỗng dưng nhớ tới chuyện hôm qua Damian chạy trốn. Cô lúc đó đã dò hỏi đồng nghiệp của Damian một số tin tức, cô biết được khoảng mấy ngày trước, trước khi Emma xảy ra chuyện, cô ấy có mang bánh cookie tới quán café. Lý do lúc đó Emma đưa ra là nhà cô ấy làm nhiều bánh cookie quá, nên cô ấy mang bánh tới cho mọi người. Giờ nghĩ lại, cái làn bánh đó thực ra là cảm ơn ân cứu mạng mới đúng.

Damian nghe Chúc An Sinh nói vậy cũng không lên tiếng phản bác, chỉ yên lặng gật đầu. Sau đó, Chúc An Sinh thấy trong mắt hắn ánh lên một tia bi thương.

" Vậy sao hai người không báo cảnh sát? Hai lần liên tiếp quấy rối, vì sao Emma và cậu lại không báo cảnh sát? " Chúc An Sinh hoang mang nhất chính là điểm này.

" Bởi vì Emma ngăn tôi lại. "

Câu trả lời của Damian một lần nữa khiến Chúc An Sinh khiếp sợ. Thậm chí, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, rồi cô bỗng nhớ ra, chân tướng sau cái chết của Emma, có lẽ còn xa hơn những gì cô nghĩ tới.

" Emma cản cậu lại? Vì sao? "

" Cô ấy không nói cho tôi biết. Nhưng trực giác tôi mách bảo, chuyện này chắc chắn liên quan tới Lucas Levitt. "

" Thế nên cậu cảm thấy Lucas là hung thủ, thế nên cậu gửi thư cầu xin giúp đỡ cho chúng tôi? "

" Đương nhiên không chỉ có thế, ngày đó tôi không hiểu, tại sao Emma kiên quyết ngăn cản tôi báo cảnh sát? Hơn nữa chính Emma đã nói với tôi rằng, để cô ấy tự giải quyết chuyện này, lúc đó tôi biết chắc chắn Emma có bí mật gì đó, chỉ là không nói cho tôi biết. "

" Cho nên, tại sao cậu cảm thấy Lucas là hung thủ? "

" Ngày mà tôi cứu Emma, có lẽ là Emma phát hiện ra tôi thích cô ấy. Mà ngày hôm sau, lúc cô ấy mang bánh cookie tới quán café, bỗng nhiên cô ấy nói cho tôi biết, chỉ cần tôi đồng ý, cô ấy sẽ hẹn hò với tôi. "

" Emma phát hiện ra cậu thích cô ấy? " Chúc An Sinh không hiểu tại sao cô lại bắt lấy điểm này, nhưng cô đối với chuyện này rất tò mò: " Cô ấy sao lại biết cậu thích cô ấy được? Chẳng lẽ lúc cậu cứu cô ấy đã nói cho cô ấy biết? "

Damian không trả lời câu hỏi của Chúc An Sinh, hắn không muốn chia sẻ chuyện riêng tư của mình.

Chúc An Sinh thấy Damian không muốn trả lời, cô đành thôi. Mà đúng lúc đó, cô lại nghĩ tới cuộc điều tra hôm qua, đem manh mối xâu chuỗi lại với nhau, cô nghĩ là mình đã biết cái gì đó rồi.

" Là do bức tranh của cậu, đúng không? Vừa nãy cậu nói là hôm đó cậu vào rừng cây vẽ tranh, vậy chắc chắn cậu có mang theo kẹp vẽ của mình. Mà lúc cậu cứu Emma khỏi kẻ lang thang, cậu đã ném kẹp đó xuống, cậu ném kẹp xuống thì giấy bên trong sẽ bung hết ra. Sau đó Emma giúp cậu nhặt nó lên, cuối cùng cô ấy phát hiện trong kẹp của cậu có bức vẽ chân dung cô ấy, do đó cô ấy phát hiện cậu vẫn luôn yêu thầm cô ấy, đúng không? "

Dứt lời, Chúc An Sinh nhận được ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Damian. Điều cô đoán có lẽ đã đúng rồi, đây chính là nguyên nhân tại sao trong tủ để đồ của Emma lại có bức tranh đó.

Một lúc sau, Damian vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc đấy. Hắn nghi ngờ lúc đó Chúc An Sinh cũng có mặt ở đó để chứng kiến, nếu không sao cô có thể miêu tả không lệch một chút nào tình huống lúc đó?

Damian nghĩ tới lúc hắn xem giới thiệu về viện nghiên cứu của Trì Trừng ở trên mạng, trên đó nói rằng viện nghiên cứu của Trì Trừng rất xuất sắc. Cho nên Damian mới gửi thư cho Trì Trừng, muốn nhờ anh trợ giúp, hiện giờ hắn cảm thấy lời giới thiệu đó không sai tí nào.

" Được rồi, quay lại vấn đề chính đi. " Thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình xong, Chúc An Sinh lại đem tâm trí của mình tập trung vào vụ án: " Emma đồng ý cùng cậu hẹn hò, vậy bạn trai Lucas của cô ấy thì sao? Cậu hẳn cũng biết tới người này, đúng không? "

" Ừm, tôi biết. " Damian mở miệng nói, trong lời nói lúc này có chút gì đó kính trọng Chúc An Sinh: " Tôi cũng hỏi Emma về chuyện này, chính cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy không yêu Lucas nữa rồi. Lucas khiến cho cô ấy rất thất vọng. "

" Lucas làm cô ấy thất vọng? Cô ấy làm sao mà thất vọng về Lucas? Đã xảy ra chuyện gì vậy? "

Bởi vì càng điều tra sâu càng có thêm nhiều tin tức, nên giờ Chúc An Sinh càng kích động mà hỏi nhanh hơn.

" Emma không chịu nói cho tôi biết, nhưng tôi đoán là giữa Emma và Lucas có bí mật gì đó. Cho nên sau khi Emma mất tôi mới nghi ngờ Lucas là hung thủ thật sự. "

Chúc An Sinh gật gật đầu, cô có thể hiểu được. Ví dụ như một người khác rơi vào hoàn cảnh của Damian cũng sẽ thấy nghi ngờ, sau đó thì nghi ngờ Lucas là hung thủ thật sự.

Nhưng mà, giữa Lucas và Emma có bí mật gì? Emma vì sao lại thấy thất vọng về Lucas? Vì sao kẻ lang thang quấy rối Emma tận hai lần rồi mà Emma không báo cảnh sát? Emma thật sự bị Lucas sát hại sao?

Một đống câu hỏi xoay vòng vòng trong đầu cô, Chúc An Sinh cảm thấy thật nhức đầu. Bây giờ toàn bộ hy vọng của cô đều gửi cả trên mấy sợi mà cô rút được trên oto. Nếu cô với Trì Trừng đối chiếu được mấy sợi trên váy Emma và chứng cứ cô lấy được trùng khớp, thì bọn họ có thể thành công lật đổ khẩu cung của Lucas. Thế thì vụ án của Emma có thể xin được lệnh điều tra lần nữa.

" Cậu còn biết thêm gì nữa không? " Chúc An Sinh nhìn Damian, dò hỏi.

" Hình như không còn gì nữa. "

" Chỉ có như thế thôi, sao ngay từ đầu cậu không nói cho bọn tôi biết, ngược lại lại đi trốn tránh làm gì? "

" Ngày mà Emma bị sát hại cũng là ngày mà bọn tôi hẹn hò, thực ra, là từ sau lần Emma đưa bánh cookie tới, chúng tôi đã hẹn hò vài lần rồi. Nhưng mà tôi không thể nói chuyện này ra được, một khi nói ra tôi sẽ bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi, sẽ bị điều tra. Đến lúc đó, bí mật của bố tôi có khi cũng bị cảnh sát điều tra ra. " Damian cảm thấy rất khó xử: " Hơn nữa, sự nghi ngờ của tôi với Lucas là không có chứng cứ. Cô chắc là biết được ở thị trấn Tanto, Lucas được chào đón như thế nào mà, mọi người đều cảm thấy cậu ta thật hoàn hảo, sẽ có ai tin lời tôi chứ? "

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng hiểu lý do tại sao Damian làm như vậy, cô không nhịn được mà thấy đau lòng thay hắn.

Khó có thể tưởng tượng được áp lực của Damian trong thời gian này lớn như thế nào. Toàn bộ thị trấn Tanto đều cho rằng hung thủ là kẻ lang thang, chỉ có mình Damian tin có khả năng Lucas Levitt là hung thủ. Mà Damian tới một người để tâm sự cũng không có, hắn chỉ có thể tự nuốt lấy chuyện này, còn thêm cả sự đau khổ do Emma bị giết.

" Trước khi bố tôi qua đời, ông ấy đã cấm tôi không được vào phòng ông ấy để những bức tranh nổi tiếng. Vì ông ấy cấm nên tôi chỉ có thể tra trên mạng để biết về chủ nhân bức tranh đó, cũng may, hầu như mỗi vụ trộm của bố tôi trên mạng đều có tin tức. Tìm được chủ nhân dễ dàng, tôi liền đem những bức tranh đó trả lại, còn một ít bức tranh không rõ nguồn gốc thì tôi đem tới viện bảo tàng. Cuối cùng, bức tranh tôi gửi cho mấy người, là bức tranh tôi không tìm thấy chủ nhân của nó, mà vừa hay, đó là bức tranh tôi thích nhất. "

" Tôi chỉ còn bức tranh kia, mẹ tôi khi sinh tôi vì khó sinh nên đã mất, bố tôi cũng đi rồi. Giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, mấy người có thể giúp tôi tìm được hung thủ giết Emma không? "

Chúc An Sinh nhìn thẳng vào đôi mắt của Damian, nó chứa sự khẩn cầu rất chân thành. Cô thiếu chút nữa thì không kiềm chế được nước mắt, cô chưa từng thấy qua một đôi mắt nào u buồn như vậy, giống như là thiên thần bị gãy cánh đang rơi xuống địa ngục vậy.

" Chứng cứ sẽ giúp cậu tìm được hung thủ. "

Bỗng dưng, một thanh âm lạnh lùng vang lên, giọng nói này hấp dẫn Chúc An Sinh và Damian.

Chúc An Sinh nhìn thấy người vừa tới, không khỏi có chút vui mừng. Hôm nay, Trì Trừng mặc một thân âu phục được đặt may riêng, anh đi đôi giày Oxford được thiết kế khéo léo. Tóc anh được vuốt lên một cách cẩn thận, anh còn đeo cả kính.

Lúc Chúc An Sinh chính thức nhận chức mới biết được, thật ra Trì Trừng không cận. Anh đeo thể căn bản bởi vì anh thấy đẹp, hơn nữa nó cũng có thể che được phần nào đôi mắt mệt mỏi của anh.

Cách ăn mặc của Trì Trừng hôm nay có vẻ hơi trang trọng rồi.

" Anh đã tới rồi. " Chúc An Sinh chào hỏi Trì Trừng.

Trì Trừng gật đầu nhẹ với Chúc An Sinh, xem như là chào hỏi. Sau đó, anh nói với Damian: " Chứng cứ sẽ nói cho chúng ta biết ai là hung thủ. "

Dứt lời, Trì Trừng nhìn về phía Chúc An Sinh, cô lập tức hiểu ý mà chào tạm biệt Damian, sau đó cùng anh rời khỏi quán café.

Ngồi lên xe, nhân lúc Trì Trừng còn chưa khởi động xe, cô đưa mắt đánh giá anh một lượt.

" Có vấn đề gì sao? "

" Hôm nay anh, ăn mặc có vẻ rất trang trọng. "

" Khó coi lắm sao? "

Trì Trừng hỏi ngược lại Chúc An Sinh, nhưng cô không trả lời anh. Tuy rằng cô rất muốn nói hôm nay anh khá được, nhưng Chúc An Sinh kiên quyết không cho anh thêm cơ hội để tự coi mình như mặt trời nữa. Nếu không, có khi Trì Trừng tự coi mình là một mặt trời có khả năng chiếu sáng thật đấy.

" Tạm được, nhưng mà anh ăn mặc nghiêm túc như này để làm gì? "

" Bởi vì chúng ta phải đi tới gặp một cặp bố mẹ đang đau khổ vì mất con, chúng ta cần họ cho quật mộ lên, cho nên tôi cảm thấy chúng ta cần phải dành cho họ một sự tôn trọng. "

Chúc An Sinh gật đầu, cô đồng ý với cách nghĩ này của Trì Trừng.

" Chứng cứ cô tìm được đâu rồi? "

Trì Trừng không quên chuyện Chúc An Sinh đã nhắc qua điện thoại. Mà anh vừa hỏi xong thì cô lôi ra từ trong túi mấy sợi nhân tạo, ngay sau đó Trì Trừng liền cho chúng vào túi vật chứng.

" Chúng ta trước tiên sẽ tới cục cảnh sát, Hanham* đang ở đó đợi chúng ta. Cậu ấy sẽ đem sợi nhân tạo mà cô tìm được về viện nghiên cứu so sánh. "

* Trước mình có dịch tên bạn này là Hán Nạp =)) giờ mình sẽ sửa lại đúng như tên tiếng Anh nha.

Vừa mới nói xong, Trì Trừng liền dẫm chân ga.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.