Chứng Kiến Thần Thám

Chương 24: Điều tra (1)




Edit: Cải Trắng

" Hung thủ thật sự, hắn vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. "

Chúc An Sinh và Kiều Trì Na nghe lời anh nói xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

" Chỉ là đáng tiếc, theo như báo cáo trong này nói, khi có người phát hiện ra thi thể của Emma thì trước lúc đó đã có một trận mưa, những manh mối khác cơ bản đã bị xóa sạch. Giờ chỉ có duy nhất một chứng cứ hơi đáng tin, đó chính là mũ của kẻ lang thang được để lại hiện trường, nhưng tại sao mũ của kẻ lang thang lại xuất hiện ở đó? "

Chúc An Sinh tiếc nuối mà nói, đồng thời cô cũng đặt ra một vấn đề. Bởi vì cô cảm thấy, nếu như kẻ lang thang kia là hung thủ, hẳn hắn sẽ tiến hành theo cách giết người trả thù, nhưng cái chết của Emma lại không có những đặc điểm đó, điều này không phù hợp với logic thông thường. Cho nên cô cảm thấy có lẽ kẻ lang thang này không phải là hung thủ, nhưng nếu hắn thực sự là hung thủ thì tại sao hắn lại để lại mũ ở hiện trường cơ chứ?

Trì Trừng nhìn Chúc An Sinh, anh đương nhiên hiểu được ý nghĩ trong đầu cô lúc này. Chỉ là giờ Chúc An Sinh đang nghiêm túc suy nghĩ nên mới không tùy tiện nói ra, Trì Trừng cũng chẳng để tâm. Vậy nên anh rất tự nhiên nói thẳng ra cái ý nghĩ đáng sợ trong đầu Chúc An Sinh.

" Có thể là có người đang vu oan? "

Chúc An Sinh kinh ngạc liếc mắt nhìn Trì Trừng một cái, cô không thể tin được anh lại đưa ra một ý nghĩ mà không dựa trên một chứng cứ trực tiếp nào, thực ra trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.

Kiều Trì Na hết nhìn Trì Trừng lại quay ra nhìn Chúc An Sinh, hai người mỗi người một câu tiến hành phân tích vụ án. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật thích hợp với công việc đơn giản kia, cô chỉ thuộc về phòng thí nghiệm mà thôi, cô quyết định vẫn nên làm chức vụ tương xứng với mình thôi.

" Giờ có người muốn giết Emma, không phải là kẻ lang thang sẽ trở thành đối tượng tình nghi số một sao. Hắn đã đùa giỡn trêu chọc Emma một lần, nên giờ sẽ tìm để trả thù. Đem tội danh giết người đổ lên đầu kẻ lang thang, không phải là thích hợp nhất sao? " Trì Trừng lập tức nói ra hết suy nghĩ trong lòng Chúc An Sinh: " Hơn nữa, giờ cảnh sát đang điều động một lực lượng lớn người đi tìm kẻ lang thang mà có tìm được hắn đâu. Không chừng hắn đã bị giết người diệt khẩu rồi? "

Chúc An Sinh im lặng trong chốc lát, cô có thể cảm nhận được tuy anh đang nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô. Mà những lời Trì Trừng nói ra hình như không khác lắm so với những gì cô nghĩ. Chúc An Sinh có cảm giác như mình bị Trì Trừng nhìn thấu vậy, loại cảm giác này thật khó chịu.

" Nhưng anh không cảm thấy suy nghĩ của anh và thực tế vụ án có điểm lệch nhau sao? " Chúc An Sinh không muốn thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình bị Trì Trừng nhìn thấu, cho nên cô quyết định chau chuốt lại vụ án lần nữa.

" Dựa theo những gì anh nói, thì là có kẻ giết chết Emma sau đó để lại mũ của kẻ lang thang ở hiện trường nhằm đổ tội cho kẻ đó. Nhưng anh quên rằng nguyên nhân dẫn tới tử vong của Emma là do ngạt khí sao? Mà loại thủ pháp phạm tội thông thường này thuộc về kiểu bị điều khiển do cảm xúc giết người quá mãnh liệt. Nói cách khác thì vụ án này là mang tính bộc phát, hung thủ không có thời gian bố trí hiện trường phạm tội. "

" Chẳng lẽ cô không cảm thấy là hung thủ sau khi giết chết Emma, hắn đã đi tìm và giết luôn kẻ lang thang sao? Rồi hung thủ cầm theo mũ của kẻ lang thang đó, hắn quay lại hiện trường phạm tội và để lại cái mũ đó, như vậy là hắn đã có thể đổ tội rồi. "

" Trì Trừng, anh xác định là có khả năng này sao? Anh nên nhớ rằng chỉ sau một ngày sau khi Emma tử vong thì đã có người phát hiện ra thi thể, nói cách khác, hung thủ chỉ có thời gian chưa tới một ngày. Mà trong thời gian này, hắn cần phải giết tới hai mạng người, đặc biệt là hắn muốn đổ tội cho kẻ lang thang đó, thế nên thi thể của kẻ lang thang không thể để cho người khác phát hiện. Anh nói xem, trong khoảng thời gian chưa tới một ngày đó, hung thủ làm thế nào để vừa giết được kẻ lang thang, vừa giấu thi thể mà không để lại dấu vết? Cuối cùng, hung thủ mang theo mũ của kẻ lang thang quay lại hiện trường phạm tội và để mũ lại đó? "

" Huống hồ ở đây còn xuất hiện thêm một vấn đề rất khó giải thích nữa, nếu như hung thủ có thể giết kẻ lang thang và giấu xác kẻ đó đi một cách hoàn mỹ thì tại sao hắn không làm giống như vậy với thi thể Emma? Ngược lại lại còn đi giết thêm một mạng người nữa để vu oan, như vậy có phải rất phiền toái không? "

Chúc An Sinh sau khi nói xong cô mới phát hiện ra là mình đã bác bỏ hoàn toàn ý kiến của Trì Trừng, nhưng mỉa mai thay đó cũng chính là ý nghĩ ban đầu của cô. Nghĩ tới đây, Chúc An Sinh đã chìm sâu vào trong suy nghĩ của chính mình.

Đúng lúc này thì một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, Chúc An Sinh giờ mới phát hiện ra Trì Trừng đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô.

" An Sinh nói không sai, vậy nên Kiều Trì Na, cô đã hiểu chưa? Cho dù là suy đoán nào của cô đi chăng nữa mà không có chứng cứ chứng minh thì nó cũng không dùng được, tất cả những cái đó chỉ có thể gọi là phán đoán mà thôi. "

Kiều Trì Na không hiểu vì sao lúc này Trì Trừng lại nhắc tới mình nữa, cô cảm thấy não bộ của mình tạm thời không kết nối được. Nhưng Chúc An Sinh thì hiểu ý anh nói, chẳng qua anh đang mượn người này để đá xéo người kia thôi.

Chúc An Sinh cũng hiểu vì sao anh lại nói ra những lời này. Trì Trừng có lẽ cũng nghĩ rằng kẻ lang thang không phải là hung thủ, điều này thì anh có cùng suy nghĩ với cô. Điều này được xác nhận sau khi phân tích cả trước và sau vụ án, hành động của hắn là không đồng nhất. Nhưng những suy nghĩ vu oan đổ tội đằng sau đều là Chúc An Sinh suy nghĩ lung tung mà ra.

" Chúng ta tiếp theo sẽ làm gì đây? " Chúc An Sinh nhìn Trì Trừng mà dò hỏi: " Tìm chứng cứ tiếp sao? "

" Đương nhiên là chúng ta phải đi tìm chứng cứ. Trong báo cáo tuy nói rằng chứng cứ đã bị trận mưa làm phá hủy nhưng tôi tin rằng sau khi cảnh sát tìm được chiếc mũ đó thì đã không nghiêm túc tìm chứng cứ khác nữa. Nhưng mà đúng như lời ban nãy cô nói, nếu hung thủ thật sự là kẻ lang thang thì hiện trường phạm tội lần thứ hai không khớp với hiện trường phạm tội lần thứ nhất, điều này là không đúng logic. Thế nên điều này làm xuất hiện vấn đề mà nãy cô nhắc tới, bây giờ điều chúng ta cần làm nhất chính là xác định được nghi phạm đã. "

Chúc An Sinh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Trì Trừng.

" Chúng ta giờ sẽ tiến hành điều tra ai đầu tiên? Những vụ án giết người, đa số hung thủ đều là người vô cùng thân thiết với nạn nhân, người nhà, người yêu, bạn bè và vô số người khác. Nhưng mà tôi đã xem qua báo cáo về các quan hệ của Emma, đều rất tốt, chưa tìm ra ai là đối tượng khả nghi lớn nhất. "

Chúc An Sinh nói, hơi buồn rầu mà nhíu mày. Cô cảm thấy vụ án đúng là một vụ án rất khó giải quyết, hơn nữa Chúc An Sinh bỗng nhiên nhớ tới, giờ còn có người đã chỉ dẫn bọn họ đi tới thị trấn Tanto, rồi người đó còn để lại cho bọn họ một chiếc ô màu vàng và một bức tranh sơn dầu đẹp hoàn hảo có giá trị hơn trăm triệu. Trước mắt bọn họ đối với những thứ này đều không biết gì cả.

" Vậy trước tiên đi tới trường cấp ba của Emma xem, thu thập một số ý kiến của các bạn học khác. "

Lời nói của Trì Trừng khiến cho Chúc An Sinh bật cười, chỉ có Kiều Trì Na là mờ mịt không hiểu gì, nhưng mà Chúc An Sinh thực sự không biết giải thích thế nào cho Kiều Trì Na hiểu.

Trì Trừng nhanh chóng thu hết vẻ tươi cười của cô vào đáy mắt, anh im lặng thể hiện sự đắc ý của chính mình.

Một tiếng rưỡi sau, cả ba người Trì Trừng đều có chút thất vọng sau khi dò hỏi một số học sinh trường trung học Tanto, rồi cả những thành viên của đội cổ động nữa.

Lúc hỏi thăm mấy học sinh trong đội cổ động viên, bọn họ còn chú tâm hỏi tới các mối quan hệ của Emma với các bạn học khác như: Emma Bert có quan hệ tốt với các bạn không, nhưng chỉ nhận được đáp án mười lời như một, tựa như là mấy người họ rập khuôn trả lời vậy, mấy lời đơn giản đại loại như:

" Người rất tốt cũng rất lương thiện. "

" Họ là cặp đôi đẹp nhất trong trường đấy. "

" Lucas dường như là nam sinh được các bạn học nữ khác rất ái mộ, tiếc là cậu ấy chỉ thích Emma. "

" Bố cậu ấy là bác sĩ giỏi nhất thị trấn, một nhà của Emma đều tốt cả. "

" Rất nhiều người vô cùng thích Emma, cậu ấy là người con gái xinh đẹp và tài năng nhất. "

" Thật là đáng tiếc... "

Bao nhiêu là câu hỏi, nghìn câu trả lời như một, thậm chí nghe nhiều tới nỗi ngay cả suy nghĩ của Chúc An Sinh cũng hơi lung lay, không lẽ suy đoán của cô sai từ bước đầu?

Giết người là cần phải có động cơ. Nhưng Chúc An Sinh quả thực không nghĩ ra được, là một cô gái xinh đẹp và mọi mặt đều hoàn hảo như thế thì ai sẽ là người có động cơ muốn giết Emma đây? Dường như nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ còn lại mỗi kẻ lang thang là có khả năng.

" Một cô gái hoàn hảo như Emma thì cuộc sống của cô ấy hẳn là rất tươi đẹp, nhưng đúng là đáng tiếc... "

Thăm hỏi kết thúc, Kiều Trì Na nhịn không được liền cảm thán một câu. Cô đột nhiên nghĩ tới thời trung học của mình, hồi đó cô là con mọt sách nổi tiếng toàn trường, rồi còn đeo niềng răng nữa. Nếu giống như trong các bộ phim điện ảnh về thanh xuân vườn trường thì cô chính là người bị mọi người chế nhạo.

" Chúng ta sẽ giúp cô ấy. " Chúc An Sinh tiến tới an ủi Kiều Trì Na một câu.

Trong lúc Kiều Trì Na và Chúc An Sinh nói chuyện, hai người không chú ý tới Trì Trừng đã biến mất từ lúc nào không hay. Nhưng rất nhanh Trì Trừng đã trở lại, lúc về trong tay anh còn cầm thêm một vật nữa.

" Chúng ta đi thôi. " Trì Trừng nói với hai người.

" Đi đâu đây? Đi tới đội bóng bầu dục tìm Lucas Levitt sao? " Chúc An Sinh đưa ra nghi vấn.

" Không vội. " Trì Trừng cuối cùng cũng mang đồ mình cầm theo ra, là một xâu chìa khóa nhỏ: " Tôi tới tìm huấn luyện viên của Emma để tìm chìa khóa mở tủ giữ đồ của cô ấy, nghe nói bố mẹ Emma giờ vẫn đang chìm trong đau khổ, họ đã mười ngày chưa bước ra khỏi cửa. Đồ vật trong tủ đương nhiên chưa lấy đi. "

" Vậy sao? " Chúc An Sinh vừa kinh ngạc cũng vừa cảm thấy mừng rỡ.

" Nhưng mà tôi đã đồng ý với huấn luyện viên. Đồ vật trong tủ chúng ta chỉ được xem, không được mang đi, tới lúc đó chúng ta cần mang theo găng tay và cả camera theo nữa. "

Trì Trừng nhắc nhở Chúc An Sinh và Kiều Trì Na một chút, cả hai ngay lập tức đeo bao tay và lấy camera từ trong túi xách ra. Ba người cùng đi tới phòng nghỉ của đội cổ động viên, bên trong có tủ để đồ của các thành viên.

Cuối cùng ba người cũng thuận lợi tìm được tủ để đồ của Emma, là tủ số năm, Trì Trừng đứng trước cửa tủ do dự mãi không mở cửa. Nghĩ nghĩ một lúc, anh đưa chìa khóa này vào tay Kiều Trì Na, Trì Trừng biết cô ấy chỉ được một lần này đi điều tra án mà thôi, thôi thì để cho cô ấy có ký ức thật phong phú về vụ án lần này vậy.

Kiều Trì Na vô cùng hưng phấn mà nhận lấy chìa khóa, vui vẻ giống như là một đứa trẻ, cô cầm chìa khóa trong tay, mở cửa tủ số năm ra.

Theo sự chuyển động của chiếc chìa khóa, Chúc An Sinh và Trì Trừng đều tò mò đứng ở phía bên trái, đứng ở bên này thì hai người mấy thấy rõ được.

Mở cửa tủ ra, đập vào mắt ba người đầu tiên là quần áo. Kiều Trì Na lấy quần áo ra khỏi tủ, bên trong có một bộ đồng phục của đội cổ động viên và mấy cái áo phông với quần jean. Nhìn thấy phát hiện này, Kiều Trì Na thất vọng đưa mắt về phía Chúc An Sinh và Trì Trừng. Nhưng đúng lúc này cô lại phát hiện ra cả Trì Trừng và Chúc An Sinh đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào thứ gì đó phía sau lưng cô.

Kiều Trì Na biết sau lưng mình chính là cánh cửa tủ số năm đã được mở ra, chỉ là cô không hiểu, cái này thì có gì đặc sắc đâu? Chờ tới lúc cô xoay người, cô mới phát hiện ra trên cánh cửa tủ số năm còn dùng nam châm gắn mấy đồ vật vào đó.

Ở đó có hai tấm ảnh chụp chung cả đội cổ động viên. Nhưng điều hấp dẫn ba người không phải là hai bức ảnh này, mà đó là một bức vẽ chiếm mất hai phần ba diện tích cách cửa tủ.

Một bức vẽ Emma Bert, giống như một thiên sứ đang nở nụ cười rạng rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.