Chùm Hoa Nhỏ

Chương 53: Răn Dạy




Ngày hôm sau, khi Mộc Thanh còn đang ngủ thì Thiên Bình đã ăn mặc gọn gàng lái xe đi ra ngoài, xe dừng trước cổng nhà bố mẹ vợ, anh hồi hộp đi vào, ở phòng khách bố mẹ Mộc cùng bố mẹ Chu đã ngồi đợi sẵn, anh chào hỏi rồi nghiêm túc cúi đầu xuống.

“Con xin lỗi.”

Bố Chu tức giận quát.

“Mày nghĩ một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Có phải dạo này bố quá dễ dãi với mày không hả?”

“Ông bình tĩnh nào, chuyện đâu còn có đó.” Mẹ Chu bên cạnh xót ruột khuyên ngăn.

“Cậu còn nhớ lời hứa lúc cậu xin được cầu hôn con gái tôi không?” Bố Mộc giờ này mới lên tiếng.

“Vâng.”

“Vậy cậu đã làm gì?”

“Con biết lỗi là do con nên không có gì để biện minh cho hành động của mình. Nhưng con yêu cô ấy là sự thật. Xin lỗi bố mẹ.”

Nghe anh gọi bố mẹ thân thiết như vậy, sự tức giận của ông cũng giảm đi nhưng vẫn phải răn dạy.

“Được rồi, bố cần phải đánh mày một trận mới nuốt trôi cục tức này.” Ông Chu đang tính đứng lên để về nhà kiếm cái roi ông dùng dạy con trai lúc nhỏ thì bị mẹ Chu kéo lại.

“Thằng bé cũng đã lớn rồi, ông nghĩ cái roi của ông còn đáng sợ lắm sao?” Bà nhìn chồng mình với ánh mắt coi thường.

Mẹ Mộc thấy không khí cứ như vậy có lẽ con rể của bà sẽ phải chịu đòn mất, nên ra tay giải vây.

“Mọi chuyện cũng không đến nổi tệ như vậy mà, không phải chúng ta sắp được bồng cháu sao? Trước sau gì cũng có, bây giờ bọn nhỏ cũng đã xác định rồi, vấn đề sinh sớm hay muộn có quan trọng đến vậy? Mọi người nên nghĩ thoáng ra chút nào, con bé còn đang mang thai, chúng ta mà cứ nặng nề như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nó, đứa bé cũng không tốt, em nói vậy có đúng không?”

“Đúng, đúng…hai ông đừng làm khó thằng bé nữa?” Mẹ Chu cũng đồng ý.

Thiên Bình vẫn nghiêm túc nghe mọi người dạy bảo, người làm sai là anh, ngoài xin lỗi thì anh chẳng biết nên làm gì, dù có bị bố đánh cho một trận anh cũng sẽ không kêu ca nửa lời.

“Bố có giận cũng vì tương lai của bọn con, con bé vừa mới ra trường, cầu hôn cũng đã quá gấp gáp rồi nhưng bây giờ lại thêm…haiz, biết con rất yêu con gái bố, cũng rất có trách nhiệm nên lần này bố sẽ bỏ qua, nhưng bất đắc dĩ chỉ có một lần, không nên tái phạm, bây giờ điều quan trọng phải làm hợp pháp mối quan hệ của hai đứa, càng sớm thì con bé càng yên tâm sinh, con hiểu chứ?” Bố Mộc vẫn đặt niềm tin vào anh.

“Con hiểu ạ, con xin phép bố mẹ hai bên ngày mai con đưa Mộc Thanh đi đăng ký kết hôn, còn ngày kết hôn, con nghe theo sắp xếp của mọi người.”

Bố Mộc gật đầu đồng ý.

“Đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng, nếu sau này con còn gây ra chuyện gì dù lớn hay nhỏ, chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Bố Chu ngoài miệng nói như vậy nhưng thâm tâm ông đang nở hoa, có trời mới biết, lúc nghe tin mình sắp được làm ông, ông đã mất ngủ cả đêm.

“Con hiểu.”

“Bây giờ con về chở con bé đến đây, mẹ nấu món ngon bồi bổ.”

Mẹ Mộc vừa nói xong bên ngoài đã có tiếng bước chân dồn dập. Mộc Thanh lúc tỉnh lại không thấy anh bên cạnh, lúc mơ màng cô nghĩ anh đi làm nhưng tỉnh táo lại mới nhớ ra hôm qua anh hứa sang đây nhận tội với bố mẹ, cô vội vàng đến ngay vì lo sợ anh bị bố đánh cho không dậy nổi.

“Sao em lại đến?” Thiên Bình lo lắng đi đến đỡ lấy, cô đang mang thai anh không yên tâm để cô đi một mình.

“Anh có sao không? Có bị bố đánh không? Sao không gọi em đi cùng?…”

“Khụ…khụ.” Nghe con gái hỏi vậy ông bị sặc nước miếng của mình, ông ác như vậy sao? Lúc này cô mới nhớ đến mọi người xung quanh, ngại ngùng chào hỏi.

“Con đang mang thai không được vội vàng như vậy hiểu không?”

“Dạ, cảm ơn bác.”

“Còn bác gì chứ? Không phải nên gọi bố mẹ một tiếng sao?” Mẹ Chu vờ trách móc.

“Dạ bố mẹ.”

“Ngoan lắm, ngồi nghỉ đi, đợi mẹ và mẹ con làm vài món ngon cho con.”

Thiên Bình bên cạnh bị xem là người vô hình không ai quan tâm đến, nhưng anh không vì vậy mà buồn, lại cảm thấy rất vui, dù sao có cô quan tâm anh là được rồi, anh ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay cô.

“Em nghỉ một lát đi, sau này cần đi đâu thì nói anh, nếu anh không có ở nhà thì bảo tài xế chở đi, biết chưa?”

“Dạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.