Chùm Hoa Nhỏ

Chương 52: Xuất Viện Về Nhà




Mộc Thanh tỉnh lại vào sáng hôm sau, cô thẩn thờ nhìn xuống phần bụng của mình, nghe mẹ bảo cô đang mang thai, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn là trở tay không kịp, vừa nhận bằng tốt nghiệp, được bạn trai cầu hôn, bây giờ lại xuất hiện thêm một đứa bé, chỉ trong một ngày nên làm cô có phần khó chấp nhận.

“Em cảm thấy trong người thế nào?”

Thiên Bình vừa đúng lúc đi vào nhìn thấy cô ngồi dựa vào đầu giường thất thần nhìn bụng, anh đau lòng đi đến đưa tay ôm tay ôm cô vào lòng.

“Cực cho em rồi.”

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông phờ phạc trước mắt, nghe mẹ bảo hôm qua nghe tin cô mang thai, anh vừa khóc lại vừa cười, cả đêm cứ ngồi nắm tay cô như một đứa ngốc, làm lòng cô chợt ấm áp nhưng thấy quầng thâm mắt của anh, quần áo nhăn nhúm, cả người trông thật mệt mỏi, cô lại đau lòng, gác cằm lên vai anh hỏi.

“Đêm qua anh không ngủ chút nào sao?”

“Có.”

“Còn muốn gạt em?”

Anh khẽ cười, nói sang chuyện khác.

“Ăn chút gì nhé?”

Mộc Thanh gật đầu, anh đổ cháo ra chén, cẩn thận thổi rồi đúc cô từng muỗng, ăn hết một chén cô không ăn nữa.

“Em muốn về nhà.”

“Để anh ra ngoài hỏi bác sĩ.”

Anh đi được một lúc thì mẹ cô đi vào.

“Con thấy sao rồi?” Tuy bà có phần tức giận nhưng dù sao con gái cũng đang mang thai nên bà cũng không đề cập đến.

“Mẹ ơi, con xin lỗi.”

“Haiz, tụi con cũng thật vô ý, may mắn cũng đã học xong nếu không…mà thôi vài hôm nữa khoẻ mạnh thì về xin lỗi bố, ông ấy cả đêm đều trằn trọc không ngủ được.”

Cô cúi gầm mặt trả lời.

“Dạ.”

Nhìn con gái như vậy bà cũng rất đau lòng.

“Dù sao Thiên Bình cũng đã cầu hôn, con cũng đã đồng ý, chuyện con cái trước sau gì cũng phải tính đến, chỉ là do bất ngờ nên mọi người chưa chấp nhận kịp, nhưng mà…con bây giờ đang mang đứa bé trong người thì phải có trách nhiệm, dẹp mọi suy nghĩ tiêu cực, giai đoạn đầu rất quan trọng, bọn con phải thật chú ý.”

Cô xúc động ôm lấy mẹ.

“Cảm ơn mẹ.”

Bà xoa đầu con gái.

“Được rồi, mà Thiên Bình đâu rồi?”

“Anh ấy đi gặp bác sĩ ạ, con muốn về nhà.”

“Sao phải vội, ở thêm hai ngày để theo dõi thêm.”

“Con khoẻ rồi ạ, ở trong này chán lắm.”

Thiên Bình đi vào, đối diện với mẹ vợ, anh xấu hổ cúi đầu hối lỗi.

“Xin lỗi mẹ.”

“Vài hôm tới đến xin lỗi bố con đi.”

“Dạ. Con đưa Mộc Thanh về nhà, ngày mai sẽ sang nhận lỗi với bố mẹ.”

Bà biết hai người cần thời gian nói chuyện nên cũng không bảo cô về nhà, gật đầu rồi phụ mang đồ ra xe.

Lên xe, hai người rơi vào trầm mặc, anh nghiêm túc lái xe nhưng trong mắt anh cô nhìn thấy sự vui vẻ cùng hạnh phúc, có lẽ việc xuất hiện của đứa bé làm anh rất hạnh phúc, cô đưa tay sờ lên bụng, nơi này đang có con của bọn họ, thật thần kỳ.

Anh chở cô về biệt thự hôm qua, cô im lặng nhìn anh.

“Đây là nhà tân hôn anh chuẩn bị cho vợ chồng mình, muốn đợi cưới xong chúng ta sẽ về đây ở, nhưng bây giờ đã có đứa bé rồi, chúng ta ở đây luôn nhé?”

“Không biết bố mẹ có đồng ý không?”

“Ngày mai anh sẽ sang nhận lỗi và thưa chuyện với bố mẹ vợ.”

Cô gật đầu.

“Còn một bí mật muốn tặng em, nhưng bây giờ có lẽ không tiện.”

“Gì vậy ạ?”

Anh nắm tay cô đi thẳng ra sau vườn, ở đây có một cái cửa kính lớn có thể nhìn ra phía sau, cô nhìn thấy có một chó một mèo màu trắng rất xinh đẹp, đang chạy giỡn ở bãi cỏ, cô kinh ngạc mở to mắt quay lại nhìn anh.

“Anh…anh…”

“Thích không?”

Cô gật đầu lia lịa.

“Tính cho em bất ngờ, nhưng bây giờ em đang mang thai, không tiện chăm sóc chúng, đợi một thời gian nữa nhé?”

Trời ơi, cô thật rất thích món quà này, nhìn chúng đáng yêu làm sao, cô ôm lấy eo anh, cười tít mắt.

“Cảm ơn anh.”

Anh cười đầy cưng chiều.

“Được rồi vào nghỉ một lát, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em.”

Cô vào phòng nằm nghỉ một lát, không ngờ lại ngủ quên, mở mắt ra thì trời đã sắp tối, mở cửa đi ra ngoài, đi ngang qua thư phòng cửa còn đang mở, cô tính im lặng đi qua nhưng anh đã thấy cô nên đứng dậy đi đến.

“Đói chưa?”

Cô gật đầu.

“Đợi anh hâm lại đồ ăn.”

Hai người xuống tầng, anh kéo ghế cho cô ngồi rồi mình đi vào phòng bếp.

“Dì giúp việc đâu ạ?” Cô nhớ hôm qua đến có gặp một dì nhưng hôm nay lại không thấy.

“Chồng dì ấy bị bệnh, nên đã xin nghĩ việc, ngày mai dì Du sẽ sang chăm sóc cho em.”

Mắt cô sáng lên nhưng rồi nghĩ lại thì mới hỏi.

“Vậy ai sẽ chăm sóc cho bố mẹ em ạ?”

“Mẹ bảo sẽ tìm người khác, do lo lắng cho em, nên bà muốn dì Du sang.”

Cô gật đầu xem như đã hiểu, ăn xong hai người ra vườn đi dạo, hôm nay rằm nên mặt trăng tròn rất đẹp, xung quanh là những vì sao sáng lấp lánh, cô cảm thán.

“Bầu trời hôm nay đẹp quá.”

Thiên Bình không nhìn bầu trời mà chỉ chăm chú nhìn cô.

“Ừ, rất đẹp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.