Chùm Hoa Nhỏ

Chương 66: 66: Ngoại Truyện Tú Linh Và Đoàn Hạo 2




Anh chở cô đến rạp chiếu phim ở một trung tâm thương mại, hai người vẫn còn ngại ngùng vì mối quan hệ chớp nhoáng này, vì là lần đầu yêu đương nên Tú Linh có phần bỡ ngỡ không biết nên thế nào, Đoàn Hạo thì lại tự nhiên hơn một chút, anh nắm tay cô đi vào mua vé, sợ lâu nên anh bảo cô ngồi ghế đợi, còn mình thì xếp hàng mua vé, anh còn mua thêm một phần bắp và hai ly nước.

Bộ phim cô chọn là một bộ phim tình cảm lãng mạn của Hàn Quốc, vị trí Đoàn Hạo chọn là dãy ghế sau, hôm nay rạp chiếu phim không đông lắm, chỉ rãi rác vài người, hàng sau cùng chỉ có hai người họ, trông có vẻ khá buồn tẻ.

"Vậy mà Tố Tố lại bảo phim này đang rất hot, nếu mà hot sao lại ít người xem vậy chứ?" Cô càm ràm một phen.

Đoàn Hạo khẽ cười xoa đầu cô.

"Xem rồi sẽ biết ngay thôi.

"

Cô gật đầu nhưng mang tâm trạng không tin tưởng lắm vào bộ phim này, nhưng mà từ lúc bộ phim chiếu nó lại cuốn hút cô một cách kì lạ, cô dồn mọi sự chú ý vào bộ phim, không còn quan tâm đến người bạn trai đang nhìn mình ngay bên cạnh, Đoàn Hạo nhìn cô bạn gái nhỏ vừa xem phim đến nhập tâm vừa rơi nước mắt, anh cảm thán trong lòng, bộ phim có vẻ hay thật, nhưng từ đầu đến cuối anh đều chỉ tập trung nhìn cô, thay vì xem phim.

Lúc ra khỏi rạp, mắt của Tú Linh đã sưng đỏ cả lên.

"Không nghĩ đến bộ phim lại cảm động như vậy, đúng là Tố Tố không lừa em.

"

"Ừ, bây giờ chúng ta đi ăn nhé?"

Tú Linh nhìn mình trong gương thì lắc đầu.

"Không đâu, mặt em như thế này sao dám ngồi ăn cho người ta nhìn chứ?"

Đoàn Hạo bật cười.

"Bạn gái anh vẫn xinh lắm.

"

Tú Linh vẫn kiên quyết lắc đầu cự tuyệt, anh đành bất đắc dĩ.

"Vậy về nhà anh nấu cơm cho em?"

"Anh biết nấu?"

"Ừ.

"

Cô đưa tay lên véo má anh khen ngợi.

"Bạn trai em giỏi quá!!"

Anh cười rồi lái xe đi, khi đến gần nhà anh dừng xe tại một siêu thị nhỏ, hai người đi vào mua thức ăn, Tú Linh rất nghiện ăn vặt nên cô đã chọn gần nửa xe đẩy toàn là đồ ăn vặt, Đoàn Hạo cau mày bỏ lại từng món.

"Ăn những món này không tốt.

"

Tú Linh xụ mặt không vui, bảo cô không ăn vặt khác nào đang tra tấn cô chứ.

"Vậy em lấy một ít nhé?"

Giọng nói cô nũng nịu nhẹ nhàng làm trái tim anh tan chảy đành lắc đầu thở dài một hơi rồi đồng ý cho cô chọn vài món.

Lúc về đến căn hộ, anh rất tự nhiên cài đặt thêm dấu vân tay của cô, sau này cô có thể đến bất cứ lúc nào.

Căn hộ rộng hơn 200m vuông, vừa đơn giản vừa xa hoa, rộng hơn căn hộ cô đang ở rất nhiều, căn hộ được bố mẹ mua cho lúc cô vào đại học, diện tích chỉ khoảng 80m vuông, nằm khu vực trung tâm nên giá cũng rất đắc, bây giờ so với căn hộ của anh thì chẳng đáng nói đến.

"Em thăm quan đi, anh vào nấu cơm.

" Nói rồi anh xoắn tay áo lên, đi vào phòng bếp.

"Hay để em giúp anh nhé?"

"Không cần đầu, bình thường có thời gian anh vẫn hay nấu cơm.

"

Tú Linh cũng hiếu kì về căn nhà của anh nên vui vẻ đi dạo một vòng, căn nhà lấy tông màu trắng làm chủ đạo, nội thất trong nhà thì lấy màu xám và đen là chính, cô đi đến một căn phòng khép hờ cửa, đẩy cửa bước vào thì nhận ra có lẽ đây là thư phòng nơi anh học và làm việc, ở đây sách rất nhiều, cô nhìn mà chóng hết cả mặt.

Một lúc sau cô lại đi vào một căn phòng, bất ngờ lại là phòng ngủ, cô hơi xấu hổ nên đi ra ngoài khép cửa lại cũng không nhìn kĩ bên trong, những phòng tiếp theo đóng cửa, tuy anh nói dạo thoải mái nhưng cô cũng không vì thế mà mở cửa từng phòng.

Lên tầng, cô nhìn thấy một căn phòng lớn, mang lòng hiếu kì cô mở cửa bước vào, thì mới bất ngờ vì mọi thứ bên trong, có lẽ đây là phòng tranh của anh, căn phòng rất lớn, đặc biệt chứa rất nhiều tranh, cô nhìn một vòng cảm thán.

"Đẹp quá!"

Tranh anh vẽ phải công nhận một điều là rất đẹp và có hồn, vì thích anh nên cô đã tìm hiểu rất kĩ, biết rằng anh không theo một thể loại nhất định mà vẽ theo cảm hứng và cảm xúc của bản thân nên những bức tranh ấy đều mang phong cách khác nhau, rất riêng biệt.

Từng bức ảnh đều đem lại hứng thú cho người xem, cô cũng không ngoại lệ, nhìn đến mê mẫn mà quên thời gian.

"Ăn cơm thôi.

" Đoàn Hạo không biết xuất hiện bên cạnh cô từ bao giờ, làm cô giật mình quay sang nhìn anh.

"Sao anh đi không nghe tiếng động gì vậy? Hù chết em rồi.

"

"Không phải do em không để tâm xung quanh sao?"

"Tại tranh anh vẽ đẹp quá nên em bị cuốn vào.

"

Đoàn Hạo vui vẻ hưởng thụ sự khen ngợi của bạn gái.

"Ăn cơm rồi xem tiếp nhé?"

"Dạ.

"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.