Chưa Đủ

Chương 5




“Còn biết nói đã lâu không gặp, nếu như chị không liên lạc có phải là em tính cả đời này cũng không liên lạc với chị hay không?” Lý Nhã Đường nói.

“Hi Hi...” Lâm Trinh Lan giả bộ ngu ngơ cười khúc khích.

Lúc còn đi học, tình cảm giữa cô và Lý Nhã Đường cũng không tệ, Lý Nhã Đường rất chăm sóc cô, vừa vào học liền mang cô đi giới thiệu xung quanh, chỗ nào bán thức ăn ngon, chỗ nào có giáo viên dạy tốt, nhà giáo viên nào có xe máy... tin tức trong trường đều nói cho cô biết còn tặng cho cô không biết bao nhiêu là sách.

Sau khi hai người tốt nghiệp cũng còn có qua lại chút ít, nhưng từ khi cô sống chung với Thường Trữ Viễn thì dần dần ít liên lạc với Lý Nhã Đường. Vì cô không muốn Lý Nhã Đường biết mối quan hệ này. Mỗi khi hẹn hò, ăn cơm hay xem phim... cô cũng rất cẩn thận đi rất xa nơi này.

Giữ bí mật thật sự là một việc quá cực khổ! Nhưng mà cô lại không muốn rời xa Thường Trữ Viễn cho nên không thể làm gì khác hơn là xa lánh tất cả bạn bè.

“Thật xin lỗi!” Lâm Trinh Lan nhỏ giọng nói.

Bởi vì cô cố ý xa lánh bạn bè, một năm gặp nhau không tới ba lần, thật là một trời một vực với trước kia, ngày nào cô cũng ra ngoài gặp bọn họ.

Lâm Trinh Lan cũng biết mình thật có lỗi với Lý Nhã Đường, nhưng là giữa bạn bè và người yêu cô chỉ có thể chọn một.

“Chị nói cho em biết, ngày 17 tháng sau chị kết hôn, bất kể thế nào em cũng phải đến tham dự hôn lễ của chị, biết chưa?” Lý Nhã Đường giả bộ hung hăng.

“Cái gì? Chị phải kết hôn? Có thật không? Em nhất định sẽ đến, ngày 17 sao?” Lâm Trinh Lan vội vàng cầm bút lên đánh dấu trên lịch.

Cô cảm thấy áy náy với Lý Nhã Đường cho nên cô quyết định, ngày 17 tháng sau cho dù có bận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đến tham dự hôn lễ này mới được.

“Có giấu anh nào đẹp trai thì nhớ mang đến cho chị nhìn một chút nha!” Lý Nhã Đường nói.

“Không có... Không có đâu!” Lâm Trinh Lan nói dối, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Đâu có... làm gì có anh nào?”

Lý Nhã Đường cho là Lâm Trinh Lan xấu hổ, cũng không hỏi tới nữa, chẳng qua là nhịn không được nhíu mày, “Tiểu Lan! Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn không quen bạn trai sao?”

Lâm Trinh Lan quen biết Lý Nhã Đường còn lâu hơn so với Thường Trữ Viễn, tình cảm của hai người cũng xem là tốt, nhưng không biết nên nói là Lý Nhã Đường không nhạy cảm, hay Lâm Trinh Lan giữ bí mật quá kín đáo mà Lý Nhã Đường thật sự không biết Thường Trữ Viễn và Lâm Trinh Lan quen nhau nhiều năm như vậy.

“Hả! Em...” Lâm Trinh Lan ấp úng nói không nên lời.

Lâm Trinh Lan không giỏi nói láo, mỗi lần nói láo là mắt cứ chớp chớp, lời nói không trôi chảy rất sễ bị người khác phát hiện! Do đó cô mới dứt khoát xa lánh tất cả mọi người.

“Tiểu Lan! Không phải là chị thích nói em, phụ nữ nếu như không kết hôn, cứ nói chuyện yêu đương thì rất dễ làm người ta nhàm chán.” Lý Nhã Đường thở dài nói.

Cô có mà! Chỉ là anh không để cho cô nói mà thôi! Lâm Trinh Lan âm thầm thở dài trong lòng.

Năm đó Thường Trữ Viễn yêu cầu cô phải giữ bí mật mối quan hệ của họ thậm chí còn yêu cầu cô làm bộ không biết anh, cô cũng làm theo

Thường Trữ Viễn xa đặt ra “Điều lệ bất bình đẳng”, điều nào cũng không công bằng, mỗi một điều đều mang lại lợi ích cho anh. Lâm Trinh Lan không phải ngu ngốc, dĩ nhiên biết anh có chủ ý gì. Nhưng cô biết rõ mình cần gì nên mới có thể chấp nhận.

Nếu có người mắng cô, yêu một người đàn ông đến lòng tự trọng cũng không cần, Lâm Trinh Lan nhất định sẽ nói cho đối phương biết, cô làm tất cả mọi việc không phải vì người đàn ông kia, mà là vì chính cô.

“Thôi, chị không quan tâm, lâu rồi chúng ta không có gặp nhau! Trước tiên em tìm ngày nào rãnh rỗi, chúng ta ra ngoài gặp mặt!”

Nhiều năm không gặp, Lý Nhã Đường vẫn bá đạo như thế.

“Ừ, để em xem.” Lâm Trinh Lan lật lịch làm việc, “Ngày mốt có được không? Ngày đó em rãnh.”

“Được, gặp ở đâu?”

Lâm Trinh Lan suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Ở bên cạnh trường học có một quán ăn chị rất thích, gặp nhau ở đó có được không?”

“Được! Ngày mốt đấy nhé.” Lý Nhã Đường nói.

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Vừa mới trải qua một ngày nghỉ “Tính phúc” vô cùng mỹ mãn, toàn thân Thường Trữ Viễn cảm thấy rất thoải mái ngay cả người ngoài cũng cảm thấy tâm trạng của anh rất tốt.

Thường Trữ Viễn lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, không có ai dám cười đùa ha hả, rất hiếm khi thấy vẻ mặt của anh buông lỏng, hôm nay anh lại vui vẻ như vậy khiến không ít người tò mò không thôi.

“Đô...Đô...”

Thường Trữ Viễn bắt máy điện thoại di động: “A lô?”

“Trữ Viễn, tôi là Thuận Đức.” Triệu Thuận Đức nói.

Nhận được điện thoại của bạn học, Thường Trữ Viễn cười nói: “Có việc gì?”

“Tôi sắp kết hôn, cậu có tới hay không?” Triệu Thuận Đức cười đắc ý, cách điện thoại Thường Trữ Viễn cũng có thể cảm thấy tâm trạng của bạn mình rất tốt.

Thường Trữ Viễn trêu ghẹo: “À, tôi nhận được thiệp mời rồi, chỉ là không phải lúc nào cậu cũng nói không cưới vợ theo chủ nghĩa độc thân sao?”

Anh và Triệu Thuận Đức học cùng một trường đại học, cũng cùng lớp, mặc dù không thân thiết cho lắm nhưng cũng có chút tình cảm.

Triệu Thuận Đức từ khi học đại học luôn nói là anh theo chủ nghĩa độc thân, đời này sẽ không kết hôn, chuyện này cũng không phải là bí mật, không nghĩ tới anh cũng không thoát khỏi lưới tình.

“Yêu đến chết mất rồi!” Triệu Thuận Đức nói: “Nếu như có thể chơi đùa cả đời, tôi cũng muốn vậy, thế nhưng trên đời này chính là sẽ có một người làm cậu tình nguyện không chơi đùa mà cũng không muốn mất đi cô ấy.”

“...”

Đã sửa bởi HoàngPhủVũNguyệt lúc 08.04.2014, 10:37. Gửi thanks

HoàngPhủVũNguyệt↓ Re: [Hiện Đại] Chưa Đủ - Bàn Tơ (H) 22.06.2013, 16:53

Thường Trữ Viễn coi Triệu Thuận Đức chỉ là bạn học bình thường, một trong số các nguyên nhân là bởi vì anh cảm thấy người này có kiểu nói chuyện thường miệng chó chẳng mọc được ngà voi, để tránh bị anh tức chết thì không nên thân thiết quá; nhưng lời của anh ngày hôm nay lại làm cho Thường Trữ Viễn trầm mặc.

“Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Thường Trữ Viễn che giấu nội tâm nói: “Tôi nhớ là ngày 17 tháng sau phải không? Tôi sẽ đến đúng giờ.”

“Tốt lắm! Hoan nghênh mang bạn gái tới nha.”

“Uống rượu mừng thôi mà, mang bạn gái đến làm gì?”

“Mang chị dâu tới cho mọi người nhìn chứ sao! Không phải cậu không có bạn gái đấy chứ? Đừng có mang chị dâu giấu đi đấy, không có ai thèm giành với cậu đâu! Hay là chị dâu có tật xấu gì mà cậu không muốn cho người khác biết?” Cho dù sắp kết hôn, Triệu Thuận Đức cũng không thay đổi tật xấu thích nói móc người khác.

“Cậu mới có tật xấu!” Thường Trữ Viễn vừa nghe anh nói Lâm Trinh Lan có tật xấu liền mắng xối xả, vừa tức lại không có nhẫn nại nói: “Không thèm nghe cậu nói nữa, tháng sau gặp.”

“Ừ, tôi còn muốn gọi điện cho người khác ! Tháng sau gặp.”

Sau khi Triệu Thuận Đức cúp điện thoại, Thường Trữ Viễn mới bắt đầu ngẫm nghĩ lời anh ta vừa nói.

Trên đời này chính là sẽ có một người làm cậu tình nguyện không chơi đùa nữa cũng không muốn mất đi cô ấy...

Lúc bắt đầu hẹn hò với Lâm Trinh Lan, anh cũng không nghĩ tới hai người sẽ quen nhau được bao lâu, anh vẫn cho là sẽ rất nh anh nói lời chia tay với cô nhưng không ngờ hai người đã ở bên nhau được bảy năm.

Đoạn tình cảm này rất bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, anh vẫn luôn là người nắm giữ tất cả, dựa vào sự tự tin rằng anh rất hiểu rõ Lâm Trinh Lan, không nghĩ rằng cô sẽ chủ động rời xa anh. Nói cách khác, chỉ cần anh còn chưa chán cô, hai người vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Chỉ là, bọn họ thật có thể ở cùng nhau, duy trì mối quan hệ này sao?

Lúc bắt đầu hẹn hò với cô anh hưởng thụ tất cả sự yêu thương từ cô, nhưng cũng không chịu vứt bỏ quyền lợi của người đàn ông độc thân, anh vẫn cùng những cô gái khác hẹn hò đi ăn cơm, làm những chuyện mờ ám. Mặc dù cuối cùng cũng không có tiến thêm một bước phát triển, nhưng anh vẫn không hề cảm thấy có lỗi.

Sau đó vì anh không chịu nổi những phụ nữ xinh đẹp kia, cảm thấy họ không bằng Lâm Trinh Lan mới chịu dừng lại việc bắt cá hai tay.

Thường Trữ Viễn vẫn cảm thấy như vậy mới tốt, nhưng nếu như có một ngày Lâm Trinh Lan thật sự chủ động rời xa anh, anh thật sự có thể vui vẻ như hiện tại sao?

Thường Trữ Viễn lắc lắc đầu, quyết định không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa.

Lâm Trinh Lan sẽ không rời xa anh! Thường Trữ Viễn biết cô gái này yêu anh đến chết đi được, sẽ không dễ dàng bỏ anh.

Chỉ là... Sau này vẫn không thể nói trước được.

Thường Trữ Viễn cảm thấy trong thời gian ngắn anh sẽ không chán cô, ít nhất là bảy năm tiếp theo. Mặc dù không có người nào theo đuổi cô nhưng anh cũng sẽ không để cho việc đó có thể xảy ra.

Nếu như mang cô đến tham gia hôn lễ này mọi người có bị hù dọa không? Còn cô? Có phải sẽ rất vui vẻ hay không? Dù sao hai người cũng chưa bao giờ công khai với người ngoài là một đôi, ngay cả khi sống chung cũng chưa từng cùng nhau xuất hiện...

Thường Trữ Viễn sững sờ, hồi tưởng lại, mỗi ngày bọn họ không bao giờ cùng nhau ra khỏi cửa sao? Thời gian về nhà lại không giống nhau, cẩn thận suy nghĩ một chút, anh thật đúng là chưa bao giờ cùng cô ra khỏi nhà.

Bọn họ không cùng nhau ra khỏi cửa cũng như chưa từng cùng nhau về nhà, là vì tính chất công việc của hai người khác nhau... Không! Bọn họ có thể như vậy, là vì cô cố ý giấu diếm giúp anh...

Ngực Thường Trữ Viễn đột nhiên căng ra, anh thấy lạnh cả người, lạnh đến nỗi đầu óc có chút tê dại.

Trước kia Thường Trữ Viễn chưa từng phát hiện, nhưng bây giờ hồi tưởng lại sự tình gần như thật là như thế. Mặc dù vừa bắt đầu anh không muốn để cho người khác biết mối quan hệ anh và Lâm Trinh Lan, nhưng bây giờ xem ra, cô cũng bài xích mối quan hệ của bọn họ.

Ghê tởm! Cô tại sao lại như vậy?

Một ngọn lửa xông thẳng vào tim, Thường Trữ Viễn chau mày.

Không, khả năng này chỉ là trùng hợp mà thôi, cô không có gan mà dám ghét bỏ anh! Thường Trữ Viễn cố đè xuống lửa giận trong lòng, cầm điện thoại di động bắt đầu nhấn những con số quen thuộc. Dãy số này anh không hề lưu trong danh bạ điện thoại nhưng lại nhớ kỹ trong lòng.

“Alô? Ai vậy?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của cô.

“Ngày 17 tháng sau em có rảnh không?” Thường Trữ Viễn nuốt nuốt nước miếng, cố hết sức khiến cho giọng nói của mình bình thường như mọi ngày.

“Ngày đó em bận rồi.” Lâm Trinh Lan không chút suy nghĩ từ chối anh.

“Được rồi.” Thường Trữ Viễn cúp điện thoại.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động, lửa giận bùng lên, thiên sứ cùng ác ma ở trong lòng anh cùng nhau kéo co, trong lúc nhất thời lòng anh loạn lên.

Cô thậm chí không cần suy nghĩ liền từ chối anh? Cô có gì mà dám ghét bỏ anh? Thường Trữ Viễn trong cơn giận dữ nhìn chằm chằm điện thoại.

“Khốn kiếp!” Không biết mấy trăm năm chưa nói qua lời thô tục Thường Trữ Viễn không nhịn được tuôn ra một câu, tay vung lên ném điện thoại xuống đất.

Ghê tởm! Người phụ nữ này rốt cuộc coi anh là cái gì?

“Quản lý, có chuyện gì vậy?” Nghe anh hét to, thư ký Eileen vội vàng chạy vào.

Nhìn người thư ký trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh, năng lực làm việc cùng thái độ cũng rất tốt trước mặt , Thường Trữ Viễn bình thản lại, chậm rãi hỏi: “ Ngày 17 tháng sau cô có rãnh không?”

“Trước mắt không có, có việc gì sao?” Eileen suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ngày đó tôi có việc cần ra ngoài, cô đi theo tôi.” Thường Trữ Viễn che giấu tâm trạng, cúi đầu bắt đầu làm việc, “Thuận tiện giúp tôi cầm điện thoại đi sửa, không sửa được thì giúp tôi mua cái mới”

“À, vâng” Eileen đầu đầy nghi hoặc, nhưng vẫn cầm chiếc điện thoại chia năm xẻ bảy đang nằm ngổn ngang trên mặt đất lên, sau đó yên lặng bước ra khỏi phòng.

Lâm Trinh Lan không muốn đi anh cũng không cần! Mang cô đi, anh còn ngại cô sẽ làm anh mất thể diện, không bằng cứ mang nữ thư ký xinh đẹp kia đi cùng!

Thường Trữ Viễn nghĩ ngợi, bực tức ghìm chặt bút máy trong tay.

“Tiểu Lan, ở đây.” Lý Nhã Đường vừa nhìn thấy Lâm Trinh Lan vào cửa liền vẫy tay hô.

“Chị Nhã Đường, đã lâu không gặp.” Lâm Trinh Lan hướng bà chủ quán kêu một chén đậu đỏ ướp lạnh.

“Em cũng biết đã lâu không gặp nữa à?” Lý Nhã Đường trừng mắt nhìn cô.

“Hắc hắc...” Lâm Trinh Lan ngượng ngùng cười.

“Thế nào, gần đây có khỏe không?”

“Cũng không tệ lắm, còn chị thì sao?”

“Mệt muốn chết đây nè!” Lý Nhã Đường ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng Lâm Trinh Lan nhìn ra là cô đang rất hạnh phúc, trên mặt tràn đầy niềm vui của cô dâu sắp cưới.

Khi còn bé Lâm Trinh Lan cũng có giấc mộng làm cô dâu, hi vọng có một ngày có thể biến thành một cô dâu thật xinh đẹp, nhưng kể từ khi hẹn hò với Thường Trữ Viễn, giấc mộng càng lúc càng trở nên xa vời.

Thật ra thì nếu như cô muốn làm cô dâu, cũng không phải là không được, chỉ cần không đặt hy vọng lên Thường Trữ Viễn là được rồi. Lâm Trinh Lan thầm nghĩ.

“Có tâm sự sao?” Lý Nhã Đường mặc dù hơi dữ dằn một chút nhưng vẫn có sự nhạy cảm của phụ nữ , hai người tán gẫu không được mấy câu cô liền phát hiện Lâm Trinh Lan càng ngày càng buồn hơn.

“Không có gì!” Lâm Trinh Lan miễn cưỡng mỉm cười nói.

Cô và Lý Nhã Đường đã lâu không gặp nhau, nếu như cô còn hay nói chuyện với cô ấy, nhưng lại giấu đi chuyện cô với Thường Trữ Viễn, vậy thật có lỗi với Lý Nhã Đường.

“Có chuyện gì thì cứ nói với chị, không cần để ở trong lòng.” Lý Nhã Đường cũng có hiểu đôi chút về con người Lâm Trinh Lan, cô biết Lâm Trinh Lan có chuyện gì cũng để ở trong lòng, cô sợ nếu cứ như vậy thì Lâm Trinh Lan sẽ chịu không nỗi.

Từ khi còn học đại học, Lý Nhã Đường cũng biết tính tình của cô gái này không phải thích cô đơn chỉ là quá mức hướng nội, vì không để cho cô ấy cả ngày ngồi trong phòng buồn bực nên mới kiên quyết kéo vào hội học sinh giúp một tay.

Sau khi Lâm Trinh Lan vào hội học sinh, đúng là có cởi mở hơn, nhưng sau kì nghỉ hè vào năm thứ hai lại đột nhiên trở nên ít nói, làm cho cô vô cùng lo lắng.

“Không có chuyện gì thật mà!” Đúng lúc đó thức ăn được đưa tới, Lâm Trinh Lan vội vàng múc một miếng lớn nhét vào trong miệng, “Ngon quá, lâu rồi không được ăn món này, chị không ăn sao?”

Mấy năm nay thái độ của Thường Trữ Viễn đối với cô càng lúc càng kỳ quặc, lúc lạnh lúc nóng, không biết đang suy nghĩ gì, hai ngày nay lại bộc phát, cả ngày trưng ra cái mặt thối nhìn cô. Tối hôm qua cô còn bắt gặp anh dùng ánh mắt “buồn bã” nhìn mình, giống như sự bất mãn của anh đối với cô đã đạt đến cực hạn.

Anh chán ghét cô rồi sao? Lâm Trinh Lan đoán.

Thật ra thì nếu như anh muốn chia tay, chỉ cần nói một câu là được rồi làm gì bày ra bản mặt như cô thiếu anh mấy trăm vạn, là muốn làm cô đau lòng sao?

Không cần anh phải làm như vậy, thật sự không cần...

“Tại sao lại khóc?” Lý Nhã Đường thấy Lâm Trinh Lan ăn một nửa lại đột nhiên rơi nước mắt, cũng không để ý đây là nơi công cộng liền đưa tay ôm cô vào trong ngực.

“Chị...”

“Không muốn nói thì thôi.” Lý Nhã Đường vỗ vỗ lưng cô, rút ra hai tờ khăn giấy lau mặt cho cô.

“Thật xin lỗi.” Lâm Trinh Lan nhỏ giọng nói.

Lý Nhã Đường đối với cô tốt như vậy, nhưng có chuyện gì cô cũng không nói với chị ấy, thậm chí còn cố ý xa lánh... Chị ấy có nghĩ cô rất tệ không?

“Đứa ngốc.” Lý Nhã Đường xoa nhẹ đầu của cô một cô “Chị đợi em muốn nói chuyện với chị rồi hãy nói!”

“Vâng!” Lâm Trinh Lan gật đầu một cái.

Dù sao nhìn thái độ của Thường Trữ Viễn, cô rất nhanh sẽ bị anh “Đá” thôi. Đến lúc đó cô cũng có thể nói cho Lý Nhã Đường biết rồi phải không?

“Được rồi! Chị bất kể là em có chuyện gì không vui, tóm lại hôm nay em là của chị, chị còn chưa có chơi đủ thì không cho phép em về nhà.” Lý Nhã Đường hếch mày lên nói.

“Chị Nhã Đường, chị vẽ làm lông mày sao?” Lâm Trinh Lan lúc này mới phát hiện Lý Nhã Đường từ trước đến giờ không có trang điểm thì hôm nay lại có, lông mày cũng đã làm rồi.

“Chị sắp kết hôn rồi! Mỗi ngày đều phải dưỡng nhan sắc thật kỹ.” Lý Nhã Đường sờ sờ gương mặt mấy hôm nay đắp mặt nạ, bây giờ đã bóng loáng giống như trứng luộc.

“Chị thật xinh đẹp.” Lâm Trinh Lan thành thật nói.

“Chị biết chứ! Nhưng mà cho dù em có nịnh chị cỡ nào đi nữa, hôm nay em cũng là của chị.” Lý Nhã Đường nói.

“Không thành vấn đề, em hôm nay liều mình bồi chị. Lát nữa muốn đi đâu?”

“Chị muốn đi tiệm thử áo cưới, em cũng đi theo chị!”

“Thử áo cưới? Tại sao anh rể không cùng đi với chị?” Lâm Trinh Lan không hiểu, thử áo cưới không phải rất quan trọng sao? Chẳng lẽ chú rễ không cần đi cùng?

“Có nha, lần trước anh có đi theo chị.” Lý Nhã Đường nói: “Lần đó thử xong eo của chị muốn nhỏ lại một tấc luôn, chỉ cần áo cưới có một lỗi nhỏ xíu chị cũng thử bộ khác nên chị thử rất nhiều bộ tốn thời gian lắm nên chị bảo anh lần sau không cần đi nữa.”

Thì ra là chỉ là vì một lỗi nhỏ xíu mà phải thử biết bao nhiêu cái, cũng khó trách chú rể không muốn đi thử áo cưới cùng với cô dâu.

Lâm Trinh Lan gật đầu, “Được thôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.