Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 39: - Tranh cãi




Tơ liễu bay là đà trong gió, mưa xuân rả rích. Ngoài trời mưa rơi không ngừng, tôi cũng không có hứng đi chơi, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở nhà uống trà với cha mẹ.

Gần đây mẹ tôi có hứng thú với trà nghệ, trên bàn nhỏ bày một bộ trà cụ. "Trà cụ sinh ra vì trà, cũng vì trà mà nổi tiếng, khách đến nán lại cũng chỉ vì hương trà mà thôi." (Nhất khí thành danh chỉ vì Trà, duyệt lai khách mãn là Hương Trà)

"Khi rót nhanh, nhấc tay từ trái qua phải gọi là: "Quan Công tuần thành" - Châm trà. Tiếp đến rót điểm giọt từ phải qua trái là: "Hàn Tín điểm binh" - Điểm trà. "Giám thưởng thang sắc" - Nhìn trà: Nâng chung trà lên nhìn màu sắc nước trà trong chén. "Phẩm xuyết cam lâm" - Uống trà: đầu tiên là ngửi hương thơm trong chén trà, uống từng ngụm nhỏ, nhâm nhi chén trà cảm nhận hương vị ngọt dịu lưu giữ trong cuống họng." Cha tôi phụ họa thêm.

Mọi người đừng thấy hiện giờ cha mẹ tôi tôn trọng lẫn nhau mà lầm. Thời trẻ, hai người bọn họ không ai phục ai, mỗi lần cãi nhau cũng rất quyết liệt. Người Hồ Nam rất nóng nảy, một khi nóng lên rồi thì nốc nhà cũng bị thổi bay. Lúc bọn họ cãi nhau, tôi chỉ có thể tự đi kiếm đồ ăn. Cha mẹ tôi kể là có một lần nhìn thấy tôi nhặt miếng bánh cay dưới đất lên ăn, bọn họ cảm thấy có lỗi với tôi cho nên cũng ít gây gỗ hơn. Hai người bọn họ gặp ai cũng nói tôi là nút thắt giữa hai người, có một khoảng thời gian rất dài mà họ hàng gặp tôi đều sẽ hỏi tôi còn lượm mót bánh cay để ăn không. Hay lắm, câu chuyện ham ăn đáng xấu hổ của tôi bị cha mẹ tôi vui sướng rêu rao khắp nơi.

Mẹ tôi cầm ấm trà đứng lên, tư thế châm trà cũng rất chuẩn.

"Ui..." Chỉ có điều là nước trà văng tung tóe ra ngoài, còn văng trúng mu bàn tay tôi, tôi vội rụt tay. "Mẹ, mẹ đang gì vậy?!"

Mẹ tôi dịu dàng, mềm mỏng giải thích: "Đây gọi là Hành y cao hướng là chỉ quá trình rửa trà, rót nước sôi từ trên cao xuống khiến lá trà chuyển động để loại bỏ tạp chất trong trà đồng thời giúp trà ngấm nước nở ra, tinh hoa của trà nhanh chóng tỏa ra, vị đắng vẫn chưa kịp hòa tan, trà sẽ không đắng..."

"Mẹ! Mẹ rót đi đâu vậy!" Dường như mẹ tôi không khống chế được ấm trà, toàn bộ nước trong ấm đều sắp bắn hết lên mặt tôi.

Đến chiều, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi cầm điện thoại lên nhìn dãy số gọi đến mà sững sờ. Ngẩn người một nghìn lẻ một giây, tôi hấp tấp bắt máy. "Chị Hựu Thanh..."

Nghe thấy ba chữ "Chị Hựu Thanh", rốt cuộc mẹ tôi cũng chịu buông vũ khí trong tay xuống, à không, là buông ấm trà.

"Dạ, em đến ngay, chị đứng ở trạm xe chờ em."

"Hựu Thanh đến?" Trước đó, vẻ mặt mẹ tôi nghiêm trọng, khi bà ấy nghe đến chị Hựu Thanh tới, nét mặt đầy vẻ hân hoan. "Con bé ở trạm xe à? Cha mẹ đi chung con nha."

Tôi một bên mặc áo khoác, một bên cột tóc đuôi ngựa. "Trời còn mưa mà, con đoán chị Hựu Thanh vẫn chưa ăn cơm, mẹ nấu chút đồ ăn đi."

"Được thôi, vậy con chú ý an toàn đó."

Chiếc xe trong nhà vẫn là chiếc cũ rích của mười năm trước, lúc nổ máy cả đầu xe đều chấn động. Tôi suy tính trong lòng, tài khoản tôi còn chút tiền, đổi một chiếc xe mới cho cha tôi vậy.

Hiện tại, lòng tôi tràn đầy vui sướng, tôi cứ ngỡ chị Hựu Thanh không đến.

"Chị Hựu Thanh." Đường phố không có bóng người, có lẽ là do trời mưa, hơn nữa bây giờ cũng không phải là giờ tan tầm. Lái xe vào trạm, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng dưới bảng hiệu.

Dường như tóc chủ nhà bị ướt, chị ấy mờ mịt ngẩng đầu.

Tôi vội bung dù, che cho chị ấy vào xe. "Chị Hựu Thanh, sao chị..."

Ngồi vào ghế phó lái, chủ nhà rũ mi, một lúc lâu chị ấy mới mở miệng. "Em đi tìm Giáo sư, phải không?"

Bên ngoài trời đổ mưa càng ngày càng to, nửa bước cũng khó đi. Tôi không khởi động, xe đứng yên tại chỗ.

Tôi rụt đầu, cảm giác bản thân rất đuối lý. "Em không muốn thấy chị buồn phiền..."

"Chị không có buồn..."

"Hiện tại, chị cũng rất buồn phiền."

Chủ nhà tháo dây an toàn, dường như chị ấy muốn xuống xe, tôi vội vàng nắm cổ tay chị ấy. "Chị Hựu Thanh, bên ngoài trời mưa rất lớn, chị đừng ra ngoài... sẽ bị cảm."

Giọng tôi có điểm van xin, chủ nhà đang tức giận ư? Tôi sợ hãi.

"Tại sao các người, một người lại một người muốn bốc trần vết sẹo của tôi?" Chủ nhà không còn ôn hòa nữa, chị ấy trừng mắt, không còn vẻ nhã nhặn của ngày thường. "Đau lắm, biết không."

"Chị Hựu Thanh, em chưa biết gì hết..." Tôi vội kéo cánh tay chủ nhà. "Em sai rồi..."

"Em chưa biết gì hết, vậy tại sao nói bản thân sai chứ?"

"Em sai rồi, em không nên làm việc khiến chị không vui."

Có lẽ là dáng vẻ của tôi quá đáng thương, chủ nhà ở lại. Tôi biết bộ dạng hiện tại của mình rất thảm hại, dáng vẻ nhận sai để giữ chân một người luôn rất thảm hại. Những ngón tay tôi run rẩy, siết chặt ống tay áo chủ nhà.

"Do chị..." Một lúc sau, chủ nhà mới lên tiếng. "Em không sai, em chỉ muốn quan tâm chị."

"Chị..."

"Do chị lo sợ không đâu, không vượt qua được nổi sợ của bản thân." Chủ nhà giải thích. "Chị cứ nghĩ thời gian sẽ xóa nhòa. Ba năm, hóa ra là khoảng thời gian này chị luôn chạy trốn."

Chủ nhà có một quyển sách tên là <Ba năm bị lãng quên>, thì ra là...

"Chị, em không biết chị đã trải qua chuyện gì... Em chỉ không muốn chị sống khổ sở như vậy." Tôi nói tiếp: "Chị đối xử tốt với em, em cũng muốn đối xử tốt với chị, em không cố ý chạm vào vết sẹo của chị đâu."

Chủ nhà trầm lặng, ngoài trời mưa cũng dần nhỏ hạt. Tôi khởi động xe để gạt nước mưa xuống.

Trong lúc nhất thời, bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng cần gạt nước. Không bao lâu, sắc trời đã sụp tối, mẹ tôi gọi đến. "Đón được Hựu Thanh chưa?"

"Dạ, đón rồi."

"Sao còn chưa về đến nhà nữa?"

"Dọc đường... hơi ùn tắc." Tôi ngó sang chủ nhà, buột miệng bịa ra lí do cực kì nhảm nhí.

"Ùn tắc? Con chuyển điện thoại cho Hựu Thanh."

"Bây giờ chị Hựu Thanh không tiện nghe điện thoại."

"Có phải con chở Hựu Thanh lủi xuống mương rồi không? Biết vậy mẹ không cho con lái xe đi đón..."

"Dì ơi, con nghe." Chủ nhà nghe máy, giọng nói nhu hòa hơn rất nhiều.

"Con đang ở bệnh viện hả?"

"Không phải. Tiểu Hoàn và con không có chuyện gì."

"Nghe con nói, dì yên tâm." Mẹ tôi hài lòng, giọng nói cao lên cho thấy bà ấy rất mong đợi chủ nhà đến. "Con kêu Tiểu Hoàn lái chậm thôi, không vội, chú và dì ở nhà chờ hai đứa nha."

Sau khi cúp điện thoại, bên trong xe lại rơi vào yên lặng.

"Chị, tụi mình về nhà trước đi, chị mắc mưa cần phải tắm nước nóng, thay quần áo khô, nếu không chị sẽ bị cảm." Tôi mở lời.

Chủ nhà ngước mắt nhìn tôi. Chị ấy chăm chú nhìn khiến tôi hơi thấp thỏm.

"Được."

Nghe được chữ "được" này, tôi thở phào một hơi trong lòng. Về đến nhà có mẹ tôi, chủ nhà và mẹ tán gẫu thì hai chúng tôi cũng sẽ không quá gượng gạo như bây giờ.

Về đến nhà, trong sự tiếp đón nồng nhiệt của cha mẹ tôi, nét mặt chủ nhà đã có chuyển biến tốt hơn. Nhìn vẻ mặt chủ nhà, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng, có phải chị ấy đang cố gắng chịu đựng khó chịu trong lòng không. Tôi thật là mâu thuẫn, vừa muốn chủ nhà vui vẻ hơn, lại không muốn chị ấy kìm nén khó chịu trong lòng.

Mẹ tôi đã sớm chuẩn bị phòng khách cho chủ nhà. "Dì chuẩn bị cho con hai bộ đồ ngủ, vốn là dì muốn mua quần áo cho con nhưng những thứ này cũng tùy thẩm mĩ mỗi người, dì sợ con không thích."

"Dạ, cảm ơn dì." Chủ nhà đã thay đồ ngủ. "Con rất thích, ánh mắt của dì rất tốt."

"Con thật sự không đói? Dì kêu Tiểu Hoàn nấu một chút bưng lên cho con?"

"Vậy cũng được... Cảm ơn dì."

Khi xuống lầu, mẹ tôi nháy mắt với tôi: "Phải nhận sai, xin lỗi cho đàng hoàng, mẹ không phải thật sự kêu con đi bưng cơm, hiểu chưa?"

Tôi há hốc miệng: "Mẹ... sao mẹ biết..."

"Con cho rằng mẹ cũng như ba con à, có mắt như mù."

"Cảm ơn mẹ thân yêu." Tôi chắp tay trước ngực. "Cảm ơn mẹ đã hỗ trợ."

"Haii, không biết mẹ làm vậy có phải là hại Hựu Thanh không nữa."

"..."

"Nếu mẹ có hai đứa con gái thì tốt rồi. Cũng không đến nổi không có sự lựa chọn như bây giờ, chỉ trách trước kia nhà nước thực hiện kế hoạch hóa gia đình."

"..."

Mẹ tôi thương chủ nhà ghê, nhìn món cá chưng hạt sen đường phèn này là biết không phải bà ấy tùy tiện nấu. Nhớ lại lúc trưa, tôi than đói, mẹ tôi kêu tôi nấu mì gói ăn, tôi muốn rớt hai giọt nước mắt cho bản thân.

Tôi đặt khay lên bàn: Chị Hựu Thanh, chị đến đây...ăn một chút đi."

"Ừm." Chủ nhà ngồi xuống ghế, không hề động đũa. "Dì đâu?"

"Mẹ em ngủ rồi."

"Vậy em cũng ngủ sớm đi." Chủ nhà nói.

"Dạ, chờ chị ăn xong, em dọn dẹp rồi em đi ngủ."

"Chị không đói, chị chỉ không muốn phụ lòng tốt của dì thôi."

"Ăn một chút lót dạ, buổi tối cũng dễ ngủ hơn."

Chủ nhà múc mấy viên hạt sen đút tôi: "Bận rộn nãy giờ, em cũng chưa ăn gì."

Điểm này của chủ nhà, tôi không thể nào làm được. Dù chị ấy đang tức giận vẫn duy trì được tính tốt. Tôi cúi đầu, lặng lẽ ăn một viên hạt sen. "Chị Hựu Thanh, chị cũng ăn đi, ngọt lắm."

Chủ nhà nhìn cái muỗng tôi đưa đến, rốt cuộc chị ấy cúi đầu. "Ừm, ngọt thật."

Chị ấy không nói chuyện, hai người bọn tôi lẳng lặng ăn. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa tí tách rơi. Tôi ngắm gò má chủ nhà, so với lúc chiều, hiện tại nét mặt chị ấy dịu dàng hơn nhiều, có lẽ là do ánh đèn?

"Chị không có cách nào giận em." Sau khi ăn xong, chủ nhà nói một câu như thế.

"Dạ?"

"Ngủ sớm đi."

"Dạ. Nếu chị cần gì thì gọi cho em hoặc là đến gõ cửa phòng em."

Quay về phòng mình, tôi ngẩn người nhìn điện thoại. Trước khi ngủ, tôi lại kiểm tra weibo. Kỳ Nhu gửi tin nhắn đến: "Hạ Hựu Thanh mất tích, em có gặp cô ta không?"

"Có phải cô ta ở chỗ em không, trả lời mau."

"Chị Hựu Thanh và chị xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi nhìn thời gian gửi là sáng hôm nay.

"Cô ta thật sự ở chỗ em?"

Kỳ Nhu trả lời rất nhanh, tôi vốn tưởng cô ta sẽ không trả lời bởi vì hiện giờ đã rất khuya rồi.

"Kêu cô ta gọi cho tôi."

"Chị Hựu Thanh ngủ rồi." Tôi trả lời.

Một lúc lâu sau Kỳ Nhu vẫn chưa trả lời, tôi đọc lại tin nhắn của mình, cảm giác câu này mờ ám quá: "Ừm... Chị đừng nghĩ lung tung, chị Hựu Thanh và em ngủ khác phòng."

"Được rồi, tôi không quan tâm hai người ngủ khác phòng hay chung giường."

"Em sợ chị hiểu lầm..."

"... Em đừng có suốt ngày xem tôi là tình địch."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.