Chú Hàng Xóm Là Chồng Em

Chương 57: Cuối năm đính hôn cùng hắn




Linh An chui rúc trong vòng ôm ấm áp của Hứa Ngụy Phàm, bàn tay nhỏ không yên phận mà chọc chọc vào yết hầu của hắn.

Hứa Ngụy Phàm chộp vội lấy tay cô, kéo Linh An ôm lấy eo mình. Hắn hơi cúi xuống, tì cằm lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, chất giọng trầm ấm cất lên:

“Bảo bối, em chưa từng nghe người khác nói không được chạm vào yết hầu của đàn ông sao?”

Linh An hé mặt ra, đôi mắt to tròn nhìn Hứa Ngụy Phàm không chớp. Cô ngây thơ hỏi lại hắn:

“Chọc vào chỗ đó sẽ đau sao?”

“Ừ, sẽ khó chịu lắm đấy!”

Bất giác, Hứa Ngụy Phàm nghiêng đầu, dùng lưỡi liếm quanh vành tai Linh An. Cánh tay trượt dài trên tấm lưng ong quyến rũ, khuôn mặt vùi vào cần cổ trắng ngần của cô, cắn nhẹ một cái, rồi lại một cái nữa.

“Ngụy Phàm, nhột… nhột lắm!”

Linh An uốn éo theo từng cử động nhỏ của hắn, cả người ngứa ngáy không thôi. Mới sáng sớm Hứa Ngụy Phàm đã kích thích cô rồi, thật hư quá!

“Ưm… anh mau dừng lại, em muốn về nhà!” Bàn tay nhỏ che lấy miệng người đàn ông kia, không cho hắn làm càn.

Hứa Ngụy Phàm lưu manh cắn vào ngón tay Linh An. Bàn tay vân vê vào hai nụ hoa nhỏ trên ngực, làm cho cả cơ thể nhỏ bé tê dại, muốn đẩy hắn ra còn chẳng được.

“Khó chịu đúng không? Ban nãy em sờ vào yết hầu, anh cũng có cảm giác giống như vậy.”

Hai má Linh An đỏ ửng như trái cà chua chín, ngượng đến mức vùi mặt vào ngực Hứa Ngụy Phàm để trốn. Cô biết rồi, lần sau đánh chết cô cũng không dám động vào yết hầu của đàn ông nữa!

“Đợi anh gọi nhân viên chuẩn bị cho em bộ đồ khác. Thay đồ xong, chúng ta về nhà nhé!”

Linh An ló mặt ra ngoài, gật gật đầu, lí nhí cảm ơn hắn. Hứa Ngụy Phàm véo nhẹ vào đôi má mềm, sau đó ôm cô đi vào trong phòng tắm.

Nước xả đầy bồn, Linh An ngâm mình trong dòng nước ấm, tựa đầu vào bờ vai của Hứa Ngụy Phàm. Hắn thuật lại tình hình tối qua, sau khi tìm thấy cô đã báo tin cho Đan Nhiên, còn nhờ cô ấy liên lạc với mẹ của Linh An, để cả nhà không phải lo lắng.

“Tô Minh Trí đáng ghét, em không ngờ anh ta lại bỉ ổi đến mức này.” Cô xịu giọng.

Nghĩ lại mọi chuyện, Linh An vẫn còn rất sợ. Nếu tối hôm qua Hứa Ngụy Phàm không đến kịp, chỉ sợ tên khốn kia đã làm ra hành động bại hoại với cô rồi.

“Anh sẽ điều tra kỹ chuyện này. Bảo bối, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.”

Hứa Ngụy Phàm vừa nói, vừa giúp Linh An xoa bóp vai thật dễ chịu. Cô bỗng xoay người, vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn. Hứa Ngụy Phàm càng ngày càng biết cách khiến cô gái nhỏ u mê hắn không lối thoát, bây giờ cứ muốn dính chặt lấy, không cách nào tách ra được.

Về đến Diệp gia, Linh An nhìn thái độ của ông nội và cha mẹ vẫn vui vẻ như bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm. Biết rằng nói dối người lớn là không tốt, nhưng để họ phải lo lắng, cô còn áy náy hơn nhiều.

Nghe lời Hứa Ngụy Phàm ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Linh An xuống phòng khách, đánh cờ cùng ông nội. Cô đánh mấy trận cứ thua mãi, bắt đầu mè nheo với ông:

“Ông nhường cháu thắng một ván đi… Ông không thương cháu gì cả!”

Ông nội Diệp khoái chí cười khà khà, ngồi cả buổi ông đã thắng Linh An tận năm ván rồi. Bình thường đánh cờ với Diệp Sâm và Hứa Ngụy Phàm, ông toàn thua chỏng vó, lần đầu tiên có cảm giác thắng lớn như vậy.

Sau này phải dụ Linh An chơi cờ với ông nhiều hơn mới được!

“Nào nào, mau xếp cờ đi! Cháu phải kiên trì mới thành công được.”

Giống như ông nội Diệp đánh cờ cùng hai người kia vậy, một trăm ván sẽ thắng được vài ván. Đa phần đều là lúc Diệp Sâm buồn ngủ mà đi sai nước cờ, hoặc là do Hứa Ngụy Phàm cố tình… nhường ông.

Linh An ngậm ngùi hiểu được cảm giác của ông nội khi chơi cùng với hai con người tài giỏi kia. Sau khi thua thêm ba trận nữa, cô đã bỏ cuộc.

“Cháu chịu đấy, không chơi nữa đâu.”

Linh An dẹp cờ vào hộp, rủ ông nội ra vườn hoa hóng gió. Ngoài đây mát mẻ, hai người vừa nghe tiếng chim hót líu lo, vừa trò chuyện.

Ông nội nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô cháu gái. Ông thương Linh An lắm, chỉ mong cả đời này cô được hạnh phúc.

“Haizz, ông nội đã già lắm rồi. Cũng không biết có đợi được đến lúc nhìn thấy cháu và Ngụy Phàm kết hôn, sinh con đẻ cháu không nữa.”

Ông bộc bạch những lời trong lòng. Dù sao ông cũng bảy mươi tuổi, chuyện sinh lão bệnh tử thật sự khó nói lắm.

Linh An đang cắn dở miếng táo trong miệng, tự nhiên nghẹn lại. Cô ôm lấy cánh tay ông nội, nũng nịu tựa vào vai ông.

“Ông phải sống thật lâu để bế chắt nữa chứ! Ông nội, vậy cuối năm nay cháu đính hôn với Ngụy Phàm, để ông nhanh nhanh gọi người ta hai tiếng cháu rể nhé?”

“Đã nói rồi đấy nhé! Con bé này ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, không uổng công ông thương cháu nhất nhà.”

Linh An cười lém lỉnh, nhanh tay gọt xoài mời ông nội ăn. Hai ông cháu cứ ngồi ngoài vườn hóng mát, mãi đến khi trời tối, mũi chích sưng cả mông mới chịu vào trong nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.