Chú Định

Chương 27: C27: Sắp Xa Nhau




Ở phòng trà của một vùng hẻo lánh, Bạch Vũ Hàm ăn mặc giản dị đến gặp một nam nhân. Nam nhân này chính là thừa tướng Bắc Tề, Mộ Dung Thiên Phú.

Nếu không phải Mộ Dung Thiên Phú chủ động tìm đến Bạch Vũ Hàm, thì nàng cũng không biết vẫn còn một thế lực âm thầm ủng hộ nàng. Xem ra Bạch Vũ Hàm kia khi còn sống, rất được lòng người a.

Mộ Dung Thiên Phú từ ngày được Bạch Vũ Hàm cứu sống cho đến nay đã được bốn năm, bây giờ gặp lại, hắn nhìn thấy Bạch Vũ Hàm của hiện tại đã trưởng thành hơn rất nhiều, coi như không uổng công hắn đã đặt niệm tin vào Bạch Vũ Hàm.

Bạch Vũ Hàm không biết phải xưng hô với Mộ Dung Thiên Phú như thế nào, đành tuỳ tiện gọi "Tiền bối"

Mộ Dung Thiên Phú nhìn Bạch Vũ Hàm một lúc rồi mỉm cười "Ngồi đi"

"Đã lâu không gặp, gần đây tiền bối thế nào ?"

Mộ Dung Thiên Phú phất tay "Ta già rồi, không cần hỏi thăm nhưng ta thật sự có chuyện muốn cùng ngươi nói"

"Xin cứ nói"

"Chẳng qua là hai đêm trước ta đã thử bói một quẻ cho vận mệnh Bắc Tề", Mộ Dung Thiên Phú vừa uống trà vừa kể lại.

Bạch Vũ Hàm vốn nghĩ Mộ Dung Thiên Phú đang bận hưởng thức trà nên tạm thời không nói tiếp, vì vậy nên nàng cũng không hối hắn mà ngồi yên đợi hắn tiếp tục.

Đến một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng "Ngươi không tò mò ta đã thấy gì sao ?"

Bạch Vũ Hàm nhất thời cứng họng "Ta đang đợi tiền bối nói tiếp a"

"Ta lại đang chờ ngươi hỏi tình tiết tiếp theo"

"..."

Ngay lúc Bạch Vũ Hàm tính hỏi thì Mộ Dung Thiên Phú đã nói tiếp "Ta nhìn thấy triều đại Bắc Tề đã tận"

Bạch Vũ Hàm khẽ chấn động, nói như vậy nếu nàng thật sự dẫn binh, có phải hay không Tây Nguỵ sẽ có cơ hội chiến thắng.

Đang trầm ngâm suy nghĩ thì ở đối diện, Mộ Dung Thiên Phú đưa ra một tờ giấy đã hơi ố vàng "Đây là toàn bộ địa hình của Bắc Tề, dựa vào đó ta nghĩ ngươi sẽ có chiến lượt hoàn hảo cho trận chiến"

Bạch Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thiên Phú "Tiền bối, ý ngươi là sao ?"

Mộ Dung Thiên Phú mỉm cười "Một bầu trời không thể có hai mặt trời", nói xong đứng lên rời đi.

Bạch Vũ Hàm ở phía sau nói với theo "Đa tạ tiền bối"

Ra đến xe ngựa, Mộ Dung Thiên Phú nhìn nữ nhân ngồi bên trong, cười nói "Nàng không phải Bạch Vũ Hàm"

Nhược Hà chưa hiểu ý phu quân của nàng "Sao cơ ?"

Mộ Dung Thiên Phú vẫn mỉm cười hài lòng "Nhưng sẽ có ích hơn Bạch Vũ Hàm kia"

"..."

Mộ Dung Thiên Phú nhớ lại ngày này bốn năm trước, ân nhân cứu mạng mình lại muốn bái mình làm sư phụ. Hỏi ra mới biết nàng là vương gia của Tây Nguỵ nhưng rất đam mê y dược, mà Mộ Dung Thiên Phú vừa là thần y nổi danh một thời, vừa là thần tướng đánh đâu thắng đó. Vì vậy Bạch Vũ Hàm sau khi cứu được người nàng ngưỡng mộ bấy lâu, đã lập tức dập đầu bái sư.

Nhưng khi nãy, Bạch Vũ Hàm không còn gọi hắn là sư phụ nữa. Từ đó hắn dám chắc, người vừa cùng hắn trò chuyện là một người khác.

Trở về Tây Nguỵ, Bạch Vũ Hàm liền tiến cung dâng tấu sớ.

Hiện tại trong thư phòng của Cao Ngọc Tuyền, chỉ có Bạch Vũ Hàm, Bạch Vũ Ngọc, Lục Đàm và Cao Khiết Bình.

"Dẫn binh đánh giặc, ngươi muốn xuất chinh ?", Cao Ngọc Tuyền nhìn Bạch Vũ Hàm, như vậy quá nguy hiểm.

"Một mẩu đất nhỏ của chúng ta đã bị Bắc Tề cư nhiên chiếm lấy để làm nơi đóng quân, nếu chúng ta cứ im lặng chỉ sợ vài ngày nữa đội quận của Bắc Tề đã đánh tới kinh thành", tình hình như vậy, Bạch Vũ Hàm sao có thể xem như không có gì.

Cao Ngọc Tuyền gật đầu, sau đó nhìn sang Lục Đàm và Cao Khiết Bình "Thế tử và Cao tướng quân có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, hai người nghĩ thế nào ?"

Cao Khiết Bình đương nhiên ủng hộ Bạch Vũ Hàm "Thành vương nói không sai, nếu chúng ta làm ngơ, chỉ sợ là gián tiếp nhường đường cho địch"

Lục Đàm ôm quyền "Thái hậu, thần xin được cùng Thành vương xuất chinh"

Bạch Vũ Ngọc cũng lên tiếng "Thái hậu, ta từ nhỏ đã thường xuyên đi đây đi đó, địa hình đường núi ta rõ nhất, ta cũng xin được phép dẫn binh"

Ba người kia đã xin chỉ, Cao Khiết Bình cũng không thể làm ngơ "Thái hậu, hãy để ta và thế tử phò tá hai vị vương gia hành quân"

Cao Ngọc Tuyền gật đầu, có đại ca nàng đi theo hổ trợ vẫn tốt hơn là để Bạch Vũ Hàm lần đầu xuất quân, sợ sẽ có nguy hiểm "Tuy nhiên chúng ta vẫn nên cho người đến Bắc Tề thám thính tình hình trước"

Chợt Bạch Vũ Ngọc xin lệnh "Ta có thể"

Cao Ngọc Tuyền nhíu mày, dù nàng có đồng ý thì Cao Doanh Tâm cũng không để yên "Tương vương, ta nghĩ ngươi nên trở về bàn bạc với vương phi"

Bạch Vũ Ngọc tuy nghe vậy nhưng vẫn không có ý định thay đổi "Ta đã quyết, về phần Doanh Tâm, ta sẽ cùng nàng ấy nói chuyện"

Cao Ngọc Tuyền thở dài, dù sao cũng không thể ngồi yên đợi chết "Thôi được, các ngươi trở về chuẩn bị cho tốt, sau khi Tương vương đến Bắc Tề, một tháng sau chúng ta sẽ xuất quân"

Cả bốn người đều ôm quyền, đồng thanh "Tuân lệnh"

Tương vương phủ vừa được xây thêm ở kinh thành để tiện cho Cao Doanh Tâm ra vào hoàng cung trò chuyện cùng Cao Ngọc Tuyền nên Bạch Vũ Ngọc cũng không cần trở về trấn An Nam xa xôi kia nữa.

Bạch Vũ Ngọc vừa về liền hỏi thị nữ bên cạnh Cao Doanh Tâm "Vương phi đâu ?"

Ngân Ái liền chỉ ra ngoài vườn "Vương phi sáng sớm đã ở bên đó, nô tì nói như thế nào người cũng không chịu vào dùng điểm tâm"

Bạch Vũ Ngọc nhìn mâm thức ăn trên tay Ngân Ái, đoán là nàng định đem đến cho Cao Doanh Tâm "Để ta", nói xong cầm lấy mâm thức ăn mà đi.

Cao Doanh Tâm đang ngồi luyện chữ cho tâm tình thoải mái một chút, nàng mà rảnh rỗi chắc  chắn sẽ nghĩ đến chuyện Bạch Vũ Ngọc muốn đi đánh giặc, nghĩ tới là nàng lại khó chịu "Tay trói gà còn không chặt, đánh giặc cái đầu ngươi"

Cao Doanh Tâm đang chửi rủa ai kia thì nhìn thấy khây thức ăn được đặt ở trước mặt. Nghĩ là Ngân Ái nên không có nhìn lên "Ta bảo không muốn ăn"

"Vậy ăn ta thì sao ?"

Nghe giọng nói quen thuộc, Cao Doanh Tâm liền nhìn lên người vừa nói kia. Tâm trạng lập tức mất hứng "Bây giờ ta không muốn thấy ngươi", nói xong đứng lên định bước đi.

Bạch Vũ Ngọc vội nói theo "Ngày mai ta sẽ đi phương Bắc thám thính tình hình Bắc Tề", nàng thật sự chỉ mong Cao Doanh Tâm nghĩ thoáng một chút, hiểu cho nàng một chút, lần đi này có khi sẽ kéo dài đến khi đội quân Tây Nguỵ có cơ hội kéo vào kinh thành Bắc Tề mà mai phục.

Cao Doanh Tâm nhắm mắt thở dài, rốt cuộc Bạch Vũ Ngọc vẫn chọn rời khỏi nàng "Ngươi còn nói ta nghe làm gì ?"

"Ta muốn chúng ta vui vẻ hôm nay, được không ?"

"Không", nói rồi bỏ đi.

Bạch Vũ Ngọc nhìn theo bóng dáng Cao Doanh Tâm, trong lòng không biết phải làm sao.

Tài Sơn là thị vệ bên cạnh Bạch Vũ Ngọc, cũng là một phó tướng tài giỏi đi theo hổ trợ Bạch Vũ Ngọc mỗi khi nàng ra trận. Hiện tại nhìn thấy chủ tử của hắn cùng Cao Doanh Tâm bất đồng, hắn đành tìm đến Cao Doanh Tâm để nói giúp Bạch Vũ Ngọc.

"Thật ra mẫu hậu của Tương vương bị người ở Bắc Tề bắt và giết chết nên mỗi lần có cơ hội, vương gia đều muốn trả thù cho mẫu hậu của người"

Cao Doanh Tâm đang cho cá trong hồ ăn, nghe Tài Sơn nói vậy liền khựng lại, trong lòng có chút đau xót.

Tài Sơn biết Cao Doanh Tâm là người thấu hiểu Bạch Vũ Ngọc nhất, hiện tại đã tác động được đến nàng nên tiếp tục lên tiếng "Đã nhiều lần vương gia có ý định lật đổ Bạch Vũ Gia, nhưng từ khi vương gia yêu thích vương phi, biết vương phi không thích bị quy tắc gò bó nên vương gia vẫn luôn nhẫn nhịn mà lưu lại An Nam cùng người"

"Vương gia bảo ngươi nói chuyện này với ta ?"

Tài Sơn lắc đầu "Là nô tài tự ý đến gặp vương phi. Nô tài chỉ mong vương phi hiểu cho vương gia lần này. Ngày mà vương gia nhận lại xác mẹ mình, người đã đau khổ như thế nào đâu phải vương phi không biết"

Tài Sơn nói không sai, năm nàng cùng Bạch Vũ Ngọc chỉ mới sáu tuổi. Một buổi chiều, khi nàng ở bên ngoài cùng Cao Dũng về, nhìn thấy một tiểu vương gia đang ôm một nữ nhân mà khóc đến thương tâm, khi đó Cao Dũng không không cho nàng lưu lại lâu nên những gì nàng nhớ chỉ là một người luôn cùng nàng cười nói, lại trở nên lầm lì ít nói. Mà kể từ đó, Cao Doanh Tâm cũng không dám nhắc hay hỏi lại vấn đề này, nàng biết đó là vết thương không bao giờ phai của Bạch Vũ Ngọc. Chỉ là nàng vẫn luôn vô tư nghĩ rằng, câu chuyện đau lòng này, Bạch Vũ Ngọc từ sớm đã bỏ qua nhưng thật ra là Bạch Vũ Ngọc vẫn luôn canh cánh và day dứt trong lòng, hận không thể trả thù cho mẹ mình.

Cao Doanh Tâm sau khi cùng Tài Sơn nói chuyện, nàng liền chạy đi tìm Bạch Vũ Ngọc.

Bạch Vũ Ngọc hiện tại đang ở trong phòng thu dọn hành lí, bởi vì cải trang dân thường nên những y phục mà nàng mang theo đều rất giản dị.

"Ra ngoài đi, để đó tối về ta làm giúp ngươi"

Đang chuẩn bị đồ đạc thì nghe giọng nói người thương, Bạch Vũ Ngọc lại có cảm giác muốn khóc. Từ nhỏ đến giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy. Lần trước bất quá cũng chỉ gần hai năm, hiện tại không biết bao lâu mới được gặp lại.

Bạch Vũ Ngọc thẩn thờ nhìn Cao Doanh Tâm "Tâm nhi"

Cao Doanh Tâm đi đến ôm Bạch Vũ Ngọc, cho đầu nàng dựa vào lòng mình "Hứa với ta, dù như thế nào ngươi cũng phải bình an quay về"

Bạch Vũ Ngọc nhắm mắt, hít thở mùi hương trên người Cao Doanh Tâm "Ta hứa"

Cao Doanh Tâm ôm chặt Bạch Vũ Ngọc hơn, trong lòng vẫn chưa hết yên tâm "Vũ Ngọc, ta không cho phép ngươi thất hứa với ta dù chỉ một lần"

Bạch Vũ Ngọc bật cười, ngước nhìn Cao Doanh Tâm "Được rồi, ta muốn đi chơi a, đừng để tâm trạng mất vui"

Cao Doanh Tâm thở dài "Từ giờ cho đến khi ngươi trở lại, ta không thể yên tâm"

Bạch Vũ Ngọc kìm nước mắt "Ta sẽ lo tốt cho ta, nàng cũng phải biết lo cho mình, được không ?"

Cao Doanh Tâm gật đầu "Được, được"

Bạch Vũ Ngọc mỉm cười, đứng lên vòng tay ôm Cao Doanh Tâm, cúi người hôn môi nàng.

Bạch Vũ Hàm sau một ngày ở bên ngoài cùng Mục Tử Đồng huấn luyện quân đội đến bây giờ mới được về Thành vương phủ. Thật sự mệt chết nàng. Tuy nhiên vừa vào phòng nằm xuống giường thì cửa phòng ngủ liền bị đá ra.

Lục Huệ Trân tâm trạng không mấy là vui vẻ đi vào nhìn con người đang nằm nhìn nàng ngỡ ngàng kia "Ngươi ăn không ngồi rồi bây giờ rãnh quá nên kím chuyện làm phải không ? Hay ngươi chán sống rồi ?"

Bạch Vũ Hàm bật dậy, chóng cầm nhìn Lục Huệ Trân, mỗi lần nàng bực mình đều đáng yêu như vậy.

Lục Huệ Trân thấy Bạch Vũ Hàm cứ nhìn nàng cười cười nhưng không nói gì, ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy ngại. Liền nhéo tai Bạch Vũ Hàm "Ngươi cười cái gì ? Ta đang hỏi ngươi có nghe không ?"

Bạch Vũ Hàm thôi đùa giỡn nữa, nghiêm túc nhìn Lục Huệ Trân "Ta đơn giản là muốn làm gì đó cho Tây Nguỵ, dù sao mọi người đều đang ủng hộ ta, ta không thể làm họ thất vọng"

Lục Huệ Trân cảm thấy chuyện này không phải cứ nói đi là đi, đây là chuyện sinh tử "Ngươi chưa từng ra trận, chiến trường dao kiếm không mắt. Ngươi không nghĩ đến ngươi thì cũng phải nghĩ đến Vũ Hoa chứ"

Tới đây, Bạch Vũ Hàm lại thở dài, Vũ Hoa thật sự là một đứa trẻ đáng thương.

Nhìn Bạch Vũ Hàm vẫn im lặng như vậy, nàng biết khó có thể thay đổi ý định của Bạch Vũ Hàm. Nếu Bạch Vũ Hàm muốn đi, nàng cũng sẽ đi cùng.

Một lúc sau, Lục Huệ Trân nói với Bạch Vũ Hàm "Ta thật nhớ những ngày tháng ở thôn Đào Lí. Ở đó chúng ta sống rất vui vẻ, cũng không cần ngày đêm nghĩ đến vương quyền. Ngươi cũng không bị thái hậu làm cho thương tâm. Sau khi trở về, chúng ta bỏ mọi thứ, mang Vũ Hoa cùng quay lại thôn Đào Lí được không ?"

Bạch Vũ Hàm mỉm cười nhìn Lục Huệ Trân, biết nàng đã chịu hiểu cho mình. Chỉ là Bạch Vũ Hàm lại không hề biết Lục Huệ Trân còn một dự định khác "Được, chiến thắng trở về, ta sẽ đưa nàng và Vũ Hoa rời xa hoàng cung, rời xa kinh thành"

Lục Huệ Trân mỉm cười lại với Bạch Vũ Hàm, chỉ cần Bạch Vũ Hàm đồng ý rời khỏi Cao Ngọc Tuyền là được. Nàng không muốn bất kì nữ nhân nào có thể tuỳ tiện làm tổn thương người nàng yêu thương nữa. Lục Huệ Trân can đảm đưa ra yêu cầu này với Bạch Vũ Hàm, bởi vì nàng biết trong lòng Bạch Vũ Hàm, Cao Ngọc Tuyền đã không còn quan trọng như trước.

Lục Huệ Trân đưa ngón tay út ra "Không được rút lời"

Bạch Vũ Hàm nhớ ra gì đó, liền đưa tay ngoắt ngoéo cùng Lục Huệ Trân "Ngươi cũng vậy"

Lục Huệ Trân khẽ nhíu mày, nàng là người đưa ra yêu cầu này thì làm sao nàng có thể không giữ lời. Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. Không chỉ lời nói vừa rồi có phần khó hiểu, mà ngay chính Bạch Vũ Hàm cũng không được ổn. Tại sao nàng lại cảm thấy ánh mắt của Bạch Vũ Hàm nhìn nàng một cách lưu luyến như vậy, cả nụ cười kia, rõ ràng là đang cười nhưng trông lại rất miễn cưỡng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.