Tấm màng ngăn cách mập mờ mỏng như giấy dó mong manh.
Sau lần Lý Tỉnh Quân phải chịu mưa ướt nhẹp ngồi đợi 4 tiếng trước cửa nhà Cao Hằng, thầy giáo trẻ chu toàn mà đưa cho cậu một cái chìa khoá dự phòng.
Lý Tỉnh Quân ngoài mặt tỏ vẻ thản nhiên nhận lấy, song trong lòng sớm nhộn nhạo như có một trăm chú bướm bay qua bay lại, ngứa ngáy tâm can.
Chỉ tiếc, mộng mơ thiếu thời có được bao dài.
Đó là một lần Lý Tỉnh Quân uống say. Thực ra trước kia không phải cậu chưa từng uống rượu với đám anh chị xã hội mình mà kết nghĩa bừa bãi, dù say thì cũng là đàn ông con trai, bê tha mấy vẫn biết mò mặt về. Chỉ là lần say này có hơi đặc biệt.
Hôm nay cậu nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ. Người đàn ông giọng điệu hờ hững, lịch sự mà cũng đầy xa cách thông báo cho cậu về người cha suốt mười sáu năm nay cậu chưa từng gặp qua một lần. Người đàn ông bên kia đầu dây là quản gia nhà họ Lý, báo tin cho cậu rằng Lý Tỉnh Quân là quý tử Lý gia, trước ngày lưu lạc, nay Lý gia muốn tìm lại giọt máu đào. Người đàn ông không chút biểu tình mà thản nhiên tuyên bố, sắp tới ngài Lý cha cậu sẽ gặp mặt cậu. Về phía mẹ cậu thì bà cũng đã được biết về chuyện này. Lý gia sẽ chu toàn lo lắng để vẹn đôi bên tình nghĩa cho bà.
Tình nghĩa? Nực cười.
Lý Tỉnh Quân nói vào ống nghe điện thoại như thế nào?
"Lý gia? Ai là Lý gia? Ở đây chỉ có ông mày là Lý gia. Lý gia khác ông đây không nhận. Cút hết đi!" Cậu gầm vào điện thoại, gần như muốn trút hết trào phúng cả đời mình đến tai người kia.
Cậu không có cha. Còn mẹ, với cậu cũng chỉ là người phụ nữ bệnh hoạn gắng gượng chu cấp nuôi sống cậu như nghĩa vụ qua ngày, lúc phát bệnh thì tùy thời hành hạ đứa con trai duy nhất. Trong lòng cậu sớm không có khái niệm "gia đình". Trước kia nói "nhớ mẹ" với Cao Hằng chẳng qua là trò phỉnh để lấy lòng thương xót. Kì thực trong lòng cậu chẳng có tình cảm gì với cả người mẹ kia. Cậu hận cha và mẹ, chưa bao giờ ngừng hận. Mẹ cậu kể lại rằng sở dĩ sinh cậu ra vì hồi ấy tiền phá thai quá đắt, vả lại khi làm mẹ đơn thân cũng sẽ có thêm một khoản phí trợ cấp xã hội, chỉ đơn giản là vậy. Cậu là sản phẩm của một lần lầm lạc. Cậu đến thế gian này như một sự rủi ro. Nếu đã không có tinh cảm, nếu đã không chịu trách nhiệm nổi, sao không giết chết cậu ngay từ đầu?
Hồi bé, việc không có bố chẳng làm Lý Tỉnh Quân suy nghĩ quá nhiều. Nếu ngay từ khi được sinh ra, đứa trẻ vốn chưa từng được dạy về khái niệm "cha", thì sự thiếu vắng của người kia với nhận thức của nó cũng sẽ được coi là điều hiển nhiên. Không cần đặt câu hỏi cho những thứ hiển nhiên — tựa như mặt trời thì sẽ nắng gắt, mây đen thì sẽ có mưa, kẹo thì sẽ ngọt, chanh thì sẽ chua. Lớn dần lên, cậu chỉ mơ hồ nhận ra mẹ mình có chút gì đó khác lạ. Cậu biết điều này khi bắt đầu tới trường và trông thấy những đứa trẻ khác. Mẹ của bạn nhỏ nọ khi thấy con mình ngã sẽ tiến đến ôm ấp vỗ về, mà đứa trẻ oà khóc vào lòng mẹ nó cũng rất tự nhiên.
Mẹ hắn không có vậy, khi tâm trạng không tốt thì sẽ mặc kệ hắn, khi hơi giận thì sẽ nhốt hắn trong nhà kho, khi giận hơn nữa thì sẽ lấy vỏ chai rượu đập vào người hắn. Lý Tỉnh Quân cũng chưa bao giờ thấy thế là bất thường.
Cho đến một ngày trời mưa thật lớn. Hắn chơi trò trốn tìm cùng bạn bè ở trường mẫu giáo. Nhưng vì cơn mưa lớn, các bạn nháo nhác chạy về nhà hoặc cũng là có cha mẹ đến đón cả rồi. Chỉ riêng Lý Tỉnh Quân vẫn ngồi bất động dưới gầm cầu trượt trong sân trường vắng tanh.
Hắn đợi mãi, A Chu không có đi tìm hắn. Nếu A Chu không tìm được hắn, tức là hắn thắng trò chơi. Nhưng hắn không vui lắm, bàn tay nhỏ ngăm đen mập mạp khẽ nắm chặt.
Trời mưa rào rào như trút nước, mưa như cuốn trôi tất cả, gió thốc bụi mù, sấm sét rạch ngang trời đến kinh hoàng.
Đùng!
Đôi mắt to tròn của đứa trẻ nhỏ xíu nép tròn góc trong phía chân cầu trượt, thu vào võng mạc cảnh tượng sấm chớp kinh hoàng đánh gãy thân cổ thụ trước mặt. Thân cây sau một âm thanh long trời lở đất, đinh tai nhức óc cùng một ánh chớp xé loà bầu trời thì cháy đen, rơi xuống "uỳnh!" một tiếng lớn, bốc ra mùi khét kì quái.
Móng tay nhỏ của Lý Tỉnh Quân cố gắng cấu vào da thịt của mình đến chảy máu để tự chấn an, giờ phút này run lên bần bật. Tựa như bản năng xúi giục, đứa trẻ năm tuổi cuộn tròn mình trên mặt đất lấm lem mà oà khóc, khóc đến thất thanh. Hắn khóc như thể chưa bao giờ từng khóc. Hắn cũng học A Chu hồi trước lúc bị ngã thì hoảng sợ gọi mẹ. Lý Tỉnh Quân cũng gọi mẹ, vừa khóc vừa gọi mẹ.
Nhưng không ai đến dỗ dành hắn cả, đứa trẻ tự cuộn tròn mà khóc đến thất thanh, khóc cho đến khi kiệt sức, khóc cho đến lúc cơn mưa cứng đầu dai dẳng cũng chịu tạnh rồi, đứa trẻ bướng bỉnh vẫn khóc để tự an ủi bản thân. Khoảnh khắc đó trở đi, dường như hắn biết, hắn không thể dựa vào ai khác ngoại trừ chính mình.
Mà sự xuất hiện của Cao Hằng là hoàn toàn ngược lại. Anh dạy hắn nhiều thứ. Anh dạy hắn cách để được chăm sóc, cách để được quan tâm, cách để được dung túng và cả cách để được yêu thương.
Chỉ có Cao Hằng mới đối xử với y kiên trì và nhẫn nại như dạy một đứa trẻ, để y từ từ nhận ra, từ từ học được những bài học vỡ lòng về tình yêu thương.
Cao Hằng là người thầy, là người cha, là người anh trai, mà dường như lại không là gì cả, y chỉ là chính mình.
Là chính mình mà lại khiến hắn cảm thấy được yêu thương nhất.
Mẹ hắn lại một đêm nữa không về. Căn nhà trơ trọi hoang hoải. Trong tủ lạnh không có chút thực phẩm nào khác ngoài đống đồ uống có cồ nằm trơ lạnh lẽo.
Tỉnh Quân uống hết chai này đến chai khác, như cái cách mà mẹ hắn vẫn làm, sau đó lại đánh đập y.
Uống đến mức người có tửu lượng như hắn cũng đầu óc mơ hồ, số rượu còn lại vơi quá bán, không biết đã là bao nhiêu chai. Hắn thử cầm một chai rượu lên, đập lên sàn nhà. Mảnh vỡ thủy tinh bắn xuôi ngược, sượt qua cẳng tay hắn, găm lên trên thịt da cả những vụn vỡ.
Lý Tỉnh Quân cầm lấy chiếc áo gió, vội vã bước ra ngoài.