Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 992




Chương 992

Mẹ Lâm và Lâm Đỗ Nhã đều nhìn về phía bố Lâm đang đứng một bên.

Chỉ thấy bố Lâm nhấp môi, bộ dáng cử chỉ nghiêm túc, dường như cũng không phải thật tán thành lời nói của mẹ Lâm.

Thấy thế, giọng nói của Lâm Đỗ Nhã lại hơi kéo dài, gọi một tiếng: “Bố —-?”

Mẹ Lâm cũng ra hiệu bằng ánh mắt cho ông ấy, cuối cùng, bố Lâm mềm lòng, đành chấp nhận: “Được, chỉ cần con thích là tốt rồi.”

“Cảm ơn bố nhé!”

Lâm Đỗ Nhã lập tức nở nụ cười trên môi, thấy khuôn mặt con gái tươi cười xán lạn, mẹ Lâm thuận thế nói,

“Đỗ Nhã à, con hỏi thằng nhóc kia một chút, có thời gian thì tới nhà ăn một bữa cơm, cũng để cho bố mẹ có thể hiểu rõ cậu ấy hơn.”

“Vâng! Chuyện này xem như quyết định rồi nhé!”

Lâm Đỗ Nhã phấn khởi đồng ý.

Tuy rằng trước mắt, chuyện của cô ấy và Trung Huy vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng mà cô ấy rất có lòng tin, chỉ cần lại tiếp xúc với anh ấy thêm vài ngày, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay của mình.

Lúc này, Trung Huy đang trên đường lái xe về nhà, không kìm được mà nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng mới vừa rồi trên khuôn mặt của cô gái kia.

Tuy rằng chỉ là sự việc xảy ra trong tích tắc, nhưng cái cảm xúc mềm mại đó, lại thật sự tồn tại.

Trung Huy luôn luôn bình tĩnh trong lòng chưa từng dao động, ấy thế mà cũng nhảy lên một chút tình cảm khác thường, thậm chí anh ấy bắt đầu tò mò, lúc trước cô gái đó đến cuối cùng vì sao lại muốn tự sát? Trước đó người nhà họ Lâm đã từng kể với anh ấy, cô gái này đã từng bị tổn thương về mặt tình cảm.

Vậy thì, người đàn ông trước đó từng tổn thương cô ấy là ai?

Đang lúc Trung Huy hết sức tập trung suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là cuộc gọi của Phạm Nhật Minh, anh biết được Lâm Đỗ Nhã xảy ra chuyện, vì thế liền chạy qua hỏi thăm tình huống một chút, thuận tiện còn bàn giao một chút chuyện trong công ty cho anh ấy.

Vì thế, Trung Huy đảo tay lái, chạy về hướng biệt thự của Phạm Nhật Minh.

Sau khi đến biệt thự, Trung Huy trực tiếp đi lên phòng sách tìm Phạm Nhật Minh.

“Tổng giám đốc Nhật Minh.”

“Lại đây.”

Ý của Phạm Nhật Minh là bảo anh ấy ngồi xuống, trước tiên anh giải quyết chuyện trong công ty xong, lúc này mới hỏi: “Nghe nói, cô con gái nhỏ của nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện?”

“Chỉ là bị hù doạ một phen mà thôi, không có gì trở ngại.”

Lúc Trung Huy trả lời, vẫn là một bộ dạng máy móc như cũ, không nhìn ra được có gì khác thường cả.

Phạm Nhật Minh tiếp tục hỏi: “Lần trước tôi nhìn thấy cô gái nhỏ của nhà họ Lâm này rất thích cậu, vậy còn cậu? Có cảm giác gì với cô ấy không?”

Trung Huy ngẩng đầu nhìn Phạm Nhật Minh một cái, có vẻ hơi ngạc nhiên, Tổng giám đốc Nhật Minh trở nên hóng chuyện như vậy từ bao giờ, còn chủ động hỏi những chuyện này?

Nhưng anh ấy vẫn thành thật trả lời: “Giữa tôi và cô Nhã là không thể nào, cô ấy thì nhà cao cửa rộng, còn tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không hề môn đăng hộ đối, đương nhiên là không thể ở bên nhau được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.