Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 989




Chương 989

Cô ấy quay mặt sang, hướng về phía người đàn ông, giọng nói trong trẻo: “Hôn em một cái đi, em sẽ miễn cưỡng nghĩ đến việc tha thứ cho anh.”

Nghe thấy như vậy, biểu tình trên mặt Trung Huy lập tức cứng lại.

Cái gì?

Hôn cô ấy một cái?

Trung Huy đương nhiên không thể đồng ý được, vì thế anh ấy bình tĩnh nói: “Đổi cái khác đi.”

Nhưng Lâm Đỗ Nhã không chịu, cô ấy yên lặng nhìn người đàn ông một lúc, sau khi chắc chắn rằng anh ấy sẽ không đồng ý, Lâm Đỗ Nhã cũng không có tranh cãi ầm ĩ nữa.

Chỉ là hốc mắt của cô ấy dần đỏ lên, không chỉ vậy, cô ấy còn nhỏ giọng thì thào nói: “Em biết tính tình của em rất xấu, không hiểu chuyện, cũng không được người khác yêu thích, cho nên anh đối xử với em như thể tránh không kịp như vậy…”

Người phụ nữ Lâm Đỗ Nhã nói xong, đôi mắt ầng ậng nước như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống.

Tóm lại, không biết là do nước mắt làm cô ấy trông rất yếu ớt, khiến người khác cảm thấy đau lòng, hay là do cảm giác tội lỗi trong lòng anh ấy, cho nên khoảnh khắc Trung Huy hôn Lâm Đỗ Nhã, đầu óc anh ấy hoàn toàn trống rỗng.

Dù Trung Huy chỉ chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời khỏi má cô ấy, nhưng cảm giác mềm mại và mượt mà của người phụ nữ vẫn lưu lại trên môi anh ấy, không cách nào biến mất đi được.

Lâm Đỗ Nhã chỉ đang thử xem liệu người đàn ông đó có thật sự mềm lòng hay không, thành thật mà nói, cô ấy cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng lần này, phản ứng của Trung Huy khiến cô ấy càng thêm tin tưởng.

Chắc hẳn anh ấy cũng có cảm xúc với mình, nhưng anh ấy chỉ là ngại không dám bày điều đó mà thôi.

Mục đích nhỏ của Lâm Đỗ Nhã đã thành công, khuôn mặt cũng cười càng tươi, có lẽ là bởi vì vừa rồi vẫn còn nước mắt, cho nên bây giờ khi cười rộ lên, ánh mắt của cô ấy sáng ngời long lanh, giống như ngân hà.

Trung Huy nhìn nụ cười của cô ấy, vốn dĩ còn khá ngượng ngùng và không được tự nhiên, bây giờ lại có chút trầm ngâm.

“Thấy anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, em bây giờ sẽ tạm tha thứ cho anh một chút, còn lại một chút thì phải xem biểu hiện tiếp theo của anh.”

Lâm Đỗ Nhã cười nói, giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, làm cho người khác không thể không nghe cô ấy trong mọi chuyện…

Ngay trong lúc Trung Huy vẫn đang trầm mặc, cánh cửa của phòng bệnh được mở ra.

Lâm Đỗ Nhã nhìn về phía cửa, sau đó ngạc nhiên mỉm cười.

Lúc này Trung Huy cũng nhìn lại, thấy người đi tới.

Trung Huy vẫn còn chút ấn tượng về hai người này, lần trước anh ấy đã gặp ở nhà cũ nhà họ Lâm, họ là bố mẹ của Lâm Đỗ Nhã.

“Bố, mẹ! Sao hai người lại đến đây?”

Lâm Đỗ Nhã cười nói.

Sau khi bố mẹ nhà họ Lâm đi vào, họ cũng nhìn thấy Trung Huy, nhưng nét mặt không chút thay đổi, cũng không tỏ vẻ là họ biết Trung Huy.

Mẹ Lâm đau lòng nhìn con gái trên giường bệnh, bước nhanh đi tới nói: “Cái con bé ngốc này, con bị thương thành như vậy rồi, sao bố mẹ lại không tới thăm con được chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.