Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 966




Chương 966

Một hàm răng bạc của cô ta cũng sắp bị cô ta nghiến cho nát!

Cô ta vẫn luôn cho là, kế hoặc hôm nay của ḿnh hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, vốn nghĩ nhân cơ hội này, trực tiếp ép cưới Trần Hữu Nghị, ai ngờ được là, cuối cùng cô ta lại bị anh ta phản đòn lại.

Cô ta tuy là không nghe thấy những lời Trần Hữu Nghị nói trước khi đi là gì, nhưng mà, cô ta nhìn hiểu khẩu hình miệng của anh ta.

Lời Trần Hữu Nghị nói chính là.

“Chúc hai người trăm năm hảo hợp.”

Trần Hữu Nghị sau khi rời khỏi nhà họ Kim, bèn trực tiếp lái xe quay về nhà của mình.

Hôm qua khi anh ta điều tra, đã biết được chuyện Kim Lam muốn ép anh ta kết hôn, cho nên đã cô ý sắp xếp ra màn kịch hôm nay.

Nếu như cô chủ nhà họ Kim không biết đạo làm người, vậy thì anh ta cũng không ngại đích thân dạy cô ta một bài học.

Quay về đến nhà, Trần Hữu Nghị bỗng vô duyên vô cơ cảm thấy trong lòng lo lắng, hơn nữa cũng không có bất kỳ lý do nào.

Anh ta bước lớn đi đến phòng khách, nhìn quanh mọi nơi một vòng, không thấy Lăng Huyền đâu.

Bình thường con gái thích nhìn là nằm lười trên sô pha, ôm gói đồ ăn vặt xem tivi, nhưng mà hôm nay, trên sô pha không có một ai.

Trần Hữu Nghị ý thức được điều gì đó liền nhíu mày lại, sau đó sải bước lớn đi lên lâu, anh dùng sức đẩy cửa phòng của cô ấy ra, trước tiên là nhìn thấy lên trên giường, xếp rất ngay ngắn chỉnh tề, giống như bình thường không sai biệt cho lắm, nhưng không biết tại sao, lần này, Trần Hữu Nghị lại cảm thấy tim đập rất nhanh.

Luôn có cảm giác cô ấy đã rời đi rồi.

Anh ta vội vàng xem tủ quần áo bên cạnh, mạnh mẽ mở cửa tủ áo ra, cho đến khi nhìn thấy quần áo trong tủ vẫn còn, anh ta cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đang làm gì thế?”

Lúc này, giọng nói của một người phụ nữ quen thuộc từ sau lưng anh chuyển đến.

Giây phút đó, Trần Hữu Nghị cảm thấy âm thanh của giọng nói thật nho nha thanh thót.

Anh đóng cửa tủ lại, nghĩ cũng không cần nghĩ, quay lưng đã bước lớn đi qua, ôm lấy người con gái có giọng nói ấm áp đó, ôm thật chặc vào trong lòng, giống như là sợ cô ấy chạy mất vậy.

“Vẫn còn may, em vẫn ở đây.”

Trần Hữu Nghị nói ra những lời này, giọng điệu mang theo chút căng thẳng ngay cả bản thân anh ta cũng không biết.

Lăng Huyền bị người đàn ông này ôm, hiếm khi cô ấy không vùng vẫy ra.

Thật ra mà nói, cô ấy bị những lời nói của người đàn ông này làm cho kinh ngạc.

Chẳng lẽ, việc cô ấy rời đi đối với anh ta mà nói, thật sự sẽ khiến anh ta đau khổ sao?

Thật ra, hôm nay cô ấy thật sự là muốn rời đi, chỉ có điều là, cũng không biết tại sao, câu nói đợi anh lúc bàn sang của Trần Hữu Nghị, vẫn luôn lập đi lập trong đầu cô ấy, hại cô ấy không có tâm tư đi dọn dẹp đồ của mình.

Cô ấy đi xuống lầu ăn xong cơm, rồi đi ra ngoài dạo một vòng, quay lại đã nhìn thấy Trần Hữu Nghị đang trong phòng mình.

Cô ấy lúc bắt đầu còn cho là mình bị ảo giác, dù sao, hiện tại thời gian này, người đàn ông đó đang tham gia yến tiệc sinh nhật của cô chủ giàu có mới đúng, tại sao ngược lại xuất hiện ở trong phòng của cô ấy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.