Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1476




Chương 1476

Lúc này Vân Nhã Phương làm như nhận ra cô đang không vui, vội vàng ngừng cười, giải thích: “Cô Nguyễn, cô đừng hiểu lầm mà, không phải chúng tôi cười cô, chỉ là giúp cô nghĩ một số chuyện, không kìm lòng được.”

“Chuyện gì?”

“Nếu như tôi cũng có một người chồng như chủ tịch Phạm thì chắc chắn tôi sẽ không đi làm, có chuyện gì chỉ cần nói với chồng mình một tiếng là được, cần gì phải phí sức đi quản lý một công ty lớn như vậy chứ?”

Nói xong Vân Nhã Phương cười một tiếng, nhìn Nguyễn Khánh Linh hỏi một cách sâu xa: “Cô nói có đúng không, cô Nguyễn?”

Lần này thì Nguyễn Khánh Linh xem như đã hiểu ý của hai người này.

Làm khó bọn họ đến đây, trên miệng thì nói là muốn giúp mình hiểu rõ tình hình, nhưng thực tế thì là muốn ra oai phủ đầu với cô.

Vân Nhã Phương và Tưởng Vinh Hoa này chắc chắn đang nghĩ mình có được chức vụ này là nhờ vào hào quang của Phạm Nhật Minh.

Nguyễn Khánh Linh vẫn chưa lên tiếng, Tưởng Vinh Hoa cũng lại nói thêm: “Đúng vậy, cô Nguyễn, bình thường tôi rảnh rồi cũng sẽ viết ít văn thơ, nếu như cô học chuyên ngành văn học vậy thì chắc chắn có không ít tác phẩm nhỉ? Không biết tôi có vinh hạnh được đọc tác phẩm của cô không?”

Thái độ của hai người này quá rõ ràng.

Bây giờ cô chỉ mới tiếp quản công ty DR mà hai người này đều là những quản lý cấp cao hiểu rõ tình hình nhất, nên là bây giờ vẫn chưa thể trở mặt với bọn họ được.

Vậy nên cô không định ở đây lâu nữa, cũng không thèm trả lời những câu hỏi của bọn họ.

Nguyễn Khánh Linh đứng dậy nói với ba người: “Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi trước, hôm nay đến đây thôi.”

“Được, cô đi thong thả.”

Trải qua chuyện vừa rồi nên Tưởng Vinh Hoa và Vân Nhã Phương cũng sẽ không giữ cô lại.

Nhưng mà Chu Hàng lại đứng lên ngay sau Nguyễn Khánh Linh, ông ta cầm tài liệu nói với Nguyễn Khánh Linh: “Cô chủ, để tôi tiễn cô.”

Nguyễn Khánh Linh nhận ra người đàn ông này có chuyện muốn nói với mình nên gật đầu đồng ý.

Đến khi hai người ra khỏi quán cà phê, Chu Hàng mới nhíu mày nhắc nhở: “Cô chủ, sau này ở công ty cô vẫn nên cẩn thận một chút, những hành động và lời nói của cô ban nãy chắc chắn hai người kia sẽ nhớ rõ, rất có thể bọn họ sẽ nghĩ cách lấy mất quyền lực của cô.”

“Tại sao?”

Nguyễn Khánh Linh bất ngờ, cô không hiểu về kinh doanh lắm, nhưng mà cô cứ tưởng mình là tổng giám đốc thì đã có thân phận và quyền lực lớn nhất công ty, tại sao Chu Hàng lại nói mình sẽ bị mất quyền lực chứ?

Chu Hàng giải thích tiếp: “Tình huống của cô khá đặc biệt.”

“Cô là người thừa kế sau này, hơn nữa trợ lý và giám đốc Tưởng kia có địa vị trong công ty rất cao, giám đốc Tưởng là người có năng lực lại còn kiêu ngạo, ông ta đã sớm bất mãn với vị trí giám đốc điều hành, trước khi cô xuất hiện thì mọi người đều cho rằng công ty này sẽ thuộc về ông ta.”

“Nhưng nửa đường cô lại nhảy ra giật mất vị trí đáng ra nên thuộc về ông ta, hơn nữa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.