Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1415




Chương 1415

Đột nhiên, cậu thanh niên kia ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống bên chân của người phụ nữ, vén ống quần của cô lên, xoa bóp mắt cá chân cho cô.

Trung Huy híp mắt một cái, lại đổi nâng một cái tạ nặng hơn, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình.

Cậu thanh niên xoa bóp, không biết thế nào tay cậu ta lại trượt đến bắp chân trơn bóng trắng trẻo của cô.

Lần này Trung Huy không nhịn được nữa.

Xoa bóp có cần nắn đến bắp chân không?

Như thế cũng quá đáng rồi? Thằng nhóc kia muốn ăn đậu hũ của Lâm Đỗ Nhã!

Trung Huy dùng lý do này để thuyết phục chính mình, sau đó anh ấy thả tạ xuống, đi bước lớn đến bên cậu thanh niên kia, dùng một tay kéo cậu ta lên, sức lực rất lớn.

Cậu thanh niên bị anh ấy kéo, cậu ta không có chuẩn bị gì suýt thì ngã sấp xuống, nhưng may vẫn đứng vững được.

Trong lòng cậu thanh niên kia cũng tức giận, không biết người đàn ông này muốn làm gì, không chịu nói chuyện tử tế.

Cậu ta còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Trung Huy đang nhìn mình, ánh mắt hung dữ, hỏi: “Thằng nhóc xấu xa, luyện với tôi một chút không?”

Ban đầu Trung Huy nói thằng nhóc xấu xa, cũng đủ làm cho cậu thanh niên tức giận, hơn nữa giọng nói của người đàn ông lại có vẻ coi thường nên càng làm cho cậu ta tức hơn.

Mặc dù lúc này, người đàn ông trước mặt này có vẻ khó dây vào, nhưng cậu ta cũng không phải là quả hồng mềm!

“Đến thì đến!” Cậu thanh niên nói.

Nghe thấy thế, thật sự trong lòng Lâm Đỗ Nhã có hơi thoải mái, có phải cô nên hiểu cái này là Trung Huy đang ghen vì cô không? Cho nên mới so bì với cậu thanh niên này?

Nhưng Lâm Đỗ Nhã biết rõ thực lực của Trung Huy, cô lại nhìn cậu thanh niên ít tuổi trước mặt này, lo lắng cậu ta đấu với Trung Huy thì sẽ bị anh ấy dạy dỗ thảm hại.

Vì vậy Lâm Đỗ Nhã đã nói với Trung Huy: “Không được, như thế không công bằng với cậu ấy, anh là người luyện tập chuyên nghiệp, người ta vẫn là học sinh, so với anh chẳng phải là bị thiệt hay sao?”

Nghe những lời Lâm Đỗ Nhã nói, Trung Huy càng cố kìm nén tức giận.

Cô và tên học sinh này chưa quen biết được bao lâu, thế mà lại bảo vệ cậu ta?

“Được! Để cậu ta chọn, muốn đấu gì tôi cũng chiều được.” Trung Huy lạnh giọng nói.

Nam sinh kia cũng không từ chối, nói thẳng: “Vậy thì đấu quyền anh.”

Đấm bốc là thế mạnh của anh ấy, anh ấy còn từng tham gia giải quyền anh quốc tế, còn dành được xếp hạng không hề thấp. Cho nên anh không sợ so quyền anh.

“Được.”

Trung Huy cũng không có gì phải lưỡng lự.

Giống như Lâm Đỗ Nhã đã nói, anh ấy đã làm chuyện này chuyên nghiệp rồi, chẳng lẽ sẽ sợ tên nhóc xấu xa này hay sao?

Hai người thay quần áo xong, đeo găng tay đấm bốc, rồi ra sân.

Lúc này, Lâm Đỗ Nhã dời cái ghế, ngồi một bên nhìn.

Rất nhanh, hai người đã bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.