Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1333




Chương 1333

“Đúng vậy, không phải là cô ấy bị chuột rút chứ?”

Trung Huy nghe tiếng mọi người bàn luận, chân mày vô thức nhíu chặt, nhịp tim cũng dần nhanh hơn, không chỉ vậy, trong lòng anh còn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Anh nhanh chóng đi tới khu nước sâu, chen vào giữa đám người, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng trong nước kia.

Phút chốc, hô hấp của người đàn ông ngừng lại.

Thật sự là Lâm Đỗ Nhã!

Trung Huy thậm chí không kịp nghĩ nhiều, ngay cả áo khoác anh cũng không kịp cởi, nhún người nhảy vào bề bơi.

Khu nước sâu vốn là dành cho những người bơi thành thạo, nhưng người bơi gà mờ đều rất tự giác bơi ở khu nước cạn, cho dù đến khu nước sâu, cũng sẽ đi cùng người biết bơi, hoặc là mang phao.

Nhưng Lâm Đỗ Nhã không mang một cái gì, đi thẳng vào khu nước sâu.

Cô ấy vốn nghĩ là chỉ bơi một lát, hơn nữa cô ở khu nước cạn chán ngấy rồi, cho nên mới tới khu nước sâu, nhưng ai ngờ, còn chưa bơi được bao lâu, cô đột nhiên bị chuột rút, sau đó còn uống mấy ngụm nước, chân hoàn toàn không nghe sự điều khiển của cô, cô ấy chỉ cảm thấy nước dần dần dâng lên đầu mình.

Cô cảm thấy hô hấp thật khó khăn…

Đầu óc thiếu dưỡng khí giống như muốn nổ tung.

Trước mắt cô là một mảng mơ hồ, ý thức cũng dần rã rời.

Đúng lúc này, đột nhiên cổ tay cô được một sức mạnh nắm lấy, sau đó cả người cô tự động nổi lên.

Có lẽ là cảm nhận được hy vọng sống, Lâm Đỗ Nhã liều mạng đạp chân lên lần nữa, cô cố gắng mở mắt, muốn nhìn xem người giữ lấy cô, rốt cuộc là ai.

“Phù!”

Cuối cùng Lâm Đỗ Nhã cũng trồi lên mặt nước, cô ấy cố gắng hít thở luồng không khí mới, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thiếu dưỡng khí mà nghẹn đỏ lên, cũng dần dần trở lại bình thường.

Đến khi cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy người cứu mình, lập tức vẻ mặt trở nên vô cùng bất ngờ và kinh ngạc.

Không ngờ lại là Trung Huy!

Rõ ràng vừa rồi cô ấy thấy anh quay người đi, tại sao lại quay trở lại?

Trong lòng Lâm Đỗ Nhã rất rõ ràng, vào lúc này, hẳn là cô ấy nên lo lắng hai tính mạng con người đang nguy hiểm mới đúng, dù sao bây giờ bọn họ còn đang ở trong nước, ngộ nhỡ có một tình huống bất ngờ nào nữa thì cả hai người đều xong.

Thế nhưng, cô vẫn không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng.

Anh ấy đến cứu mình.

Trung Huy không để ý tới sự thay đổi trên khuôn mặt Lâm Đỗ Nhã, anh ấy lo lắng cô lại chìm xuống nước, vì vậy nên vô thức kéo cô ấy vào trong lồng ngực mình.

Thế nhưng, anh lại quên mất, đây là bể bơi, mà trên người Lâm Đỗ Nhã chỉ mặc một chiếc áo tắm đơn bạc, quần áo của anh cũng bị thấm nước, dính sát vào người.

Hai người ôm nhau, bộ ngực mềm mại của cô ấy va vào lồng ngực người đàn ông.

Giống như cây bông đánh nhẹ vào tấm sắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.