Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1326




Chương 1326

Trung Huy không thể chịu được nữa, anh quyết định đi vào trong phòng tập, đằng hắng hai tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người họ.

Lúc này Lâm Đỗ Nhã và huấn luyện viên nam kia cùng nhìn về phía Trung Huy.

Huấn luyện viên nam nhìn thấy Trung Huy thì nhíu mày lại theo phản xạ tự nhiên.

Anh ta không hiểu sao người đàn ông này lại tới đây nữa?

Lúc Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy Trung Huy thì sự vui vẻ trong đôi mắt của cô cũng dần dần biến mất. Cô nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn Trung Huy giống như nhìn thấy một người bạn bình thường vậy, cô hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Trung Huy nghe thấy Lâm Đỗ Nhã hỏi mình như vậy thì ngây người ra.

Trung Huy cũng không hiểu tại sao mình lại ngây ra như thế nữa. Có thể là do thái độ lạnh nhạt của Lâm Đỗ Nhã đối với anh không giống như lúc trước, nhưng cũng có thể là do anh vẫn chưa suy nghĩ được mình nên trả lời câu hỏi này của Lâm Đỗ Nhã như thế nào.

Tóm lại là sau khoảng một phút thì Trung Huy mới lên tiếng giải thích: “Tôi… tôi tiện đường tới đây thăm bạn thôi.”

Dường như là để che giấu cho hành vi của mình, Trung Huy vừa giơ ngón tay chỉ sang phòng tập phía đối diện vừa nói: “Ở ngay phía đối diện đó.”

“Ồ.”

Lâm Đỗ Nhã đáp lại một tiếng nhưng cô không hề nhìn sang phía bên kia, dường như cô không quan tâm lắm đến chuyện này.

Cô nhanh chóng quay đầu lại nói chuyện với huấn luyện viên nam.

Trung Huy bị cô bơ đẹp gạt sang một bên, vẻ mặt của anh vốn đã lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng đến phát sợ hơn nữa.

Chỉ có điều hai người kia đều không để ý đến Trung Huy.

Một lát sau Lâm Đỗ Nhã và huấn luyện viên mới đứng dậy một lần nữa, lúc họ chuẩn bị bắt đầu luyện tập thì dường như lúc này cô mới để ý đến có một người tên Trung Huy cũng ở đây, cô hỏi: “Anh vẫn chưa đi thăm bạn của mình đi à?”

Cô nói như thế là đang muốn đuổi anh đi sao?

Hay là nói cách khác, đợi sau khi Trung Huy rời đi thì cô mới có tâm trạng làm việc với huấn luyện viên nam kia.

Trung Huy cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, anh giống như bị trúng phải bùa trú vậy. Rõ ràng anh biết rõ Lâm Đỗ Nhã không phải là một cô gái tuỳ tiện nhưng sau khi anh nghe thấy cô bảo anh rời đi thì mọi sự bất mãn trong lòng anh đột nhiên bùng nổ.

Đột nhiên, Trung Huy nở nụ cười hiếm thấy, trong đôi mắt vốn lạnh lùng trước giờ xuất hiện một chút xốc nổi.

Trung Huy dứt khoát ngồi luôn xuống cái ghế dài bên cạnh rồi nói: “Tôi đã chào hỏi cô ấy rồi, không có việc gì cả.”

“Vậy anh muốn ở lại đây nhìn chúng tôi tập luyện à?”

Lâm Đỗ Nhã nhìn người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên cô cảm thấy Trung Huy hiện giờ có chút xa lạ, hình như không giống với Trung Huy cô từng quen trước đây, nhưng rõ ràng là cùng một người mà.

Dường như trên người anh đột nhiên có được hơi thở của sự sống, khác hẳn với anh lúc trước lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng vậy, bất kể là lời nói hay hành động đều giống y như người máy.

Trung Huy đâu có biết những suy nghĩ nhỏ ấy của Lâm Đỗ Nhã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.