Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1323




Chương 1323

Sau khi đợi cô ngủ say thì Phạm Nhật Minh mới dịu dàng thả cô xuống giường và đứng dậy đi vào phòng tắm lần nữa.

Hôm sau, Trung Huy vẫn đến biệt thự nhà họ Sở như mọi ngày.

Trước tiên anh ấy báo cáo một số việc công ty cho Phạm Nhật Minh, sau đó anh ấy lại hỏi: “Mợ hôm nay có đi luyện võ nữa không?”

Trong lúc họ đang bàn chuyện công việc thì Nguyễn Khánh Linh ngồi bên cạnh tự làm việc của mình.

Cô nghe thấy Trung Huy hỏi thế thì ngẩng đầu lên bình thản trả lời: “Được thôi.”

Nào ngờ Phạm Nhật Minh nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói: “Vết thương trên đầu em vẫn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay đừng đi nữa.”

Con bé này vốn dĩ này đã ngốc nghếch rồi, bây giờ có vết thương trên đầu còn đi luyện võ nữa thì không khéo bị đụng phải sẽ càng ngốc nghếch hơn đấy.

“Được thôi.”

Trung Huy trả lời.

Nhưng ánh mắt anh ấy dường như khẽ lướt qua chút thất vọng thì phải?

Nguyễn Khánh Linh cũng phát hiện, cô lại nghĩ đến việc Lâm Đỗ Nhã cũng tập luyện ở đó nên cô nở nụ cười rồi hỏi vu vơ một câu: “Anh muốn qua đó sao?”

Lúc này vẻ mặt của Trung Huy có chút không tự nhiên lắm.

Anh ấy nhướn nhướn mày nhưng vẫn giữ bộ mặt bình thản nói: “Ừ, tôi cũng phải đến đó tập luyện.

“Thế à.”

Nguyễn Khánh Linh nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu cười và không nói thêm gì cả.

Trung Huy và Phạm Nhật Minh lại nói chuyện thêm vài câu nữa, lúc anh đứng dậy định rời khỏi thì Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua ở bệnh viện.

Cô nhìn thấy một người có góc nghiêng và bóng lưng rất giống với Lê Tuấn.

Nhưng Phạm Nhật Minh lại nói với cô không phải.

Mặc dù tối qua cô không còn tiếp tục chủ đề này nữa nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn khá quan tâm đến vì dù sao trước kia Lê Tuấn cũng chăm sóc cho mình rất nhiều.

Vì vậy Nguyễn Khánh Linh đã đứng dậy nói đi tiễn Trung Huy.

Nếu như Phạm Nhật Minh không chịu nói cho cô biết thì cô sẽ đi hỏi Trung Huy, anh ấy chắc chắn biết chuyện gì đó.

Phạm Nhật Minh trái lại không quan tâm lắm.

Vì vậy, Nguyễn Khánh Linh đi theo Trung Huy ra ngoài.

Trung Huy đã nhìn ra, chắc là cô có chuyện muốn hỏi nên nói ngay: “Mợ chủ, cô có chuyện gì sao?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Trung Huy hỏi, cô cũng không che giấu nữa, nói thẳng: “Tối hôm qua ở bệnh viện, hình như tôi đã trông thấy Lê Tuấn.”

Vẻ mặt của Trung Huy không thay đổi.

Nguyễn Khánh Linh nhìn anh ấy, nói tiếp: “Tôi cũng không chắc chắn lắm. Dù sao thì trước giờ anh ta vẫn ở nước Anh, khả năng đột ngột trở về thế này tương đối nhỏ, nhưng mà tôi cảm thấy người tôi nhìn thấy tối hôm qua quả thực là anh ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.