Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1309




Chương 1309

Hàn Văn Trịnh cũng không vội đáp lại, cúi đầu ngửi mùi thơm từ tóc của cô, sau đó thoải mái thở ra một hơi. Nguyễn Khánh Linh bị động tác của anh ta dọa sợ, kinh hoàng ngửa đầu ra sau. Cô chỉ cảm thấy người đàn ông này là tên biến thái.

Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt như nai con bị hoảng sợ của cô, Hàn Văn Trịnh càng tỏ ra thích thú hơn. Nhưng bây giờ, anh ta còn không vội. Nguyễn Khánh Linh biết mình bị trúng kế, anh ta đã dùng thủ thuật che mắt để lừa cô tới nơi này.

Chẳng lẽ Hàn Văn Trịnh lại muốn giam lỏng cô nữa hay sao?

Thấy vẻ mặt cảnh giác cao độ của người phụ nữ trước mặt, anh ta mỉm cười. Sau đó, Hàn Văn Trịnh đưa ngón tay lạnh buốt của mình sờ lên mặt cô, cảm nhận sự mịn màng của da thịt qua đầu ngón tay.

Anh ta cười nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, đừng sợ hãi.”

Nguyễn Khánh Linh không hề tin Hàn Văn Trịnh. Từ những việc xấu mà người đàn ông này đã từng làm, anh ta lừa cô tới đây thì sao có chuyện không làm gì được.

Hàn Văn Trịnh cũng biết Nguyễn Khánh Linh không tin mình. Nhưng dù cô có tin hay không thì sắc mặt của anh ta cũng không vì vậy mà thay đổi. Giữa trán của Hàn Văn Trịnh lộ ra sự u ám, anh ta nói: “Tôi chỉ mời cô tới đây làm khách thôi. Vì thế, cô phải ngoan ngoãn, biết chưa?”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy đầu ngón tay và ánh mắt của anh ta đều vô cùng đáng sợ. Cô xoay mặt qua một bên, không muốn đối thoại với người đàn ông ghê tởm này. Sự căm ghét của Nguyễn Khánh Linh lộ rõ trên mặt.

Hàn Văn Trịnh thấy thế thì lực vuốt ve của ngón tay lại tăng thêm, làn da mịn màng dưới ngón tay của anh ta xuất hiện một vệt đỏ. Chỉ có điều, Nguyễn Khánh Linh không rên lấy một tiếng, dường như cô chẳng thấy đau.

Thấy thế, Hàn Văn Trịnh khẽ cười. Anh ta thu tay về, nắm lấy cằm của cô và kéo mạnh lại rồi hôn mạnh vào đỉnh đầu Nguyễn Khánh Linh một cái, giống như đang để lại dấu ấn của mình vậy.

Hàn Văn Trịnh nhìn cô một lúc, sau đó ra lệnh cho bảo vệ đưa cô xuống. Anh ta nhìn chằm chằm vào thân thể mảnh mai của Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy xen lẫn vẻ bị ép buộc.

Bây giờ, cô không nghe lời cũng không sao, chỉ cần là thứ bản thân muốn có được thì sớm muộn gì cũng là của anh ta thôi, lúc này không cần vội. Trước hết phải dọn dẹp sạch sẽ những vướng bận xung quanh Nguyễn Khánh Linh đã. Chỉ trong phút chốc, ánh mắt của Hàn Văn Trịnh trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc này, một người chạy tới ghé vào tai anh ta thì thầm một câu. Ánh mắt của Hàn Văn Trịnh lóe lên vẻ hưng phấn và tàn nhẫn.

“Tới nhanh như vậy ư? Mời anh ta vào đi.” Anh ta trầm giọng nói.

“Vâng.”

Phạm Nhật Minh được người của Hàn Văn Trịnh dẫn vào trong trang viên. Anh là người đầu tiên phát hiện ra Nguyễn Khánh Linh mất tích. Sau khi kiểm tra camera giám sát thì mới phát hiện cô đã lái xe rời đi.

Thật ra, lúc Nguyễn Khánh Linh rời đi không lâu, Phạm Nhật Minh đã đuổi theo rồi. Trong lúc đuổi theo, Phạm Nhật Minh có gọi điện thoại cho Trung Huy, vì thế anh mới biết chuyện gì đang xảy ra. Có người đóng giả làm anh để dụ cô vào bẫy, vì thế Nguyễn Khánh Linh mới vội vội vàng vàng rời khỏi bệnh viện.

Có định vị mà lúc trước cô gửi cho Trung Huy nên Phạm Nhật Minh liều mạng lái xe đuổi theo, anh sợ bản thân tới chậm một bước thì Nguyễn Khánh Linh sẽ gặp chuyện bất trắc. Phạm Nhật Minh nhìn bóng lưng của bảo vệ phía trước, cau mày suy tư.

Chuyện lần này khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu đối phương muốn làm hại Nguyễn Khánh Linh thì sao có thể nghĩ tới chuyện Phạm Nhật Minh xuất hiện, lại còn lập tức mời anh vào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.