Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1122




Chương 1122

Cô ấy cảm thấy hơi bất thường, tăng tốc chạy lên, sau đó nhảy xuống ngựa, ngồi xuống trước mặt người đàn ông, cô ấy thử gọi tên anh ta một tiếng: “Giang Đức à?”

Anh ta vẫn không đáp lời cô ấy.

Mia bị dọa sợ, cô ấy đang muốn lấy người anh ta, kết quả nhân viên công tác lập tức bước lên cản cô ấy, nói: “Thưa cô chủ, anh đây hẳn là đã bị đau tới ngất đi, chân của anh ta đang bị thương nặng, cứ để chúng tôi xử lý cho.”

Dù sao đây cũng là việc của người công tác trong trường đua ngựa, bình thường không ít người tới đây sẽ bị thương, cho nên bọn họ có kinh nghiệm hơn cô ấy nhiều.

Đầu tiên bọn họ làm biện pháp sơ cứu cho Giang Đức ,sau đó gọi xe cứu thương đến đón anh ta đi.

Mia cũng đi theo.

Cũng may làm sơ cứu kịp thời, cho nên vết thương của Giang Đức không trở nặng thêm, anh ta cũng dần dần tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Mia thấy khuôn mặt anh ta đã hồng hào lên một ít, rốt cuộc chút lo lắng trong lòng cũng lắng xuống.

Cũng may, hẳn là anh ta không còn gì nguy hiểm nữa.

Giang Đức vừa tỉnh dậy là thấy ngay cô gái như vậy, khóe miệng anh ta cong lên, cười nói: “Còn tưởng lúc mấu chốt cô sẽ giống xe bị tuột xích, xem ra cô cũng không ngốc như tôi nghĩ.

“…”

Ban đầu Mia thấy anh ta tỉnh lại, còn muốn hỏi han quan tâm anh ta vài câu, kết quả lại nghe thấy tên đàn ông này nói như vậy.

Khóe môi vừa nâng lên của cô ấy lập tức rũ xuống.

Quả nhiên cô ấy không trông mong gì vào việc nghe thấy lời hay ý đẹp từ cái miệng khốn nạn của tên này cả.

Giang Đức thấy Mia xụ mặt ngồi im không lên tiếng, anh ta không nhịn được cười gọi một tiếng: “Bé con.”

Mia tức giận đáp một câu: “Gì?”

“Đi rót cốc nước hộ tôi.” Giang Đức nói.

“… Anh cụt tay rồi à?”

Mia vô ý trả lời, kết quả nghe thấy Giang Đức cười một tiếng, mắt nhìn chân của mình, giọng nói hơi bất đắc dĩ, thế nhưng cẩn thận nghe xong thì lại không giống như vậy.

“Chân tôi đang bị thương.” Giang Đức cười nói.

“…”

Rốt cuộc Mia vẫn đi rót cho anh ta một cốc nước, cô ấy tự an ủi mình, người bệnh đang bị thương là to nhất, cô ấy không thể so đo với bệnh nhân được.

Kết quả Giang Đức được nước làm tới, nhận được nước rồi lại sai cô ấy đi gọt táo.

Mia vẫn thầm nói đừng so đo với bệnh nhân, gọt cho anh ta quả táo.

Nụ cười trên mặt Giang Đức càng lúc càng rộng, anh ta cầm quả táo ăn một cách thỏa mãn, sau khi ăn xong cũng không kiếm việc cho Mia làm nữa.

Lúc này Mia xách túi định rời đi, cô ấy nói: “Anh gọi điện cho người trong nhà đi, tôi phải đi rồi.”

Thấy cô ấy muốn đi, trong lòng Giang Đức không khỏi cảm thấy trống rỗng, cũng không phải là muốn thả cho cô ấy đi, nhưng anh ta chỉ lắc đầu nói: “Người nhà của tôi đều không ở đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.