Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 275-1: Tiểu Hắc xà trở về (1)




”Cục cưng nói không tính, mẫu hậu nói mới tính, đây là chuyện của mẫu hậu, không liên quan đến cục cưng.” Bé cũng không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm, ngây ngô nói, xong rồi vẫn không quên bồi thêm một câu: “Cục cưng thích chú lắm.”

Lửa giận từ từ hướng lên trên, Mặc Nhật Tỳ gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Tử Tuấn đang ngủ vừa ngon vừa say, hận không thể cho hắn lập tức biến mất. Mới một thời gian ngắn như thế đã thu phục được con hắn, tên đàn ông này chẳng những muốn cướp con hắn mà còn muốn đoạt nữ nhân của hắn nữa.

“Ta là phụ vương của con.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng hết sức căm tức, nếu như mình đến chậm một bước, như vậy chẳng phải đã tặng không hai người này cho kẻ khác à?

Bé lập tức lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, mờ mịt không biết làm sao, ngây ngô nói: “Phụ vương, con biết người là phụ vương của con, nhưng là nghe nói: ở nhân gian ai muốn làm phụ thân của con cũng được mà, nghe nói nếu mẫu hậu muốn đổi phụ thân cho con cũng được ạ.”

“Con câm miệng.” Hắn tức giận đến sùi bọt mép, cắt ngang lời bé lải nhải, hai mắt lộ ra ánh sáng hung ác, giống như muốn ăn thịt người.

“Phụ vương, người tới đây làm gì ạ? Không phải người nên cùng Đại phi ân ân ái ái à, sao có thể rảnh rỗi bỏ chạy đến nhân gian được vậy? Phụ vương có việc gì sao?” Bé con tinh ranh, bị mắng một chút, lập tức giảo hoạt men theo tiến hành phản kích, cố ý tỏ ra nghi hoặc hỏi.

Mặc Nhật Tỳ vừa nghe, cơn tức lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi , vô cùng xấu hổ, hắn biết vừa rồi bản thân đã quá xúc động, vừa thấy con trai và tên nam nhân khác ở cùng nhau, liền vội vã xuất hiện, thật quá không thận trọng mà.

“Ách, phụ vương ghé qua nhân gian, liền đến xem con sống thế nào? Đã quen hay chưa? Có nhớ phụ vương không, phụ vương ngược lại rất nhớ con.” Hắn xấu hổ chưa được bao lâu, liền lập tức viện cớ, công khai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Bé âm thầm cười trộm trong lòng, bé là ai chứ, may mà bé không có ngu ngốc, may mà bé thông minh hơn phụ vương, bằng không thật đúng là bị lừa rồi, dù sao bé cũng đâu phải mẫu hậu, những lời này lừa ai thế.

“Phụ vương con sống rất rốt, vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, phụ vương có thể yên tâm trở về đi, con sẽ chăm sóc mẫu hậu thật tốt.” Bé con mở to hai mắt nói bừa, thuận theo lời của Mặc Nhật Tỳ để chọc hắn tức chết.

Mặc Nhật Tỳ lại phát hỏa, sao đôi mẫu tử này đều không chịu gặp hắn thế? Sao mà toàn ngóng trông hắn đi vậy, hơn nữa còn tuyệt không để ý đến hắn, không coi trọng hắn, thật quá đáng giận đó.

“Phụ vương lệnh cho con nói với mẫu hậu con rằng: không cho phép nàng làm bậy ở bên ngoài, lại càng không cho nàng tìm kẻ khác, -lleqyuyquydonn- con cứ nói đây là quy định của Xà tộc, không cho phép nàng làm chúng ta mất mặt.” Hắn oán hận nhìn thoáng qua Mộc Tử Tuấn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bé thật sự là trời sinh cùng hắn đối nghịch, vừa nghe xong liền lộ ra biểu cảm mờ mịt, ngây ngô hỏi: “Phụ vương ơi, Xà tộc chúng ta có quy định ấy ạ? Cho dù có, nhưng mẫu hậu con là người mà đâu phải xà, hẳn là không thuộc quyền quản lý của Xà tộc đi? Hơn nữa mẫu hậu đã về nhân gian thì đâu còn liên quan tới Xà tộc, mẫu hậu yêu ai con cũng không thể xen vào.”

Mặc Nhật Tỳ còn chưa kịp tức giận, bé liền nói thêm một câu chọc hắn tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.

“Con cảm thấy nhân gian rất tốt ạ, con rất thích ạ, con không muốn trở về đâu, mẫu hậu cũng vậy đó, chú Mộc thật sự rất tốt, đối xử với cục cưng và mẫu hậu tốt vô cùng.” Bé vờ như không thấy sắc mặt hắn càng lúc càng đen, vui vẻ nói líu la liu lo.

“Đủ rồi, các ngươi thật quá phận.” Cuối cùng hắn cũng tái mặt rồi, thở phì phì cắt đứt lời nói hưng phấn của bé, kích động muốn quăng người đàn ông trên giường kia đi.

Bé ngoan ngoãn ngậm miệng, oan ức nhìn hắn, chỉ là ở trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả giờ đang phải cố nén, rất có khả năng bị nội thương.-lelqyd-on-non Thế nhưng, bé chỉ có thể vô cùng uất ức, ngây ngô bĩu môi nói: “Phụ vương, người làm sao vậy?-le-llelee- Có phải con đã nói sai rồi không? Nhưng con thật sự vui vẻ mà,-quuy- người có muốn gặp mẫu hậu con không?-dônn- Hay để cục cưng đi gọi mẫu hậu qua đây nhé?”

Bé tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là cố ý chọc hắn tức chết, nhưng khi Mặc Nhật Tỳ nghe bé nói xong lại giống như con chuột gặp phải con mèo, nhanh chóng ngắt lời bé.

“Không cần, phụ vương còn có việc, không có ý định gặp mẫu hậu con đâu, huống chi bây giờ nàng đang nói chuyện với bạn bè nữa, phụ vương phải đi đây.” Hắn chật vật không chịu nổi, ôm bé đặt xuống giường, tâm không cam tình không nguyện nói.

Bé cái hiểu cái không gật gật đầu, hướng về phía hắn mỉm cười ngọt ngào, tay nhỏ bé vẫy vẫy với hắn: “Hẹn gặp lại phụ vương ạ, khi nào rảnh thì đến nhân gian chơi cùng cục cưng ạ.” -lelelelequuyuyuydooonnnnnnn-

Tức chết hắn, nhìn dáng vẻ vội vàng muốn đuổi hắn đi, thậm chí còn chẳng có chút lưu luyến của bé, hắn liền phát hoả, hắn liền đau lòng, gan đau, thậm chí là toàn thân đau. Lại nhìn Lý Quả ở phòng bên cạnh, sao chẳng có chút khổ sở nào thế? Theo hắn thấy thì đúng là đường làm quan rộng mở, như cá gặp nước, cuộc sống quá ư có tư có vị, sinh khí dồi dào, còn tốt hơn lúc ở trong hoàng cung.

“Phụ vương, người còn chưa đi à? Có phải muốn nói thêm gì với cục cưng hay không?” Bé chớp chớp đôi mắt to đáng yêu xinh đẹp, lại bày ra biểu cảm vô tội dễ thương, bập bẹ hỏi.

Mặc Nhật Tỳ lo lắng đầy mặt rời đi, quả thực là tức chết hắn, hơn nữa còn làm cho hắn hoàn toàn không thể phát hỏa, nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thấy gương mặt lấm lét như tên trộm của bé, hắn sẽ thật sự cho rằng con trai mình rất ngoan rất hồn nhiên đó.

Đôi mẫu tử này đúng là khắc tinh của hắn mà, không hề đặt hắn vào trong mắt, lại càng không coi trọng hắn, sao hắn còn vì bọn họ mà đến chứ, thật sự là tự làm bậy không thể sống.

Sau khi Mặc Nhật Tỳ rời đi, trong lòng cực kỳ vô vị, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy tâm lý đặc biệt khó chịu, cảm giác không được ai coi trọng thật khó chịu.-diieieiennnnndannnndlllqlllqyyyyydoonnnn-

Tiếp theo, hắn liền tự nhiên xuất hiện trong biệt thự mà lúc trước hắn từng sống khi còn ở nhân gian, rồi thấy quản gia Lâm đang cực kỳ kinh ngạc nhìn mình, quản gia Lâm nhìn hắn trong chốc lát, lúc này mới tin tưởng Xà Vương đến đây.

“Lão nô tham kiến Vương.”

Vẻ mặt quản gia Lâm đầy khó hiểu, sao Vương lại đến đây? Không phải đang vui vẻ cùng Đại phi ở Xà quốc sao? Sao rảnh rỗi chạy tới nhân gian chứ? Chẳng lẽ Đại phi cũng đến đây? Trong lòng ông ta âm thầm suy đoán, không khỏi thở dài, sao tiểu thư và Tiểu Xà Vương đến chỗ nào cũng không thể yên bình vậy, đáng thương quá đi mất.

Mặc Nhật Tỳ rõ ràng cảm giác được quản gia Lâm không hề vui mừng khi thấy mình đã đến, mơ hồ còn có chút không chào đón, khiến hắn không chỉ có kinh ngạc mà còn rất khó chịu nữa. Mấy có vài ngày, những người này đã làm nên trò trống rồi, ở trong lòng bọn họ hắn không hề có chút địa vị nào.

“Các ngươi vẫn ở chỗ này à?” Hắn nhìn quanh bốn phía, nơi này chẳng hề có chút biến hóa nào, ngoại trừ có thêm chút nhân khí và cảm giác ấm áp.

Quản gia Lâm thành thực gật gật đầu, không dám nhìn thẳng hắn, cung kính nói: “Đúng vậy thưa Vương, tiểu thư và Tiểu Xà Vương cùng với mọi người đi theo tiểu thư đến nhân gian đều ở đây, không biết Vương có chuyện gì ạ? Tiểu thư và Tiểu Xà Vương đi vắng rồi ạ.”

Hắn nổi giận, sao ai cũng không muốn gặp hắn thế? Vừa mới đến đã không khách sao với mình rồi.

“Bổn vương biết, vừa rồi đã tới gặp qua bọn họ rồi.”

Hóa ra là như vậy, quản gia Lâm bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng dâng trà cho hắn, từ nét mặt của Xà Vương, ông ta đã biết hình như vị chủ tử này đang tức giận, lần này ông ta không dám nhiều lời, im lặng đứng hầu hạ.

Qua một hồi lâu, chính là hắn phá vỡ sự im lặng, thản nhiên căn dặn quản gia Lâm: “Bổn vương sẽ ở lại nhân gian trong một khoảng thời gian, tạm thời ở đây đi.”

Hả?! Quản gia Lâm khiếp sợ rồi, kìm lòng không nổi nhìn về phía hắn, Vương phải ở lại chỗ này hả? Vậy tiểu thư và Tiểu Xà Vương phải làm sao bây giờ? Nếu tiểu thư biết thì sao đây? Ông ta rất khó xử.

“Vậy, vậy, lão nô sẽ bẩm báo với tiểu thư và Tiểu Xà Vương ạ, nếu không Vương thương lượng trước với tiểu thư đi ạ?” Quản gia Lâm vã mồ hôi lạnh, không khỏi do dự nói.

Mặc Nhật Tỳ lập tức đen mặt, lửa giận lúc trước nhích từng chút từng chút lên trên, rốt cuộc không nhịn được giận dữ đập bàn đứng lên: “Bổn vương muốn làm gì còn phải đi thương lượng với nàng à?-lel3quyqu4dond0n- Bổn vương là chủ tử của ngươi hay nàng là chủ tử của ngươi? Rốt cuộc ngươi có đặt bổn vương vào mắt hay không hả?”

“Lão nô sai rồi, lão nô đáng chết, xin Vương thứ tội.” Quản gia Lâm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, 'bịch' một tiếng liền quỳ xuống, sợ hãi vội vàng nói.

“Hừ, xem ra ngươi ở bên cạnh nàng quá lâu nên tính cách không khác gì nàng cả, ngay cả bổn vương cũng không coi ra gì.” Hắn thở phì phì quát. Hắn không cơ hội rống nàng, bé thì khiến cho hắn có lửa cũng không thể phát, bây giờ có thể phát tiết ở trên người quản gia Lâm, hắn liền mắng cho ông ta thối đầu.

Quản gia Lâm đổ mồ hôi như mưa, cả người phát run, trong lòng chỉ cảm thấy Vương thay đổi, tính tình thật sự là hỉ nộ vô thường, đây đều là do vị Đại phi kia, không biết sống chung với Vương như thế nào mà mới một thời gian ngắn không gặp, tính tình Vương lại càng cổ quái hơn.

Trong lúc quản gia Lâm vô cùng ai oán trong lòng thì Mặc Nhật Tỳ cũng mắng gần xong, hắn mệt mỏi đặt mông ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo hai chân, sắc mặt khá hơn rất nhiều.

“Vương, tiểu thư và Tiểu Xà Vương không có ở đây.” Quản gia Lâm run rẩy đứng lên, lén lút nhìn hắn một cái, mắt thấy hắn gần như đã hết tức giận, trong lòng mới run sợ nói.

“Bổn vương biết rồi.” Hắn tức giận nói, nếu như nàng ở đây, hắn có thể quang minh chính đại tiến vào như thế sao? Hắn dám phát giận vậy à?

Quản gia Lâm vừa nghe liền hơi kinh ngạc, sau đó ngẫm lại, với bản lĩnh cao cường của Vương đương nhiên biết rõ tiểu thư và Tiểu Xà Vương không ở đây rồi, trong lòng ảo não không thôi, ông ta thật là nhiều chuyện mà.

“Đúng rồi, không được nói cho nàng biết bổn vương đã đến.” Hắn nghĩ nghĩ lại căn dặn quản gia Lâm không được bẩm báo cho Lý Quả rằng hắn đã đến.

“Vâng, Vương còn muốn ở lại đây ạ?” Quản gia Lâm gật đầu vội vàng đáp ứng, lại giống như nhớ ra điều gì đó thuận miệng hỏi.-lequuyydd-ônn- Vừa không muốn để tiểu thư biết, vừa muốn ở lại trong này, vậy tiểu thư có thể không biết được à?

Mặc Nhật Tỳ tỏ vẻ đương nhiên, giống như lời ông ta nói quá vô nghĩa, vì thế không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên, bằng không bổn vương nghỉ ở đâu hả?”

“Nhưng sao tiểu thư có thể không biết ngài ở đây chứ ạ?” Quản gia Lâm vô cùng oan ức nói, trong lòng cảm thấy Vương thật ngu ngốc, đến cả chút đạo lý ấy cũng không hiểu nữa.

Lần này, đến phiên Mặc Nhật Tỳ buồn bực, trừng ông ta không nói lời nào. Nếu như hắn không muốn để nàng nhìn thấy chính mình thì hắn có một ngàn phương pháp đó! Nhưng là hình như chỉ có một phương pháp tốt nhất....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.