Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 274-3: Hai cha con (3)




Vì sao ta không có đứa nhỏ, vì sao ta không có đứa nhỏ? Đại phi xoay tròn trong cung Phượng Thê, tựa như một con ruồi không đầu, đi tới đi lui, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú, lúc thì phẫn hận, lúc lại lo lắng, chốc thì tức giận, chốc lại khổ sở.

Tất cả cung nữ đều không dám thở mạnh, trong khoảng thời gian gần đây, chỉ có thể dùng từ hỉ nộ vô thường để hình dung tính khí của Đại phi, tất cả các cung nữ đều nơm nớp lo sợ, như đứng trên miếng băng mỏng.

“Thái y có tới không?” Sau khi vòng vo vài vòng, ả không nhịn được lo lắng, lớn tiếng hỏi cung nữ bên cạnh.

“Nương nương, nô tỳ đã đi gọi Thái y, hẳn là sắp đến rồi.” Cung nữ bị hỏi run sợ trong lòng, run rẩy nói, sợ chính mình làm sai chuyện sẽ bị phạt.

Thần sắc Đại phi khá tệ, nổi giận nói: “Sao mà lề mà lề mề như thế, có phải không để bản cung vào mắt hay không? Đồ cẩu nô tài các ngươi, có phải thấy bản cung không có con nối dòng nên muốn cưỡi lên đầu bản cung, tự tung tự tác không hả?”

“Nương nương, nô tỳ không dám, nô tỳ không có suy nghĩ ấy.” Nhất thời, tất cả cung nữ đều sợ tới mức 'phịch' một tiếng quỳ xuống, thần sắc sợ hãi, có cung nữ cuống quít nói.

“Không dám? Hiện tại không dám, về sau sẽ dám.” Đại phi ngẫm lại liền càng tức giận, ả đã vào đây hơn ba tháng rồi, cái bụng một chút động tĩnh đều không có, ả gấp đến cực độ rồi.

Lúc này, Thái y đến, nhìn thấy người quỳ dưới đất, trong lòng không nhịn được thở dài, xem ra vị Đại phi như thiên tiên này lại phát giận rồi, nếu như hắn không đến, chỉ sợ những người kia phải gặp họa.

“Lão nô tham kiến nương nương.” Thái y tiến vào, cung kính hành lễ với ả.

Đại phi vừa thấy Thái y đến, tâm tình hơi hơi tốt lên, nhưng khẩu khí vẫn rất kém, chất vấn: “Có phải ngươi không muốn chẩn bệnh cho bản cung không? Cảm thấy bản cung không thể hoài thai à?”

“Nương nương, lão nô không dám, lão nô luôn cố tận tâm tận lực chữa trị tốt cho thân thể của nương nương,-llequyd-o--nn- về phần nương nương có thể mang thai con nối dõi của Vương hay không thì lão nô không biết.” Thái y lớn mật ăn ngay nói thật, muốn mạng của hắn, hắn cũng không có cách nào cam đoan làm cho ả mang thai con nối dòng của Vương, hơn nữa hắn làm sao mà biết vì sao ả không thể mang thai, thân thể của ả rất khỏe mạnh mà.

“Không biết, không biết, vậy ngươi còn làm Thái y làm gì? Ngươi cút về nhà chờ chết đi sẽ tốt hơn đấy.” Đại phi vừa nghe, cơn tức liền dâng lên, những lão già này đều chả có bãn lĩnh gì, toàn nói ả không có bệnh, thân thể rất tốt, nhưng nếu như thân thể không thành vấn đề thì vì sao không mang thai được, những lão già kia đều không trả lời được, thật sự là tức chết ả mà.

Không biết là do Thái y tốt tính hay là không dám cãi lời ả, chỉ thản nhiên nói: “Lão nô cũng muốn về nhà lắm nhưng Vương không cho phép, nếu như nương nương có thể làm chủ như lời nói, như vậy xin cho lão nô về nhà đi.”

Đại phi nhất thời tức giận đến không nói ra lời, chính vì ả không có quyền quyết định bằng không ả đã đuổi hết mấy lão già này đi rồi, nay ả muốn mang thai con nối dõi của Vương là nhất định phải dựa vào bọn họ, thật sự là tức chết ả mà.

“Đừng tưởng rằng bản cung không dám, giữ lại ngươi là vì thân thể của bản cung, ngươi còn không mau cút lại đây thay bản cung chẩn trị.” Đại phi kiêu ngạo bước đến ghế chủ vị ngồi xuống, mất kiên nhẫn thúc giục.

Thái y cung kính hành lễ, ổn trọng không gấp không vội đi tới trước mặt ả, cúi đầu, bắt mạch, lại nhìn qua đầu lưỡi ả, hỏi một vài thói quen sinh hoạt của ả, sau đó lui sang một bên.

“Nương nương, thân thể tốt lắm.” Hắn chỉ cho ra kết quả như vậy, vì vậy nữ nhân này quả thật là không có bệnh, về phần vì sao không thể mang thai, hắn cũng không biết.

Đại phi vừa nghe, lập tức phát cáu, thân thể tốt thì vì sao không mang thai? Không mang thai đã nói lên thân thể ả có vấn đề rồi.

“Lang băm, tất cả đều là phế vật, không có bệnh à? Không có bệnh thì vì sao bản cung vẫn chưa mang thai con nối dõi của Vương? Bản cung thấy các ngươi toàn là ăn chùa, hòa toàn chả có trình độ gì cả.” Ả không nhịn được phẫn nộ chửi ầm lên, hoàn toàn không để ý hình tượng.

Mấy ngày qua, mỗi ngày ả đều triệu Thái y đến xem bệnh cho mình, nhưng cho dù là thay đổi các Thái y thì kết quả vẫn na ná giống nhau, nhất trí cho rằng ả không có bệnh.

Không có bệnh lại không mang thai được hả? Đây mới là điều khiến ả tức giận nhất, vì sao nữ nhân đê tiện đó mang thai còn sinh con được, ả lại không được? Nàng ta có con trai, vì sao ả không thể có?-leqydydydonn- Nếu như không có con, như vậy ả chẳng còn chút hy vọng nào, không có cái dựa vào, cứ như vậy mà sinh tồn trong cái vương cung này, một ngày nào đó sẽ bị các nữ nhân trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn thay thế mất, ả sợ hãi, ả không thể chấp nhận.

“Lão nô vô năng.” Thái y hết cách, đành phải nói như vậy, tóm lại hắn chính là không chẩn ra được bệnh gì, có giết hắn cũng vô dụng thôi.

Mặt mày Đại phi xanh mét tái nhợt, đôi mắt to xinh đẹp trợn trừng, vô cùng đáng sợ, ả thở phì phì căm tức nhìn Thái y thật lâu, mới oán hận nói: “Cút, cút cho bản cung, đồ vô dụng.”

Thái y vừa nghe, không nói hai lời liền vội vàng chạy lấy người, dù sao hắn cũng không muốn lưu lại trong này, quả thực chính là chịu tội mà, quả thực là muốn mạng già của hắn. Vẫn là tiểu thư tốt hơn, đáng tiếc...

Keng, choang, bốp...., Thái y chân trước mới vừa đi, trong cung Phượng Thê ở sau lưng liền truyền ra một loạt tiếng vang, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kinh hô truyền tới, Đại phi lại đang phát giận, từ lúc không thể có thai, không thành Xà Hậu, cơn giận của ả càng ngày càng nhiều, gần như là không khống chế được.

Lúc Mặc Nhật Tỳ đến gần cung Phượng Thê, nghe được âm thanh bên trong truyền ra, không khỏi chau mày, vừa mới bắt đầu hắn còn có thể thông cảm, Đại phi cũng không phát tiết cảm xúc ở trước mặt hắn, nhưng dần dà, sau khi không thể mang thai liền không tiết chế nữa, có mấy lần còn phát giận đúng lúc hắn tới.

“Vương.” Bên ngoài, cung nữ và thị vệ nhìn thấy hắn, vội vàng cung kính hành lễ với hắn, ân cần thăm hỏi.

Hắn gật gật đầu, cứ thế đi đến cung Phượng Thê, đứng ở bên ngoài, liền không kìm lòng nổi đứng lại, trong nháy mắt đó, hắn vậy mà không muốn nhìn thấy Đại phi, không thể nói rõ là vì sao. Cung nữ đứng ở ngoài cửa vừa định hành lễ với hắn, liền bị hắn phất tay ngăn lại, đành phải im lặng đứng cung kính.

“Không phải các ngươi đang chờ để chế giễu sao? Nữ nhân kia có thể sinh vậy thì vì sao bản cung không thể sinh chứ? Vì sao?” Đại phi vừa phát hỏa vừa đập vỡ này nọ, còn lớn tiếng mắng.

Mặc Nhật Tỳ bởi vì câu đó mà không nhịn được nhăn mặt nhíu mày, đã lâu rồi hắn không có nghe đến tên của nàng, có một cảm giác dường như đã xa cách mấy đời. Từ ngày bọn họ cùng nhau rời đi, hắn từng ghé qua, người đi nhà trống, đâu còn có chút nhân khí nữa, ngoại trừ các loại rau và hoa bọn họ từng trồng, cùng cung điện, sân vườn được quét tước cực kỳ sạch sẽ.

“Tất cả đều là lang băm, lại tìm thêm cho bản cung mấy vị đại phu tốt đến đây.” Đại phi hoàn toàn không biết Mặc Nhật Tỳ ở bên ngoài, ả đập vỡ tất cả mọi thứ xong, thở hổn hển ngồi trên ghế chủ vị, quát to với cung nữ ở phía dưới.

Các cung nữ thấp thỏm lo âu gật gật đầu, vội vàng đi thu dọn này nọ, mấy cung nữ khác liền vội vã chạy ra ngoài nhờ người đi tìm đại phu.

“Vương.” Cung nữ chạy ra ngoài cửa bất ngờ thấy Mặc Nhật Tỳ đang đứng thẳng, không nhịn được khiếp sợ sợ hãi thất thanh kêu lên, cuống quít hành lễ.

Mặc Nhật Tỳ phất phất tay làm cho các nàng đứng lên, sau đó mặt không chút thay đổi đi vào bên trong, nhìn thấy không ít cung nữ đang khẩn trương thu dọn mảnh vỡ trên đất. -truyện chỉ đăng trên diễn đàn lê quý đôn-

“Vương.” Các cung nữ vừa thấy hắn đi vào, sợ tới mức vội vàng hành lễ.

Mà Đại phi vốn đang tức giận đột nhiên thấy hắn tiến vào, giật nảy mình, lập tức sửa sang lại dung nhan, sau đó lệ tuôn như mưa chạy vội về phía hắn, khóc nói: “Vương, Đại nhi vô dụng, Đại nhi muốn sinh con nối dòng cho Vương, Thái y đều nói Đại nhi không sao cả, nhưng vì sao không mang thai được? Trong lòng Đại nhi rất khổ sở, rất sợ hãi, rất bất an, thưa Vương.”

“Bổn vương đã có con nối dòng rồi, sinh hay không cũng không quan trọng, nàng đừng để ý nữa.” Hắn bật thốt ra, từ sau khi có bé con, hắn liền bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không quan tâm bản thân có con hay không.

Đại phi vừa nghe, trong lòng cực kỳ bấp bênh, đứa nhỏ đó cũng không phải là của ả, làm sao ả có thể không quan tâm chứ, tự thân sinh mới là tốt nhất.

“Nhưng mà, nhưng mà, Đại nhi muốn có con với Vương, con của hai chúng ta thôi.” Ả nũng nịu nói, vô cùng uất ức.

Mặc Nhật Tỳ nghe xong chỉ cảm thấy nàng ta đang ép buộc mình, hắn đâu phải không cho nàng ta, mà là chính nàng ta không sinh được, vậy bảo hắn làm sao bây giờ? Loại giao phối ấy vốn chính là thiên ý, nàng ta như vậy không phải đang cố tình gây sự sao?

“Có thì có, không thì thôi, đây là thiên ý, không thể cưỡng cầu, có lẽ về sau sẽ có.” Giọng điệu của hắn rất không tốt, trước kia cảm thấy nữ nhân này giống như thiên tiên, hiện tại sao mà càng ngày càng tục tằng vậy? Vì một chút việc mà ồn ào, cả ngày đập phá này nọ, hắn có của nên không sao cả, nhưng cứ mãi như thế, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.

Đại phi nghe thấy hai chữ 'thiên ý' này liền oán hận, ả muốn thành Xà Hậu thì thiên ý không cho phép, hiện tại ngay cả sinh một đứa nhỏ cũng phải xem thiên ý, thiên ý cái chó má gì chứ, ả hận chết ông trời rồi.

“Vương, có phải ngài đã không còn yêu Đại nhi hay không? Đại nhi sẽ rất đâu khổ, sẽ rất khó sống ạ.” Ả có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy Mặc Nhật Tỳ dường như đã khác xưa, tuy rằng vẫn đến thăm mình mỗi ngày, song hình như cảm giác đã không còn thân mật như trước, có chút xa lạ.

Mặc Nhật Tỳ hơi buồn bực, gần đây mỗi ngày nữ nhân này đều hỏi mình còn thích nàng ta hay gì gì đó không, làm cho tâm tình hắn không tốt. Sao lúc trước không phát hiện ra nữ nhân này hoàn toàn giống như những nữ nhân khác, ngoại trừ khuôn mặt ra,hắn cảm thấy có chút bị lừa gạt.

“Không có, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, bổn vương còn phải xử lý công vụ.” Hắn đột nhiên đứng lên, không chút do dự nói, sau đó không đợi ả đáp lại liền bỏ đi không hê quay đầu lại.

Lần đầu tiên, hắn không thể nán lại trong cung Phượng Thê. Lần đầu tiên hắn cứ bỏ lại Đại phi mà rời đi như vậy, lần đầu tiên hắn phát hiện hắn không muốn đến cung Phượng Thê nữa, lần đầu tiên hắn phát hiện bản thân vậy mà bắt đầu phiền chán nàng ta rồi.

Mặc Nhật Tỳ vừa đi vừa cảm thấy khiếp sợ, hắn từng toàn tâm toàn ý muốn lập Xà Hậu, hắn động tâm, hắn thích, đã mau chóng biến mất, vậy là sao chứ? Là do Đại phi sao? Là từng ngày từng ngày nàng ta dần bại lộ tính cách làm cho hắn cảm thấy chán ghét ư? Như vậy Lý Quả thì sao? Vì sao nàng chỉ im lặng giống như không tồn tại, nhưng lại cố tình tồn tại ở trong lòng hắn, không để tam lại vô ý, cứ như vậy thường thường nổi lên trong lòng.

Là do 'Hắn ta' sao? Nhưng đã bao lâu rồi hắn ta chưa xuất hiện? Hình như đã rất lâu rồi, lúc hắn và Đại phi bên nhau, hắn ta vốn chưa từng xuất hiện qua, trước kia 'Hắn ta' đâu phải như thế.

“Vương, Vương, ngài đừng bỏ lại Đại nhi mà.” Đại phi còn chưa kịp phản ứng, Mặc Nhật Tỳ đã đi rồi, mãi đến khi hắn ra khỏi cung Phượng Thê, ả mới ngây ngốc phục hồi lại tinh thần, lúc này đã quá trễ, ả nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cửa, Mặc Nhật Tỳ đã đi khuất, ả không khỏi rơi lệ đầy mặt, thì thào nói.

Vương chưa từng đối xử như thế với ả, Vương vẫn rất trân trọng, che chở, yêu thương ả, cái gì cũng chiều theo ý ả, sẽ không rời bỏ ả như vậy. Vương thay đổi ư? Bởi vì ả không sinh được đứa nhỏ?

Ánh mắt Đại phi trở nên nghiêm khắc hẳn lên, ả lạnh lùng đứng thẳng, ánh mắt cừu hận hướng về một nơi nào đó. Tất cả đều là do Lý Quả, bởi vì nàng có con trai, đều do nàng, đều do nàng.

“Bản cung muốn tới Ly cung.” Trong lòng tràn ngập oán hận, nếu như không có Lý Quả, không có bé con thì sẽ tốt biết bao,-lequydon-leqydon- ả sẽ là Xà Hậu, ả cũng có thể sinh con của mình.

Chúng cung nữ không dám làm trái, lập tức phủ thêm áo khoác cho ả, sau đó ngoan ngoãn đi theo phía sau, chậm rãi đi về phía Ly cung, đồng thời cũng lo lắng thay cho vị tiểu thư trong Ly cung kia. Chỉ là còn có Tiểu Xà Vương, Đại phi hẳn là không dám làm gì đâu, mọi người đều nghĩ như thế.

Chỉ chốc lát sau, liền đến Ly cung, chỉ là cửa lớn khép chặt, im lặng vô cùng, hình như khung cảnh rất vắng vẻ. Mọi người đứng ở bên ngoài, nhìn tòa cung điện bình thường này.

“Các ngươi tới mở cửa đi, nói là bản cung đến đây.” Đại phi lạnh lùng ra lệnh cho cung nữ bên cạnh, ả nhìn chằm chằm vào cửa lớn không chớp mắt giống như cửa lớn có oán thù gì với ả vậy.

Cung nữ nghe vậy đành phải tiến lên đi gõ cửa, nhưng là vỗ đã lâu cũng không thấy người đến mở, khó xử, vì thế liền lớn tiếng kêu: “Đại phi nương nương đến, xin ra mở cửa.”

Thế nhưng, đợi một lát, vẫn không ai ra mở cửa, điều này làm cho người đứng ngoài cửa kinh ngạc. Lá gan của vị tiểu thư kia cũng thật lớn, nghe thấy danh hiệu Đại phi cũng dám không ra đón, thật đúng là không để vị tân sủng phi này vào mắt.

“Đá văng cửa cho bản cung.” Đại phi tức giận, giận không thể kiềm, quát lớn với thị vệ, tức giận đến cả người phát run.

Bọn thị vệ không thể không bất chấp khó khăn mà tiến lên, một cước liền đá văng cửa lớn, sau đó lập tức lùi sang một bên. Bọn họ không thể đắc tội với Đại phi, nhưng càng không thể đắc tội với Tiểu Xà Vương, hi vọng Tiểu Xà Vương có thể hiểu được bọn họ cũng là thân bất do kỷ, không nên trách tội bọn họ.

Động tĩnh lớn như vậy mà Ly cung vẫn là một mảnh im ắng, giống như không một ai nghe thấy, không một ai xuất hiện. Mọi người liền cảm thấy kỳ quái, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau, không biết làm gì mới tốt, đành phải bất động tại chỗ.

“Các ngươi vào xem.” Đại phi lại ra lệnh với người bên cạnh, nhìn tình hình này lại nghĩ đến Tiểu Xà Vương kia trong lòng chợt bất an, cảm thấy nhất định là cạm bẫy, vì thế liền cho người đi tiên phong.

Các cung nữ liếc mắt nhìn nhau, các nàng biết rõ Đại phi không dám, bởi vì bên trong còn có Tiểu Xà Vương, nhưng là bọn họ đi vào cũng sẽ đắc tội Tiểu Xà Vương mà, song cho dù như thế các nàng cũng không dám làm trái lệnh.-leqydnon- Vì thế vài cung nữ liền cố gượng nơm nớp lo sợ bước vào, sau đó đi dạo một vòng ở bên trong, cuối cùng vài người chạy nhanh ra như bay.

“Nương nương, trong Ly cung không có người, một người cũng không có, tất cả bọn họ đều không thấy nữa.” Các cung nữ thở hổn hển bẩm báo, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ bất an, không biết vì sao lại không thấy người.

Không có người? Đại phi ngây ngẩn cả người, sau đó vội vã đi vào, nhìn thoáng qua bốn phía, quả nhiên không thấy bóng người, hơn nữa còn rất yên tĩnh, nhưng lại chẳng thấy hơi người.

“Bọn họ đi nơi nào? Vì sao không có người biết?” Ả kỳ quái hỏi, nhưng vừa nghĩ đến có thể là Mặc Nhật Tỳ lại ban thưởng một tòa cung điện khác, thần sắc của ả rất khó coi.

“Nương nương, chúng nô tỳ không biết.” Các cung nữ thấy sắc mặt ả không tốt, trong lòng có chút hồi hộp, cuống quít nói. Các nàng thật sự không biết, mỗi ngày đều đứng ở cung Phượng Thê, đâu biết nhiều như vậy chứ?

Sắc mặt Đại phi càng tồi tệ, tất cả đều là một đám ăn hại, cái gì cũng không biết, còn muốn tới làm gì?

“Các ngươi lập tức đi thăm dò, không điều tra ra kết quả, các ngươi cũng đừng quay về nữa.”

“Vâng.” Các cung nữ kinh sợ nói, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng lại không có biện pháp gì.

Đại phi đành phải nổi giận đùng đùng trở về cung Phượng Thê, chờ đợi người đi tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo, cũng không biết vì cái gì, ả vẫn rất bất an, đứng ngồi không yên.

Mãi đến khuya, mới có cung nữ lục tục trở về, hiển nhiên là đã tìm được một ít tin tức, bằng không tuyệt không dám trở về.

“Nói, bọn họ đi nơi nào?” Ả vừa thấy người trở về bẩm báo, liền bất đắc dĩ hỏi, vô cùng vội vàng.

“Nương nương, nghe nói bọn họ đã rời khỏi Ly cung, hình như là quay về cố hương của vị tiểu thư kia, Tiểu Xà Vương cũng đi theo rồi.” Cung nữ này phải đến chỗ phân chia đồ cho các cung mới tìm hiểu được, bởi vì bên Ly cung đã không có ai đến lĩnh đồ đạc từ lâu, hơn nữa người Ly cung cũng không có ai xuất hiện nữa.

Đại phi chợt hiểu ra, hóa ra là rời đi rồi, đi rồi càng tốt, ả không khỏi cao hứng, làm hại ả lo lắng cả ngày, thì ra là lo lắng vô ích, sắc mặt ả không khỏi tốt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.