Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 258-1: Cục cưng cường đại (1)




Ai ngờ, bé chỉ bĩu môi, vô cùng đáng yêu nói chuyện thay mẫu hậu của bé: "Mẫu hậu không hề muốn những thứ đó, mà muốn tình yêu của phụ vương cơ, tuy rằng một phụ vương khác yêu mẫu hậu, nhưng phụ vương hiện tại lại không hề thương mẫu hậu."

Một phụ vương khác, phụ vương này, Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn sợ ngây người, không dám tin nhìn bụng Lý Quả, chấn động, bị hù dọa triệt để. Con hắn là yêu nghiệt, yêu nghiệt khủng bố, rốt cuộc hắn đã tin tưởng lời vật nhỏ nói lúc trước, bé còn cường đại hơn hắn rồi, quả nhiên là siêu cấp cường đại! -leqydon- Đến cả tình huống hiện tại của hắn cũng biết rõ như vậy, không thể không nói, hắn đang có loại cảm giác bị người nhìn thấu.

"Phụ vương đối xử như vậy với mẫu hậu của con không phải tốt lắm sao? Yêu cầu của nàng cũng nhiều quá đấy, nhiều nữ nhân như vậy, nàng còn muốn độc chiếm sủng ái, con à, đó là không thể được." Hắn cố ý thay đổi đề tài, không muốn để cho tên nhóc này lại nhìn thấu mình nữa.

Tiểu tử kia cũng chẳng thèm để ý, làm sao bé có thể không biết tâm tư của phụ vương mình, ngay cả mẫu hậu bé còn biết nữa mà, thế nhưng, bé sẽ không vạch trần hắn: "Phụ vương, vậy người đừng nên trách mẫu hậu, thứ mẫu hậu muốn, người không cho được, như vậy người cũng không thể yêu cầu mẫu hậu làm gì cho mình cả."

Cái bẫy, đây tuyệt đối là một cái bẫy, vật nhỏ còn chưa ra đời đã hoàn toàn đứng về phía mẫu hậu mình, điều này khiến hắn có chút thất bại, thậm chí là cả đố kỵ.

Sao bé lại đối xử tốt với Lý Quả như vậy, còn có 'hắn ta' nữa, thật là tức chết hắn mà, bọn họ luôn đối nghịch với hắn, khiến cho hắn vô cùng thảm hại, vô cùng căm tức, cực kỳ mất hứng.

"Con à, nàng là thê tử của phụ vương nên phải nghe theo phụ vương, con hiểu chưa?" Mặc Nhật Tỳ không muốn dùng giọng điệu quá cứng rắn để nói với con mình, thế là lựa chọn một cách nói tương đối uyển chuyển.

Vật nhỏ ngó lơ, bé không hiểu sao? Chỉ là phụ vương có chút định kiến với mẫu hậu nên không biết mẫu hậu rất tốt thôi.

"Phụ vương, về sau người thường xuyên đến thăm mẫu hậu đi, mẫu hậu cực kỳ cần người đó." Vì mẫu hậu của mình nên bé đã nói ra yêu cầu như thế.

Cần hắn? Nàng cần chính là thuốc bổ, còn có sinh hạ nhi tử của hắn cho tốt. Hắn khinh thường nghĩ, nhưng không hề nói gì, mà chỉ nhấc tay ra khỏi bụng Lý Quả.

"Phụ vương có rảnh sẽ tới thăm nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn sinh con ra thôi." Hắn nói lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Quả đang say ngủ, không hiểu vì sao đến cả nhi tử cũng đứng về phía cô.

Trong lúc ngủ say, Lý Quả không hề biết rằng bây giờ Mặc Nhật Tỳ đang ở ngay bên cạnh mình, cô ngủ rất say, có thể là do mang thai là một chuyện vô cùng vất vả nên cô không hay chợt tỉnh dậy giống như bình thường.

Mặc Nhật Tỳ cứ ngồi im lặng nhìn Lý Quả như vậy, thời gian dần dần trôi đi, hắn cũng không hề hay biết,-lequydon- hơn nữa còn không có chút ý tứ muốn rời đi nào. Từ sau khi nghe vật nhỏ bảo bối của mình nói xong, tư tưởng của hắn mới tạm thời có một -lqd- chút thay đổi, cho nên hắn mới quyết định ở lại chờ đợi cô.

Lý Quả không biết hắn đang đợi mình, nếu như biết bên cạnh đột nhiên có người, chỉ sợ sẽ quá kinh hãi. Mấy ngày qua trong phòng cô không có mười người thì ít nhất cũng có tám, chín cung nữ trông coi, nơi nơi đều là người, cho nên cô ngủ thật sự trầm ổn, rất an toàn.

Bầu trời dần sáng lên, mọi người đứng đợi ở bên ngoài liền liếc mắt nhìn nhau, bởi vì đến bây giờ mà Vương vẫn chưa rời đi, điều này làm cho các nàng ít nhiều cảm thấy hơi kinh ngạc.

Hôm nay Vương làm sao vậy? Chẳng biết Vương muốn làm gì nữa, với lại nếu tiểu thư tỉnh dậy phát hiện Vương luôn ở đây thì không biết có thể mất hứng hay không?

Đúng lúc mọi người ở đây đang bất an, suy đoán lung tung trong lòng, thì cuối cùng Lý Quả cũng đã ngủ đủ một giấc vừa ngon vừa say, rồi tự mình từ từ tỉnh giấc, mở mắt ra mà không có bất kỳ sự phòng bị nào.

"A, ngươi, ngươi, sao lại ở đây?" Cô tuyệt đối không ngờ, lúc mình vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người mà mình không muốn nhìn thấy nhất, đúng là dọa cô giật nảy cả người, sợ tới mức phản xạ có điều kiện từ trên giường ngồi dậy, cách xa hắn một chút rồi kinh ngạc kêu lên.

Mặc Nhật Tỳ cảm thấy khá là bất mãn đối với biểu cảm như gặp quỷ này của cô, nếu không phải vì nhi tử của bọn họ, hắn mới sẽ không ngây ngốc ở đây chờ cô tỉnh lại đâu, còn cô thì sao, thật đúng là không biết điều, vừa gặp mặt cô liền giống như đang thấy quỷ, hắn đẹp trai như vậy, sao có thể đánh đồng với đám xấu xí đó chứ?

"Ngươi tỉnh rồi? Thế nào? Có thấy khó chịu chỗ nào không?" Hắn cứng ngắc nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Lý Quả rồi nhíu mày, cố đè nén vẻ bất mãn, hỏi.

Rốt cuộc Lý Quả cũng hồi phục lại tinh thần, vỗ nhẹ lên lồng ngực còn kinh hãi, rồi cô bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta tốt lắm."

Vốn Mặc Nhật Tỳ nhìn thấy cô đã rất mất tự nhiên, lại nghe thấy cô nói với mình như vậy, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, suýt chút nữa đã muốn nổi giận với cô.

"Bổn vương đến thăm ngươi, ngươi không nên cảm kích sao? Ngươi bày ra dáng vẻ đó với bổn vương, chẳng lẽ là ngại bổn vương đối đãi không tốt với ngươi?" Hắn lạnh lùng nói, vốn định đè lửa giận xuống lại không nhịn nổi mà bùng nổ, điều này làm cho hắn hơi bất ngờ, bởi vì hắn rất ít khi không kiềm chế được.

Lý Quả nghe xong lời hắn nói, thế nhưng không hề có nửa điểm tức giận, vẫn bình tĩnh dọa người như cũ, giống như bọn họ đổi vị trí cho nhau, cô chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Ta rất cảm kích, vô cùng cảm kích, cám ơn ngươi nhiều." Tâm tình cô vô cùng phức tạp, chỉ là cô cố nhịn không biểu hiện ra, trước đây hắn đối xử với cô đúng là rất tốt, thậm chí làm cho cô có một loại ảo giác là yêu thương hắn, nhưng hôm nay cô cảm thấy người đối diện chỉ là một người quen thuộc mà xa lạ, đúng, chính là người xa lạ.

Mặc Nhật Tỳ không hài lòng với thái độ của cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, vô tình nói: "Đây là thái độ biết ơn của ngươi sao? Hình như ngươi rất bất mãn thì phải? Xem ra bổn vương đối đãi với ngươi rất tệ rồi."

Lần này, cô không hề đáp lại lại một cách mỉa mai mà bình tĩnh nhìn thẳng hắn.

Mà hắn bị ánh mắt đó của cô làm cho càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng tức giận, bởi vì bình thường đều là hắn nhìn người khác như vậy, lúc nào thì đến lượt kẻ khác nhìn kỹ hắn như thế? Hắn ngồi tít trên cao, quyền uy đã bị xâm phạm, tôn nghiêm của hắn đã bị khiêu chiến.

"Nữ nhân, ngươi nhìn bổn vương như thế, là muốn bổn vương sủng hạnh ngươi sao?" Đột nhiên, hắn giống như biến thành một người khác, lưu manh, cười xấu xa nói, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.

Mà vẻ bình tĩnh của cô hoàn toàn bị phá vỡ sau khi nghe những lời này, lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể cũng không tự chủ được mà căng cứng, tựa như một con nhím, phòng bị nhìn hắn.

"Sợ rồi hả? Hiện tại mới biết sợ sao? Có phải là đã muộn hay không?" Hắn giống như đang trêu đùa một đứa bé, cười mà như không cười nhìn cô, xấu xa nói, đáng tiếc là vẻ tươi cười của hắn vẫn chưa đạt tới đáy mắt.

"Ngươi muốn thế nào?" Cô giận không phải vì hắn, mà là vì chính mình không đủ dũng cảm, không đủ to gan, hắn nói mấy câu đã dọa cho mình kinh hãi, thật là quá yếu đuối.

Dù sao Mặc Nhật Tỳ cũng là nhân tinh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô đang giả vờ khí thế, ý cười xấu xa trên mặt càng thêm mãnh liệt, hắn thậm chí còn tà ác đến mức dựa sát thân thể vào cô, suýt nữa thì đụng vào mặt Lý Quả.

"Ta muốn thế nào à? Vậy ngươi nói thử xem? Ngươi muốn ta như thế nào?"

Hắn muốn thế nào cô làm sao biết chứ? Nếu như biết thì đã tốt, cho tới bây giờ cô vẫn khó hiểu như cũ, không biết làm thế nào mà chọc phải hắn, để cho hắn bắt cô đến đây, bây giờ vẫn là đầu óc mờ mịt đó.

"Ta không muốn ngươi như thế nào? Chỉ nghĩ ngươi đừng xuất hiện nữa thôi." Cô thản nhiên nói,lqd cố nén nội tâm đang tức giận mãnh liệt, chỉ cần nghĩ đến những chuyện ly kỳ phát sinh trên người mình là cô liền không thể bình tĩnh nổi.-leqyd-

Nàng không muốn hắn xuất hiện ở trước mặt nàng? Mặc Nhật Tỳ bị lời của cô làm ngẩn người. Nàng không muốn thấy hắn? Điều này sao có thể? Nữ nhân nào mà không muốn nhìn thấy hắn chứ?

"Đây là suy nghĩ của ngươi?" Hắn lãnh khốc vô tình nói, bạc môi nhếch lên, hai mắt bắn ra tia sáng lạnh.

Cô gật đầu không chút do dự, đó đúng là suy nghĩ chân thật của cô.

"Đáng tiếc, không được như ngươi mong muốn rồi. Từ hôm nay trở đi, bổn vương sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi mỗi ngày, không biết ngươi có thể kinh ngạc chăng? Ngươi có thể vui mừng chăng?" Hắn cố tình muốn đối nghịch với cô, cô không thích nhưng hắn thích, cô không muốn nhìn thấy hắn, hắn liền để cho cô thấy hắn mỗi ngày, người đau khổ là cô mà không phải hắn.

"Đồ xấu xa." Rốt cuộc cô không chịu đựng nổi kích thích như thế, sắc mặt đại biến, nghiến răng nghiến lợi mắng hắn. -lequ4d0- Vô liêm sỉ, biết rõ là cô không muốn nhìn thấy hắn, lại còn làm vậy với cô, đáng ghét, vô cùng đáng ghét.

Mặc Nhật Tỳ lộ vẻ tươi cười, cực kỳ vui vẻ, nhìn cô tức giận, hắn cảm thấy tâm tình sảng khoái, vui vẻ nói: "Ha ha ha, vậy ngày mai chúng ta gặp nhé, không, đêm nay gặp chứ." Nói xong, hắn liền cất tiếng cười to rời đi.

Đáng ghét, vô liêm sỉ, quá đáng, đôi mắt Lý Quả đều muốn tóe lửa rồi, căm phẫn đan xen, nhưng một chút biện pháp cũng chẳng có, hắn có thể tự do ra vào chỗ này, muốn làm gì thì làm, cô hoàn toàn không thể ngăn cản được.

"Tiểu thư, tiểu thư." Nhìn thấy Vương vui vẻ rời đi, mọi người ở bên ngoài đều là vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, không biết vì sao Vương lại vui vẻ đến thế, chẳng lẽ ngài ấy và tiểu thư đã hòa hợp như lúc ban đầu rồi sao? Cho nên mới vui sướng như thế? Hoàng Nhi và Tri Vũ ngẫm nghĩ một hồi, rồi cùng nhau chạy vào, vội vàng gọi Lý Quả.

Lý Quả vẫn ngồi ở trên giường, sắc mặt khó coi, thấy các nàng tiến vào, liền thu hồi căm giận bất bình, nói với các nàng: "Chị không sao, hắn đi rồi hả?"

"Tiểu thư, Vương đi rồi ạ." Tri Vũ cung kính nói, nàng là người thông minh nên không dám hỏi nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.