Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 252: Thật luyến tiếc đứa nhỏ




Im lặng, tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì bọn họ cũng biết: cô nói rất đúng, để cho một nữ tử cứ như vậy mà sinh đứa nhỏ, thật sự là quá bất công.

"Tiểu thư, thế nhưng, tiểu chủ nhân là vô tội mà." Nước mắt của Hoàng Nhi rơi như mưa, nức nở nói.

Tiểu thư thật đáng thương, tiểu chủ nhân thật đáng thương!

Nước mắt của Lý Quả cũng tí tách rơi xuống, trong lòng cô cũng đâu có dễ chịu, vật nhỏ vừa mới hình thành kia cũng là một phần máu mủ của cô, sao cô có thể không đau? Sao có thể bỏ được?

Chỉ là, cô không còn cách nào cả, ai có thể nói cho cô biết nên làm cái gì bây giờ? Cô cũng biết đau mà, không chỉ là thân thể mà còn cả tâm nữa.

"Tôi biết, tôi biết." Cô thì thào nói, nước mắt rơi như mưa.

Đứa bé ấy không nên tới, không nên tới mà, cô không đành lòng thương tổn nó, cô chính là đầu sỏ là hung thủ giết người!

Tri Vũ cũng khóc, gục ở bên chân cô, vô cùng khổ sở, không biết nên nói cái gì, chỉ biết thương tâm khóc.

Quản gia Lâm thấy thế, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, ông ta hiểu rõ tâm tình của tiểu thư, đổi lại là mình, ông ta cũng hiểu được tiểu thư không nên sinh hạ tiểu chủ nhân, nhưng mà dù sao ông ta cũng là người của chủ nhân, bất luận thế nào đều phải đứng ở bên cạnh chủ nhân, thay chủ nhân suy nghĩ, trung thành với chủ nhân.-lê-quý-đôn-

"Tiểu thư, hay là lão nô đi bẩm báo Vương, ngài lại ra quyết định, có được không?" Quản gia Lâm ngẫm nghĩ, rồi cung kính nói, ông ta hi vọng Vương có thể khuyên bảo tiểu thư, nếu như hai người có thể sống đầm ấm, thì sẽ là kết cục tốt nhất.

"Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta nên đi bẩm báo Vương, xem Vương nói như thế nào, ngài không thể một mình quyết định tiểu chủ nhân đi hay ở." Vừa nghĩ đến Vương, trước mắt Hoàng Nhi liền sáng ngời, cảm thấy được hi vọng, không khỏi vội vàng kêu lên.

Tri Vũ cũng gật gật đầu phụ họa, nhìn cô như cầu xin.

Quản gia Lâm thấy cô không hề hé răng, quyết định không nói thêm nữa, nếu như cô đổi ý, tự mình lén phá đi tiểu chủ nhân, như vậy sẽ phiền toái to.

"Tiểu thư, lão nô đi ngay đây."

Vừa nghĩ đến đó, ông ta không thể ngây người được nữa, thậm chí còn cảm thấy phía sau lưng lạnh run người, cung kính nói với Lý Quả, sau đó lại nói với Tri Vũ và Hoàng Nhi đang quỳ trên đất: "Hai người các ngươi hầu hạ tiểu thư cho tốt, không được có nửa điểm sơ xuất, ta rất nhanh sẽ trở về."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.