Hắn biết cô sẽ không biết, cho nên mới dám lớn mật thổ lộ tâm tình. đ,ôn,đônĐây là lần đầu tiên trong đời hắn có chút khẩn trương, lo l,ê,llắng, sợ hãi, cũng là lý do hắn không dám hiện thân để gặp cô. Hắn sợ sau khi cô biết hắn là Vương nơi này, lại đưa ra yêu cầu phải rời khỏi đây, hắn không dám cược, cũng không thể thua, càng không thể để cô rời đi.
"Về sau, nơi này chính là nhà của nàng, ngoại trừ nơi đây, sẽ không cho nàng đi đâu cả." Hắn thì thào nói, khẽ tựa đầu bên gối cô, nhắm mắt lại, giống như trước đây, nằm ở bên cổ cô, im lặng nghỉ ngơi.
Lý Quả không biết, cô ngủ rất say, nếu như lúc này cô nghe được, chỉ sợ sẽ nhảy dựng lên, chỉ sợ sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Mặc Nhật Tỳ cứ im lặng ngủ bên cạnh cô, vẫn hấp thu ấm áp từ người cô, vô cùng bình tĩnh hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này. Nếu cô ấy cũng có cảm giác với mình thì quá tốt, như vậy sẽ càng hạnh phúc càng hoàn mỹ.
Quản gia Lâm và Hoàng Nhi yên lặng canh giữ ở bên ngoài, bọn họ biết chủ nhân đang ở bên trong, từ lúc chủ nhân đến, bọn họ liền xuất hiện rồi. Chỉ có bọn họ mới là người chứng kiến đoạn tình cảm mà chủ nhân và tiểu thư đã trải qua, càng là người đáng tin tưởng nhất.
Không biết qua bao lâu, Mặc Nhật Tỳ đột nhiên mở mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi cổ Lý Quả, yên lặng nhìn gương mặt ngủ say của cô, không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó ánh mắt hắn thay đổi, không còn dịu dàng, tràn đầy tình yêu như trước nữa, mà là có chút sắc bén, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
Hắn nhìn chằm chằm Lý Quả hồi lâu, dường như muốn trừng cho mặt cô nở hoa, dáng vẻ đó, thần thái đó, hoàn toàn như hai người khác nhau. Một hồi lâu sau, hắn đứng bật dậy, bỏ đi không chút lưu luyến.
Chết tiệt, sao hắn lại bị ''hắn ta'' khống chế, tuy hắn không hề chán ghét cô, nhưng vẫn chưa đạt đến mức độ đó. Khi hắn vừa tỉnh lại, không khỏi có chút thất bại, có chút tức giận.
"Chủ nhân." Quản gia Lâm và Hoàng Nhi thấy hắn xuất hiện, lập tức cung kính hành lễ, nhỏ giọng nói.
Mặc Nhật Tỳ dừng ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng liếc một cái, sau đó lạnh nhạt nói: "Hầu hạ nàng cho tốt." Nói xong liền bỏ đi, cũng không quay đầu lại.
Hắn vừa đi, vẻ mặt Hoàng Nhi liền kỳ quái, sao nàng có cảm giác chủ tử này hơi khác lạ, thoạt nhìn có cảm giác lạnh lẽo. Tiểu thư đang ngủ, không thể đắc tội với chủ nhân, vậy chủ nhân là làm sao vậy? Nàng nghĩ mãi mà không ra.