Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 176: Ngủ ở đây?




Hóa ra mình vẫn cóđãi ngộ tốt như vậy nữa! Trong lòng cô không nhịn được có chút đắc ý,những suy nghĩ bất an trong đầu tan đi rất nhiều, cô vốn còn hơi mâuthuẫn, nhưng hiện tại đã tan biến hết.

Hay là cứ ở đây hưởng thụtrước đã, nếu tình hình bất ổn sẽ lập tức rút lui. Cuộc sống ở nơi nàyrất tốt, ăn ngon, mặc đẹp, ngủ tốt, còn có người hầu hạ nữa. Woa, quảthực chính là cuộc sống của đế vương, phải là cuộc sống của thần tiênmới đúng, đánh chết cô cũng chưa muốn rời đi.

Còn có, còn có,nghe nói vị Vương trong truyền thuyết kia rất tuấn mỹ, dù thế nào cũngphải nhìn qua trước đã, nếu tệ quá thì cô chạy trốn là được, có cái gìphải sợ chứ? Cùng lắm là mất cái mạng mà thôi.

"Tiểu thư, tiểu thư." Tri Vũ thấy cô im lặng hồi lâu, đợi một hồi, nàng không nhịn được hô to.

"Hả, chuyện gì?" Lý Quả đang nghĩ đến mê mẩn, nghĩ đến hưng phấn, hoàn toànkhông chú ý tới nàng gọi, đợi đến khi phục hồi tinh thần, không khỏikinh ngạc hỏi.

"Không biết đêm nay Vương có tới đây không nữa."Vừa rồi, Tri Vũ chính là muốn nói với cô chuyện này lê^quý^đôn, bởi vìvị tiểu thư kia được đãi ngộ quá tốt, cho nên nàng cảm thấy có lẽ đêmnay Vương sẽ qua triệu tiểu thư thị tẩm.

Cái gì? Lý Quả kinh hãi, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi bể.

Tri Vũ vừa nói gì, vị Vương trong truyền thuyết kia muốn qua đây? Anh tatới làm gì? Sẽ không phải kêu cô ngủ chung chứ? Cô chợt nhớ tới lời Tiểu Xuân, một đêm vài lần, hình như cô chưa gặp qua bóng dáng nữ nhân nào ở đây.

"Anh ta, anh ta, anh ta muốn qua đây?" Lý Quả kinh ngạc,lắp bắp hỏi, tâm tình vui vẻ ban nãy đã tan biến, chạy mất tiêu, hiệntại chỉ có một loại kích động, vội vàng trốn chạy, nhanh chóng trốnchạy.

Tri Vũ bị dáng vẻ của Lý Quả dọa cho hoảng sợ, thầm nghĩtiểu thư có cần gấp vậy không? Giống như hận không thể thấy Vương ngaylập tức. Song, vị phi tử nào mà chẳng ngóng trông Vươnggiống như vậy, vì thế liền mở miệng nói: "Tiểu thư, nô tỳ cũng khôngbiết, nô tỳ chỉ cảm thấy Vương có thể sẽ tới thôi ạ."

Có thể? Vậy là chưa chắc rồi! Nghĩ đến đây, cô liền thở phào, nhưng tâm tình cũng chẳng thể yên bình nữa.

"Tri Vũ, tên đàn ông kia thật sự đến sao? Trước kia anh ta đều giống vậy ư?"

"Tiểu thư, phần lớn là vậy ạ." Tri Vũ bị câu nói 'tên đàn ông kia' dọa chokinh sợ, có chút kính nể. Tiểu thư lại dám gọi Vương của bọn họ như thế, song nàng cũng không dám nói lung tung, chỉ đành cung kính đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.