"Dung cô cô, chính là nàng ạ." Vị Tri Phủ chỉ vào Lý Quả, hướng về phía vị nữ nhân có chút uy nghiêm, nịnh nọt, cung kính nói.
Dung cô cô đánh giá Lý Quả một hồi lâu, rồi mới gật đầu, phất tay để hai nữ nhân đứng phía sau đi về phía Lý Quả.
"Dẫn nàng qua đây, chúng ta trở về thôi."
'Vâng ạ.' Hai nữ nhân kia tiến lên, ba chân bốn cẳng lôi kéo Lý Quả, đi theo phía sau Dung cô cô, rời đi.
Lý Quả vẫn không hề phản kháng, rất thuận theo để các nàng áp tải đi, chính là muốn xem bọn họ muốn làm gì. Bị ba nữ nhân mang đi rẽ bảy, tám lần, song cô vẫn có thể thấy rõ khung cảnh nơi đây. Hóa ra là một tòa cung điện, ngay cả Tử Cấm Thành cũng thua xa về độ xa hoa.
Đi một hồi lâu, cô bị đưa tới một chỗ trong cung điện, bị ba nữ nhân nhét vào bên trong, sau đó bọn họ liền đi mất hút.
Chỉ vậy thôi à? Lý Quả bị hành động của bọn họ làm cho hồ đồ rồi, không phái người canh giữ cô à? Chẳng để lại một cung nữ để sai bảo sao? Vì sao cô lại không có một cái gì vậy? Sau lại suy nghĩ một lúc, có lẽ chờ một chút nữa sẽ có, vì thế cô liền ngồi chờ.
Thế nhưng, cô đợi rồi đợi, song một lúc lâu vẫn chưa thấy ai xuất hiện, ngay cả bậc cửa cũng chẳng có người gác, tuyệt đối không lo cô sẽ chạy trốn.
"Có ai không?" Rốt cục không kiên nhẫn nổi, cô đành thử mở miệng la to.
Chỉ có điều, vẫn cực kỳ yên tĩnh, không ai trả lời.
"Có ai không? Người đâu." Lần này, cô chẳng thể ngồi yên nữa, chẳng lẽ muốn xua cô vào đây chờ chết ư? Không phải cô vừa đến đã đắc tội với ai đó chứ?
Dù cô có la hét thì vẫn chẳng có ai trả lời, dường như ngoài cô ra thì nơi đây vẫn chỉ có và cũng có mỗi cô thôi.
"Không có người, thì quỷ cũng được mà." Cô buồn bực ngồi xuống, tự lẩm bẩm, trong lòng vẫn muốn đợi một chút.
"Tiểu thư gọi nô tì ạ?" Đột nhiên, một giọng nói u oán bất ngờ vang lên bên tai cô.
"Á. . .Quỷ!" Lý Quả đang nhàm chán nằm sấp trên bàn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói như thế, khiến cô giật nảy mình, nhảy dựng lên, sợ hãi kêu to.
"Á, ở đâu, ở đâu?" Giọng nói kia cũng trở nên hoảng hốt, không khỏi hét to theo, còn túm chặt lấy Lý Quả.