Edit: Hihihaha
" Chồng ơi"
Tạ Sóc vốn dĩ đang ngồi uống cà phê, vừa nhắp một ngụm, liền nghe thấy một tiếng làm bộ làm tịch, ngay sau đó liền có một cơ thể mềm mại không xương dán lên.
Cà phê trong cốc xém chút nữa thì đổ ra, anh nhăn nhăn chân mày, ngẩng đầu lên đối diện với cô.
Trên gương mặt nghiêm nghị, rõ rõ ràng ràng viết một hàng chữ........
Mới sáng sớm mà đã làm cái trò quái gì vậy?
Đối với gương mặt không có biểu tình của anh, nụ cười quyến rũ đặc biệt để lộ ra của Diệp An dần lạnh xuống, xém chút nữa đã thất bại.
Người đàn ông này, khó xử lý quá.
Tính cách đơn giản lạnh lùng cấp mười của người bệnh.
Nghĩ tới việc sắp phải làm, Diệp An hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, quyết định thay đổi chiến thuật, đi theo thứ tự từng bước.
Cô vẫn không tin là không xử lý được anh!
" Cà phê uống có ngon không?"
Cô chuyển chủ đề đến ly cà phê trên tay anh, âm thanh mười phần ôn nhu, điển hình của tấm gương người vợ hiền đức dịu dàng " tự tay em làm đó, không cần dì Châu giúp"
Nếp nhăn trên trán Tạ Sóc liền hằn sâu, để lộ ra biểu tình nghi hoặc " Hóa ra là do cô làm khó trách sao mà khó uống như vậy", ngưng hai giây, đem ly cà phê đưa cho cô.
" Bỏ đường nhiều quá rồi"
Ngay lập tức, Diệp An liền nảy sinh suy nghĩ đem ly và cà phê toàn bộ đập lên đầu anh.
Tức chết người rồi!
Làm sao cô cũng không nghĩ ra, làm sao lại gả cho người đàn ông như thế này?
Độc thân không tốt sao?
Tự bản thân đẹp không tốt sao?
Tại sao lại phải giày vò bản thân mình?
Cả nữa ngày, Diệp An mới bình tĩnh lại được, kiềm chế lại cơn kích động, tiếp lấy ly cà phê.
Bỏ đi, không so đo kiến thức với một người mù.
" Phải không?
Vậy lần sau em bỏ ít đường hơn xíu?"
Cô điều chỉnh tốt tâm tình, cố gắng không bật cười, đem cà phê bỏ trên chiếc bàn bên cạnh.
Vừa quay đầu lại liền phát hiện Tạ Sóc đứng dậy rồi, cô vội vàng đi qua đỡ lấy cánh tay anh: "Anh đi đâu vậy, em đi với anh?"
Tạ Sóc liền ngưng bước chân, quay người lại, biểu cảm có chút không diễn tả thành lời.
Chốc lát sau, anh nhả ra ba chữ: " Nhà vệ sinh"
Diệp An: "......"
Diệp An ngượng ngùng buông tay anh ra,nhìn chằm chằm vào hướng anh rời đi.
Trong tầm mắt, người đàn ông vóc dáng cao lớn, vai rộng eo nhỏ, hai chân dài thẳng tắp,.........trừ tính cách một lời khó mà nói hết, những cái khác không có tật xấu gì cả.
Trong lòng có chút yên lòng.
Người cô gả, cũng không tính là quá tệ.
Không qua bao lâu, Tạ Sóc từ nhà vệ sinh đi ra, Diệp An lại một lần nữa niềm nở tiếp đón.
Tạ Sóc không đẩy cô ra,cho phép cô dính lên người anh, thần sắc nhàn nhạt, giống như đang đợi lần làm càn làm bậy mới của cô.
Chuẩn bị mấy giây sau, Diệp An ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mở miệng: "Chồng ơi, em có việc muốn nói với anh........"
Giọng điệu của Tạ Sóc không chút gợn sóng: " Có chuyện gì?"
Diệp An nói: " Tối nay phòng làm việc của tụi em tổ chức Teambuilding, chính là tất cả mọi người cùng nhau ăn bữa cơm........."
Diệp An cố ý ngừng một lát, ngón tay ở trên cánh tay anh xoẹt tới xoẹt đi, cách một lớp tay áo, giống như trêu ghẹo giống như làm nũng.
Tạ Sóc đợi cả nửa ngày cũng không đợi được câu tiếp theo, cho rằng cô chỉ muốn đi ra ngoài, nên nói với anh một tiếng, không để ý " ừ" một tiếng.
Diệp An nhìn vô anh, cẩn thận từng ly từng tí thăm dò bước tiếp theo: " anh.......đến lúc đó có thể đi cùng với em không?"
Tạ Sóc lông mi khẽ động,thần sắc thay đổi, màu mắt sâu thẵm, rất lâu không có lên tiếng.
Diệp An cảm thấy tình hình không đúng lắm, lại lùi lại một bước: " Anh không muốn đi à?
Vậy........đợi em ăn cơm xong, anh có thể đến đón em không?"
Cô ôm lấy cánh tay anh, dựa trên vai anh, cố gắng để giọng nói của bản thân trở lên mười phần đáng thương.
" Thật ra là như thế này, em nói với mọi người, em kết hôn rồi, nhưng mà mọi người đều không tin, cho nên lúc nãy em nhất thời kích động, chém gió với mọi người, tối nay anh sẽ đến đón em về nhà.
Nếu như anh không đi, mặt của em sẽ bị đánh đến sưng lên mất, quá mất mặt rồi........."
Tạ Sóc vẫn không lên tiếng, hơi thở quanh người lạnh lùng.
Diệp An có chút rụt rè, kéo kéo cánh tay áo anh, da đầu tê rần mặc cả cùng anh: "Chính là đứng ngoài đón em một tí, không xuống xe cũng được."
Tạ Sóc đột nhiên quay mặt qua, ngữ điệu mỉa mai......
" Không sợ người khác biết, cô gả cho một người mù sao?"
Một đôi mắt thâm u, biểu cảm trên mặt u ám, cả người tăng thêm chút hành vi chống đối xã hội, rất giống với lần đầu tiên cô gặp anh ở đây.
Diệp An liền đơ người ra.
Không đợi cô trả lời, anh liền đẩy tay cô ra, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Diệp An đơ ra cả nửa ngày, mới chầm chậm hồi thần.........
Mù thì mù,em không để ý, anh phản ứng lớn như vậy làm gì chứ?
Bốn bề yên tĩnh không tiếng động,có gió thổi qua, màu sắc bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt, giống nước bị thổi nhấp nhô.
Cô nhìn theo hướng rời đi của anh, rất lâu không động, ngón tay trắng trẻo nắm chặt, mơ hồ xoẹt qua một tia thất vọng.
.........
..........
Động tác của Huyễn Mông rất nhanh, chiều ngày hôm đó, những cáo buộc trên weibo đều bị xóa, tài khoản ban đầu đưa tin còn đăng một bài xin lỗi, biểu thị những cáo buộc lần trước không phải là sự thật.
Diệp An sau đó liền gấp rút đăng một bài thanh minh chính thức, nếu như vẫn còn có người tiếp tục đăng tin đồn nhảm, bôi nhọ danh dự của cô, liền tra cứu theo pháp luật.
Thái độ của bài thanh minh cứng rắn, quần chúng ăn dưa mặc dù vẫn còn bàn luận, nhưng hướng gió đã ngả về phía bên Diệp An.
Không ít fan hâm mộ bán tính bán nghi đợi đến kết quả,ý chí chiến đấu lập tức hăng hái, bắt đầu phản kích unti fan, đồng thời phàn nàn về các tài khoản marketing vô đạo đức.
Thậm chí còn có một số fan hâm mộ nhân cơ hội này đề cử đến Diệp An......... " thần tiên tỉ tỉ chị xứng đáng có được" " nhan sắc giọng nói hai phúc lợi không thể chống cự"........ cầu vồng lớp này tiếp với lớp kia, những anti fan trước kia chào phúng mỉa mai từng người từng người đều bôi tro trát chấu lên mặt.
Trang weibo hoạt hình của Huyễn Mông cũng nhân lúc nhiệt độ còn nóng, tạo ra một làn sóng quảng bá tuyên truyền các nhân vật hoạt hình.
Ngay lập tức, tài khoản weibo của Diệp An mười ngày nửa tháng đều không hoạt động lấy một lần, nhiệt độ trở lên nóng, gia nhập thêm không ít fan hâm mộ.
Có điều, cô ngược lại không có trực tiếp công khai chuyện cô và Tạ Sóc kết hôn, Tạ thị đang trong thời kỳ rối ren, những tin tức có liên quan đến Tạ Sóc, Tạ gia vẫn luôn giữ bí mật với bên ngoài, né tránh các cuộc phỏng vấn từ truyền thông, cô vẫn là không nên tìm đường chết vào lúc này tạo ra bất cứ sóng gió gì.
Đăng xong bài thanh minh trên Weibo, Diệp An từ trong phần bình luận tìm ra những lão fan quen thuộc để trả lời, an ủi đến cảm xúc của mọi người môt lát.
Sau đó, Viên Hòa đích thân gọi điện đến, nói cho cô biết Lữ Hồng đã từ chức, sau này sẽ không lượn lờ trước mặt cô nữa.
Diệp An nói câu cám ơn, Viên Hòa lại hỏi cô, cô có cần phải thay cô tìm ra người đầu tiên đăng bài đó.
" Có thể tìm ra sao?"
Diệp An hỏi.
Viên Hòa đáp: " Có chút khó khăn, có điều chắc sẽ tìm ra."
Diệp An suy nghĩ một lúc, nói: " Vậy thì điều tra một chút a, làm phiền ngài rồi"
Thật ra, cô cũng không rất muốn gặp nhiều rắc rối trên những trường hợp như thế này, vạn nhất không cẩn thận ồn ào đến bên tai Tạ Bách Ngôn, vậy lợi bất cập hại rồi,cho nên tối qua cô mới đề xuất với Viên Hòa.
.......trong lúc đó, trong phòng làm việc của một số bộ phận công ty văn hóa Huyễn Mông.
Lữ Hồng người bị bắt " từ chức" thở hổn hả hổn hển đập vỡ một cái ly, mặt mũi xanh lét, hai mắt đỏ hồng.
Lúc nhận được tin tức, ông cũng đoán được đại khái là do ai rồi, gần đây những người qua lại với ông, trừ Diệp An ra, không ai không làm theo ý ông.
Ông làm sao cũng không ngờ được, người đàn bà này lại có thể có năng lực lớn như vậy, tùy tùy tiện tiện lại có thể làm mất đi chức vụ mà không dễ gì ông mới có thể chèo lên được.
Nhưng ông chỉ có thể nhịn xuống, nửa tiếng trước, lời Viên Hòa khuyên răn ông vẫn còn rõ ràng vọng lại bên tai.......
" Chỉ là mất đi một cái chức vị mà thôi, mặt mũi cần để lại tôi đã cố gắng hết sức giữ lại cho anh rồi.
Có một số người cậu không nên động vào, nếu như cậu không muốn triệt để bị chặn mất đường, sau này nhất định phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, nếu không thì, đừng trách tôi đã không nhắc qua cậu..."
.......
Cùng Viên Hòa nói chuyện điện thoại xong, Diệp An đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn sang Tạ Sóc trầm mặc không nói bên cạnh.
Từ lúc nói chuyện không vui vẻ vào buổi sáng, anh không nói thêm câu nào với cô, đến buổi trưa ăn cơm khuân mặt cũng căng ra, không khí trầm lặng.
Diệp An có chút đau đầu, day day huyệt thái dương, đi đến trước mặt của anh.
" Vẫn không vui sao?
Anh không muốn đi em cũng không thể trói anh đi, đến lỗi tức giận như vậy sao?"
Tạ Sóc vẫn cứ nhăn chặt chân mày, một lời cũng không nói.Diệp An cảm thấy sự kiên nhẫn và tình tình tốt của đời này đều bị người đàn ông trước mắt này mài nhẵn rồi, đợi một lúc lâu, vẫn không đợi được câu trả lời, lười biếng tiếp tục dỗ anh, tự mình đi đến phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ, quần áo bộ sưu tập mới quý ba được sắp xếp trật tự, có quần áo ngày thường mặc, cũng có lễ phục trang trọng, các loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu.
Sau khi kết hôn, Tạ Gia phương diện vật chất đối xử với cô không có nửa điểm tệ bạc nào cả, quần áo trang sức thậm chí không đợi cô mở miệng, quản gia đều sẽ sắp xếp hợp lý.
Diệp An ngước mắt quét qua, khoảnh khắc đó tâm tình liền được chữa lành rồi.
Không có gì mà một tủ quần áo xinh đẹp không thể chữa khỏi cả, cô lại có thể rồi!
Đôi mắt trong sáng tràn ngập sắc màu, cô hưng phấn lấy quần áo mới từ trên móc áo xuống, thử từng một bộ một bộ.
Váy dài, váy ngắn, áo sơ mi, quần dài.....liên tiếp bị lấy xuống, chồng một đống với nhau.
Tạ Sóc một mình ngồi bên ngoài, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động xì xì xoạt xoạt, chân mày nhíu nhíu lại.
Cuối cùng, Diệp An từ trong đống quần áo đó chọn ra được một chiếc đầm màu đỏ và một chiếc đầm màu trắng, phân vân giữa hai chiếc váy.
Màu đỏ nói toạc ra lóa mắt, màu trắng cảm giác tiên nữ bay bay, mỗi cái một vẻ.
Cô lấy hai chiếc váy đứng trước gương thử rồi thử, bối rối nửa ngày, vẫn không nỡ đưa ra quyết định.
Cô đột nhiên quay người, đi ra khỏi phòng thay đồ, bước nhẹ đến trước mặt Tạ Sóc,tràn ngập mong chờ hỏi: " Anh cảm thấy đầm màu đỏ đẹp hay đầm màu trắng đẹp?"
Tạ Sóc tự nhiên không để ý đến cô, mà lại sắc mặt ngày càng khó coi hơn, hình như lại chọc chúng điểm không nên chọc rồi.
Diệp An nhìn lên đôi mắt không chút ánh sáng của anh, phản ứng lại, đổi cách hỏi khác: " Anh thích màu đỏ hay màu trắng?"
Tạ Sóc vẫn không để ý đến cô.
Sự kích động của Diệp An dần lắng xuống, vốn dĩ muốn ôm váy rời đi, trong đầu đột nhiên lóe ra một tia sáng, lại ngừng lại........
Một giây sau, cô liền trực tiếp đem hai chiếc váy vứt vào trong lòng Tạ Sóc.
Vải vóc mềm mại đập qua, đem theo hương thơm nhàn nhạt,chân mày Tạ Sóc nhíu chặt lại, gương mặt âm u túm lấy một cục trên chân.
Anh nắm lấy đúng lúc là chiếc đầm màu đỏ, trước lúc anh đụng tay định ném đi, Diệp An nhanh chóng cướp lấy chiếc đầm ở trong tay anh, thuận tiện cầm luôn chiếc đầm còn lại đi.
" Hóa ra anh thích màu đỏ a, vậy thì chọn màu đỏ vậy."
Cô cong cong khóe môi, thỏa mãn giương cầm đi ra ngoài, để lại Tạ Sóc ngồi lại đó, cả gương mặt đen đến lỗi dường như có thể nhỏ ra mực.
Trở về phòng thay đồ, Diệp An thay chiếc váy màu đỏ lên, màu sắc tươi sáng làm cho lông mày và đôi mắt trở nên sống động, giống như một bông hoa thu hải đường ướt sũng trong mưa.
Chiếc đầm dài đến mắt cá chân, vòng eo nhỏ chỉ bằng một bàn tay, đường cong vừa vặn ôm sát, chiếc dây mảnh khảnh ôm lấy xương quai xanh thanh tú, màu trắng sáng điểm chút đỏ, đặc biệt bắt mắt.
Sau khi thay quần áo xong, Diệp An lại kiên nhẫn dành ra 12 phút trang điểm đẹp đẹp đẽ đẽ, cuối cùng phối với một bộ trang sức bằng đá hồng ngọc.
Cả căn phòng trong phút chốc dường như sáng bừng lên.
Trên mặt gương nhẵn nhụi phản chiếu những đường cong xinh đẹp, Diệp An cầm váy xoay người sang một bên, mái tóc dài xõa tung trước người, xương quai xanh thấp thoáng, một bên xương bướm như muốn bay đi.
Tới gần nửa bước, hoa tai theo động tác của cô nhè nhẹ lắc lư, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trong gương phản chiếu ra một gương mặt trắng mịn như sứ, đôi mắt sáng và đôi môi đỏ mọng, trang điểm tinh xảo.
Cô chớp chớp hàng mi dài, đôi môi khẽ cong lên, để lộ ra nụ cười thỏa mãn.
............
Vài giây sau, màn tự luyến kết thúc.
Diệp An thu lại vẻ mặt khoe khoang, trở lại trong phòng, từ trong tủ đầu giường lấy ra chiếc nhẫn cưới bị đóng băng từ sau đêm kết hôn.
Cô cầm chiếc nhẫn cưới lên, để trước mắt nhìn nhìn, chầm chậm đeo vào ngón áp út trên bàn tay trái.
Sau khi đeo nhẫn xong, cô lại giơ tay lên trước mắt nhìn nhìn, ánh sáng vụn vặt phản chiếu trong đáy mắt, tỏa sáng như một vì sao.
Sau đó cô cầm lấy túi xách lên, dáng vẻ tao nhã đi ra khỏi phòng.
Tạ Sóc đã rời khỏi phòng từ lúc cô bắt đầu thay váy, đi qua phòng sách.
Diệp An đẩy cửa phòng đọc sách ra, một cảm giác lạnh lẽo không biết tên lướt qua má, ánh sáng và bóng tối trước cửa sổ mỏng manh.
Người đàn ông lạnh mặt ngồi trên ghế sô pha, thoạt nhìn tâm tình kém tới cực điểm.
Tà váy rơi trên đôi chân thon dài của Diệp An dừng lại, đứng trước mặt anh khoảng một bước, từ trên cao nhìn xuống anh.
Ánh sáng khuếch tán qua cửa sổ kính trong suốt dần dần tràn vào, phác họa một bóng người im lặng. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cổ áo không cài một nút, khí chất lạnh lẽo cao quý, có mấy phần giống quý công tử được miêu tả trong sách.
........Điều kiện tốt như vậy a, bất luận từ mặt nào nói, đều đáng đem ra ngoài, sao anh ta lại nghĩ không thông a?
Diệp An không tiếng động thở ra một hơi, cô vốn dĩ không có ý định lại để ý đến anh,nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nếu như bản thân thật đi rồi, trong lòng của anh không chừng lại nghĩ loạn cái gì đó.
Đại thiếu gia nắng mưa thất thường,khó hầu hạ nhất.
Nhớ tới lời căn dặn của Ông nội và Tạ Bách Ngôn, Diệp An kiềm chế lại mở miệng " Rốt cuộc là anh tức tận cái gì?
Không phải là hôm nay em mới biết chuyện mắt anh bị tổn thương, trước khi kết hôn chuyện này cũng được nói rõ ràng rồi, nếu như em để ý đã không đồng ý kết hôn với anh.
Hơn nửa tháng nay, em có một phút một giây nào vì chuyện này chế giễu qua anh chưa?
Em đều không để ý, tự bản thân anh tưởng tượng cái quái gì?"
Câu cuối cùng thanh âm trầm thấp, giống như là vợ chồng cùng nhau phàn nàn những câu chuyện thường ngày, gương mặt lãnh đạm từ trước tới nay của Tạ Sóc có chút chấn động.
Diệp An lại hỏi lại anh lần cuối: " Cho anh thêm một cơ hội nữa, có muốn đi đón em không?"
Tạ Sóc vẫn không nói gì, lông mi rũ xuống, thần sắc khó dò, không biết đang nghĩ gì nữa.
Diệp An nghĩ lại biện pháp lần đầu tiên bắt anh đi ra ngoài, quyết định dùng lại bài cũ.
Cô bước lên phía trước một bước, nghiêng người ngồi lên chân anh, cánh tay mảnh khảnh khoác lên vai anh.
Trước lạ sau quen, mấy ngày này cô tùy từng lúc quấn quanh anh bắt anh đồng ý cái này đồng ý cái kia, số lần nhiều rồi, đã không còn vẻ ngượng ngùng hổ thẹn lúc ban đầu, thậm chí còn cảm nhận được vài phần vui vẻ từ việc trêu đùa anh.
Càng nhìn thấy anh lạnh mặt, cô lại càng muốn trêu ghẹo anh.
Diệp An ôm lấy cổ anh, nghiêng người về phía trước anh, môi đỏ mọng nước, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm: " Không đi thật sao?"
Tạ Sóc quả thật quen thói nhíu nhíu chân mày.
Diệp An nhìn vào đôi môi mỏng của anh, lại nghiêng người về phía trước một ít, ngón tay mảnh khảnh cố tình ở cổ anh nhè nhẹ cọ đi cọ lại.
" Anh nói đi aa......."
Vốn cho rằng Tạ Sóc sẽ giống mọi lần xanh mặt không chút vô tình đẩy cô ra, ai biết được........ hình như hôm nay anh bị kích động quá rồi, vậy mà không như thường lệ, đột nhiên giơ tay ôm lấy cô.
Diệp An liền đơ ra.
Bàn tay to lớn áp lên eo cách một lớp vải, nhiệt độ tăng vọt, cơ hồ muốn đốt cháy da thịt.
Không khí ngay tức khắc trở lên ngưng trệ.
Hơi thở ẩm ướt lướt qua đầu mũi, Diệp An từ đầu đến chân đều cứng đờ.
Đừng nhìn cô vẻ bên ngoài ổn định như chó, thực ra bên trong đã kinh hoàng một đống.
Bình thường cô chính là dựa vào việc Tạ Sóc đối với cô không có hứng thú gì mới dám ở trên người anh không kiêng nể gì làm ầm ĩ, nhưng bây giờ.......tình hình đã hoàn toàn vượt qua dự cảm của cô.
..... Anh đây là muốn làm gì vậy?
Bị kích thích đến não xuất hiện vấn đề rồi sao?
Trong đôi mắt kinh ngạc phản chiếu một gương mặt dần dần dựa lại gần, giống như muốn hôn cô.
Đôi môi mỏng hơi mím lại, chỉ cách cô một khe nhỏ.
Cô nhìn thấy cả hàng lông mi dài của anh, và đáy mắt tối tăm khó lường.
Hơi thở nhàn nhạt phả vào làn da, bàn tay to lớn dọc theo lớp vải mềm mại chậm rãi di chuyển lên trên, một cảm giác kỳ lạ lan đến khắp tứ chi, tràn đầy ái muội.
Tim đập thình thịch.
Diệp An đột nhiên tỉnh lại, liền đẩy anh ra, đứng dậy.
Lỗ tai nóng tới làm người ta ngạc nhiên, cô ruột gan nóng bời, giọng điệu nhưng lại tràn đầy tức giận: " không đi thì thôi, tự em đi!"
Cô nói xong, quay người chuồn lẹ khỏi phòng, tiếng bước chân hỗn loạn, lật đật chạy đi xa, giống như hoảng loạn bỏ chạy.
Trong lòng Tạ Sóc liền trống rỗng,trong mắt toàn một màu đen, chỉ còn xót lại một ít hương thơm.
Trên mặt anh không có bao nhiêu biến động, ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo hướng vào lòng bàn tay uốn cong, tùy ý để trên chân.
Trong phòng im ắng không một tiếng động, có ánh sáng mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên cong nhẹ khóe môi lên.