Tác giả: Tử Sơ Tửu
Edit: Hihihaha
" Mộc Tình là ai?"
Lời Diệp An vừa thốt ra, thần sắc của Tạ Sóc rõ ràng ngưng lại một chút.
Anh không có trả lời, mà hỏi lại: " Gửi cái gì vậy?"
" Một tấm thiệp và một phần quà mừng đám cưới......."
Diệp An bóc hộp quà ra, trên tấm nhung đặt một đôi châm cài ngực khảm bằng đá quý, tinh xảo tao nhã, ánh sáng rực rỡ màu sắc lung linh, trông rất có giá trị.
" Là một cặp châm cài ngực, rất đẹp, đưa cho anh......"
Lúc đầu cô định nói " đưa cho anh xem", mới chợt phản ứng anh nhìn không thấy, tạm thời đổi thành: " sờ sờ không?"
" Không cần, tìm một chỗ đặt xuống đi"
Khẩu khí của Tạ Sóc rất nhạt, dường như hoàn toàn không để trong lòng.
Diệp An nhìn nhìn anh, lại nhìn tấm thiệp và món quà được dốc lòng thiết kế trong lòng bàn tay, trực giác của phụ nữ cho cô biết, cái người " Mộc Tình" này tuyệt đối không đơn giản.
"Anh vẫn chưa cho em biết Mộc Tình là ai nữa?"
Tạ Sóc không tiếp lời, tiếp tục đi về phía tủ quần áo mò mẫm.
Anh càng không định trả lời, Diệp An càng cảm thấy có cái gì đó mờ ám, đi lên phía trước nửa bước, nhích đến bên người anh, thăm dò hỏi: " Có phải là bạn gái trước của anh?"
Tạ Sóc cuối cùng cũng có phần nào phản ứng, ngước đầu lên, đối diện với cô, nhăn nhăn mày, cả khuân mặt biểu tình " cô đang nghĩ với vẩn cái gì vậy", nhạt giọng nói: " Một vị nữ phó giám đốc của công ty."
Diệp An nhìn chăm chăm vô anh, phát ra một tiếng thâm thúy " hứ".
Tạ Sóc: "....."
Rất có thể do sợ cô vì vấn đề này mà làm ầm ĩ với mình, Tạ Sóc khó có được lúc nhẫn lại bổ sung một câu: "Không phải là bạn gái cũ."
Diệp Văn thầm nghĩ, sợ rằng cũng không sai biệt lắm, nếu không thì sao lại phải tốn công chuẩn bị quà mừng đám cưới như vậy, một lời chúc mừng cũng viết đến tình cảm triền miên.
Có điều, cô cũng không dự định bởi vì món quà cưới không rõ ràng này mà cãi nhau với anh, suy cho cùng hôn nhân của cô và anh nói trắng ra cũng là sự kết hợp lợi ích, căn bản không xuất phát từ tình cảm.
Tạm thời cô cũng không có lập trường hỏi đến lịch sử tình trường của anh ngày trước, chỉ cần anh đừng tình cũ khó quên vả mặt cô sáng loáng là được.
Biểu hiện của anh vừa rồi, miễn cưỡng cũng coi như qua cửa.
Diệp An đem thiệp chúc mừng và châm cài ngực đi, tùy tiện tìm một cái tủ bỏ vô.
Cô gấp lại, cầm lấy chiếc áo ngủ trong tay anh nói: " Để em nhé, thời tiết bắt đầu nóng hơn rồi, đưa anh một bộ quần áo mỏng hơn một chút,......quần áo anh cần mặc vào ban ngày em để ở bên trái, nếu anh không xác định được, buổi sáng có thể hỏi em một tiếng........"
Tạ Sóc nghe cô dài dòng, thu tay lại.
Sau khi tắm xong, lên giường nằm xuống, Diệp An xoay người lại, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại nhích gần đến bên gối Tạ Sóc, thổi ra một hơi.
Tạ Sóc theo thói quen chau mày: " Cô làm gì vậy?"
Diệp An cười cười: " Thổi gió bên gối a."
Tạ Sóc: "..."
Diệp An lại tiếp tục thổi ra một hơi, kề sát anh nói: " Chồng ơi, ngày mốt em bắt đầu phải đi phòng ghi âm rồi, sau này có thể sáng sớm phải đi tối muộn mới về."
Tạ Sóc lạnh lùng khép mắt lại, tỏ dáng vẻ không liên quan gì tới anh.
Diệp An duỗi ngón tay chọc chọc anh: " Cho nên ngày mai anh có thể đi dạo vườn hoa cùng với em không?
Không cần lâu quá đâu, nửa tiếng đồng hồ.......không, một tiếng đồng hồ!"
Tạ Sóc vẫn không có phản ứng gì cả.
" Có phải anh định nói, đi phòng ghi âm liên quan gì đến việc cùng anh đi dạo?
Liên quan rất lớn a!"
Diệp An đoan trang giải thích với anh, " Hai chúng ta kết hôn chưa bao lâu, ông nội và bố chồng nhất định không đồng ý việc em sáng sớm đi tới phòng ghi âm tối muộn mới quay trở lại.
Mọi người vẫn cứ hy vọng anh có thể phấn chấn một chút, đi ra ngoài hoạt động nhiều chút, nếu như ngày mai anh có thể ra ngoài đi dạo cùng với em, nói không chừng mọi người trở lên vui vẻ, liền lơi đi đồng ý với em."
Nguyên nhân lớn nhất mà Tạ Bách Ngôn gấp gáp mong Diệp An sớm ngày gả qua, chính là muốn tìm một người kề bên lo liệu Tạ Sóc, rất nhiều việc tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng Diệp An đều rõ, mỗi lần cô xử lý công việc xong liền lập tức quay trở về, một giây đều không dám chậm trễ.
" Anh chỉ cần coi như giúp em một việc nhỏ, được không?"
Đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy câu trả lời, Diệp An dùng ngón út móc lấy một ít tóc, ở bên cổ anh quét quét, giọng nói mềm mại: " Được hay không được a?"
Ánh mắt Tạ Sóc hơi động, đột nhiên lạnh giọng nói: "Nếu không muốn đi ngủ, thì đi ra ngoài."
Diệp An: "....."
Lòng gan dạ sắt, là con người thật của anh.
Nhìn gương mặt không có dao động gì, Diệp An tức tới lỗi xém nữa lại dùng gối đập anh ta một cái, để anh cảm nhận một chút cái gì mới thật sự gọi là: " Gối bên gió."
Cô tức giận kéo kéo chăn qua, lăn qua lăn lại ngủ thiếp đi.
.........
.......
Sáng ngày hôm sau, Diệp An vẫn giống như mọi ngày, ở trong phòng đọc sách đọc cho Tạ Sóc nghe.
Cô mở một cuốn sách ra, nói: " Hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi ra vườn hoa em đọc cho anh nghe nhé."
Tạ Sóc khuân mặt lạnh lùng, không để ý đến cô.
Diệp An kéo kéo ống tay áo của anh: " Trong phòng quá oi bức rồi, ngực của em không thoải mái, cổ họng cũng khó chịu, phải đi ra ngoài thông khí."
Tạ Sóc không có động tĩnh gì.
Diệp An đem sách gấp lại,cố ý giận dỗi: "Nếu anh không đi ra ngoài cùng em, em không đọc nữa."
Tạ Sóc nhấc mắt lên, thần sắc nhàn nhạt, hướng về phía bàn đoc sách hô một tiếng: " Tiểu Tạ"
....... " Tiểu Tạ" là tên của AI, cũng không biết là do ai đặt.
" Chọn một cuốn sách, bắt đầu đọc từ đầu."
" Vâng ạ, chủ nhân."
AI rất nhanh đã chọn được sách, Diệp An tức tới lỗi nghẹt cứng ở ngực, cao giọng ngắt: " Không cho phép đọc."
AI dừng lại.
Tạ Sóc phớt lờ ngoài tai, giọng nói nhạt nhẽo: "Tiếp tục."
Diệp An: " Câm miệng."
AI: "......."
Tôi quá là vô tội, tôi cái gì cũng không biết.
Tôi quá khổ rồi..........
Lần này Diệp An thực sự bị tức giận rồi, chưa gặp qua người đàn ông nào khó đối phó như vậy, cứng mềm không ăn, bảo anh ra ngoài liền giống như muốn của anh một mạng.
Tạ Sóc cũng trầm mặt xuống.
Đang trong quá trình giằng co, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp An lo lắng là ông nội, gấp gáp điều chỉnh lại biểu cảm, thay bằng gương mặt mỉm cười, đi ra mở cửa.
Mở cửa ra, người nhìn thấy nhưng là dì Châu.
Diệp An nhìn dì Châu cười, nhìn lướt qua phía bên trong, nói: " Có một người bạn của đại thiếu gia tới, nói là tới xem Đại thiếu gia."
Tạ Sóc nghe thấy, khuân mặt dịu xuống, bước đi ra ngoài.
Diệp An đi cùng anh đi ra khỏi phòng đọc sách, vừa đến phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt hoa đào, ngũ quan anh tuấn, là dung mạo dễ dàng làm cho con gái thích.
Người đàn ông dáng dấp nhàn nhã, đánh giá Diệp An đang đi tới, đôi môi cười như không cười, trên người mang lại một loại phong cách tự do vô kỷ luật.
" Tạ Sóc a, thật không đủ ý aaa, kết hôn rồi sao mà cũng không thông báo một tiếng a?"
" Sao cậu lại tới đây?"
Tạ Sóc ngồi xuống bên cạnh.
" Đây không phải là do có một khoảng thời gian không gặp nhau rồi sao?
Hai ngày tới mình phải đi ra nước ngoài ở một khoảng thời gian, trước khi đi qua thăm cậu?"
Người đàn ông quay qua nhìn Diệp An: " Không giới thiệu một chút sao?"
Tạ Sóc ngừng một lát, ngắn gọn giải thích hai câu: " Diệp An"
Người đàn ông nhìn Diệp An, cong cong khóe môi: " chào em dâu, Giang Thời Diễn, bạn thời đại học của Tạ Sóc."
Diệp An cười cười nói: " Xin chào."
Giang Thời Diễn lại cười: " Nếu sớm biết em dâu ở nhà, anh phải đem phần quà gặp mặt tới."
Người đàn ông này hoàn toàn không cùng phong cách với Tạ Sóc, Diệp An vừa cãi lộn không vui vẻ gì với Tạ Sóc, trong lòng vẫn nghẹn lại, nhìn thấy quan hệ của hai người dường như không tồi, biết điều không nán lại lâu, đứng dậy nói: " Hai người từ từ nói chuyện, em đi cắt ít trái cây đem ra."
Giọng nói của người con gái dịu dàng, như gió thổi qua nước.
Ánh mắt của Giang Thời Diễn dừng trên bóng lưng rời đi của cô.
Lọt vào mắt là một bóng dáng mờ, dáng người mảnh khảnh, mái tóc ngoan ngoãn vén sang một bên.
" Cô vợ đẹp như vậy, Tạ Sóc, diễm phúc của cậu không cạn a."
Giang Thời Diễn trước nay thích người đẹp, anh nói đẹp, đó chính là không tồi, bên tai Tạ Sóc liền xoẹt qua một câu nói........... " Thực ra em lớn lên cũng rất xinh đẹp, tính cách cũng không tồi, không thì chúng mình thử trước đi?"
Dáng vẻ của anh không thay đổi, cũng chưa đưa ra đánh giá.
" Gần đây như thế nào?"
Cười cười nói nói hai câu, Giang Thời Diễn cuối cùng cũng chăm chỉ hơn chút.
Tạ Sóc nhàn nhạt nói, " Vẫn như vậy?"
Giang Thời Diễn nhìn đôi mắt mờ nhạt không ánh sáng của anh, nghĩ tới dáng vẻ đã từng có của anh, trong lòng có chút không có mùi vị: " Có gì mình có thể giúp được, thì nói một tiếng."
" Tạm thời không có, cám ơn."
" Trận tai nạn xe hơi đó.........cậu điều tra chưa?"
Giang Thời Diễn đột nhiên lại hỏi.
Tạ Sóc nhíu nhíu chân mày: " Có tìm người điều tra qua rồi, không tra được gì cả."
Lẽ nào thật sự là sự cố ngoài ý muốn?
Giang Thời Diễn đáy mắt xoẹt qua một tia hoài nghi, khoanh tay lại, động động ngón cái, suy tính đến gì đó, trong nháy mắt lại hỏi: "Cậu cũng đừng cứ ở trong nhà hoài, có thời gian ra ngoài tụ tập cùng mọi người, cũng cả năm không thấy cậu lộ mặt rồi."
Tạ Sóc nghĩ tới tranh chấp với Diệp An vừa nãy, không phản ứng.
Trầm mặc hai giây, anh đổi chủ đề: " Đi nước ngoài làm gì?"
Giang Thời Diễn dựa vựa về phía sau, cả khuân mặt mệt mỏi: "Thị trường nước ngoài xảy ra chút vấn đề, mình phải đi qua xử lý,........"
.......
..........
Giang Thời Diễn không ở lại bao lâu liền rời đi rồi, Tạ Sóc tiễn anh ta tới dưới lầu, có điều vẫn không bước qua cửa lớn.
Bị Giang Thời Diễn chen vào, tình hình giằng co giữa Diệp An và Tạ Sóc tạm thời hòa hoãn, trở về bình thường.
Diệp An không có tính toán so đo chuyện trước kia, kéo cánh tay anh, ôn tồn cọ sát nói: " xuống cũng xuống rồi, đi ra ngoài đi dạo chút đi.
Chỉ một chút thôi."
Ai biết được, Tạ Sóc vẫn lòng gan dạ sắt, không chút do dự đẩy tay cô ra, quay người bước về.
Diệp An: "....."
Cơn nóng giận của Diệp An vừa hạ xuống liền lập tức bốc lên, giận không thể đánh ngất anh rồi kéo đi.
Tạ Sóc lên trên lầu, không có quay trở lại phòng đọc sách mà quay trở lại phòng ngủ.
Diệp An vừa định đi vào cùng, đột nhiên liền nhận được cuộc gọi của Diệp Viễn Niên.
Ông trước tiên là người cha yêu thương quan tâm một lượt cuộc sống sau kết hôn của Diệp An, sau đó liền hỏi, khi nào có thời gian, cùng với Tạ Sóc quay về nhà ăn bữa cơm.
Diệp An không có sức để phàn nàn, anh bây giờ đến cửa lớn còn không định ra, còn đi cùng với cô về Diệp gia ăn cơm?
Nằm mơ còn nhanh hơn.
Cô không nỡ lòng đả kích Diệp Viễn Niên cái người đàn ông trung niên tâm như kính thủy tinh mềm yếu, giãi bày nói: " Cái này để xem xem Tạ Sóc có tiện không, xíu con hỏi anh ta."
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Viễn Niên đột nhiên hỏi: "Diệp A, có phải con đang trách ba đúng không?"
Diệp An liền cứng da đầu, dự cảm thấy ông lại chuẩn bị giảng đạo lý, vội vàng nói: " Không có, con sống cũng rất tốt, cha đừng nghĩ nhiều......anh ấy gọi con rồi, con tắt máy trước đây, lần sau lại nói tiếp."
Không đợi Diệp Viễn Niên nói thêm điều gì, cô nhanh lẹ cúp điện thoại.
Ánh sáng mặt trời dần rực rỡ, chiếu vào trong ban công, cô nhấc điện thoại lên, nhất thời tim loạn một nhịp, xoay người đi vào trong phòng.
Vừa vào phòng, liền nhìn thấy Tạ Sóc ngồi trên ghế sa pha, không khí trầm lặng, Diệp An nhất thời lại nghẹn ở ngực.
" Anh rốt cục đi ra ngoài cùng em không."
Cô hỏi.
Tạ Sóc vẫn trầm mặc như cũ, không để ý đến cô.
Diệp An triệt để không nhịn được nữa: " Anh định đóng bản thân như vậy cả đời hay sao?
Em biết, mắt anh không nhìn được nữa, trong lòng khó chịu, nhưng cả ngày anh đều nhốt bản thân ở trong phòng như thế này, cái gì cũng không quản cũng không hỏi, có thể giải quyết vấn đề không?"
Từ lúc kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp An không kiêng kỵ gì vạch trần sự thật mắt Tạ Sóc không nhìn thấy gì, trước đây cô tránh nhắc tới, thậm chí đến cả những từ có liên quan đến chữ mắt cũng đều chú ý, sợ làm tổn thương tới tự trọng của anh.
Nhưng có một số việc, một mực trốn tránh, căn bản không phải là biện pháp.
Miệng vết thương bị mục nát, chỉ cần moi ra, mới có thể phục hồi.
" Ông nội tuổi đã lớn như vậy rồi, sức khỏe cũng không tốt, mà ngày nào cũng lo lắng cho anh, anh không thể phấn khởi lên chút nào sao?
Bây giờ y học phát triển như vậy, nhỡ đâu có một ngày trị khỏi thì sao?"
Sắc mặt của Tạ Sóc càng ngày càng khó coi, ngón tay thon dài cuộn cuộn lại, gân xanh trong lòng bàn tay nổi lên.
Anh cắn chặt hàm, cuối cùng cũng không trầm mặc nữa: " Tôi còn nhớ, trước khi chúng ta kết hôn có hẹn ước, không can thiệp vào cuộc sống của nhau."
Lại là câu này.
Cái khác thì không nhớ, loại việc như thế này thì nhớ rất rõ.
Diệp An giễu cợt một tiếng: " Vậy sao?
Tôi có nói câu đó sao?
Khi nào nói vậy?
Có ghi âm không?
Có ký giấy trắng mực đen không?"
Tạ Sóc mặt liền đen xì.
Diệp An khoanh tay trước ngực, nhìn nhìn anh, quyết tâm giở trò lưu manh đến cùng: "Lùi một bước tiến nghìn bước, nếu như em nói qua thì lại làm sao?
Mấy cái việc quết định qua miệng này, bây giờ tôi liền nuốt lời, đươc không?"
Mấy năm nay, Tạ Sóc trên thương trường gặp qua bao nhiêu đối tượng hợp tác, muôn hình muôn vẻ, vẫn chưa gặp qua loại người nào giống giở trò vô lại có lý không sợ như cô.
Anh bày ra khuôn mặt u ám, một lần nữa lại bày ra dáng vẻ chẳng nói câu nào.
" Em hỏi anh lần cuối cùng, anh rốt cuộc có đi ra ngoài cùng em không?"
Diệp An nâng cao giọng lên.
Tạ Sóc vẫn không có phản ứng gì cả.
...........Xem ra không bỏ thêm chút thuốc mạnh là không được rồi.
Diệp An đột nhiên bước lên phía trước mấy bước, trực tiếp ngồi lên đùi của Tạ Sóc.
Tạ Sóc vẫn chưa hồi hồn, một mùi hương của phụ nữ trực tiếp đập vào mặt, trong lòng nhiều thêm một cơ thể mềm mại.
Diệp An nhấc tay lên, móc móc cổ áo của anh, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi môi đỏ mọng nhích về phía môi anh,.......
" Anh có đi không?"